Chương 105: Ma Đế Quân (Sáng Tác)

Bỗng nhiên, Thanh Ngọc đang phun ra máu tươi thì lại thấy ở đằng xa có một sơn động sâu hoắm, không biết thông về đâu. Hắn liều mạng, tìm đường sống trong chỗ chết, chỉ cầu mong bên trong kia không có yêu thú cường đại nào.

Thanh Ngọc lập tức thuấn di năm lần tới cửa sơn động, chưa kịp làm gì thì đã bị một luồng cương phong sắc bén cắt qua da thịt, rồi một lực lượng khổng lồ hút hắn vào trong không gian tối đen như mực bên trong. Con Hỏa Linh Bằng thấy vậy, rít lên vài tiếng, rồi quay người bay đi mất.

Bên trong sơn động, từng luồng cương phong như kiếm khí điên cuồng gào thét, cắt lấy thân thể Thanh Ngọc, làm hắn tràn ra tinh huyết, vô cùng đau đớn. Những luồng cương phong này so với quan ải thứ sáu ở trong Thành Niên Chi Lộ thì chưa tính là gì, nên Thanh Ngọc cũng chỉ vận chuyển Đạo Nguyên Kinh, mong sao lực hút cường đại hút mình vào kia không phải do một con yêu thú nào phát ra là được.

Không biết bao nhiêu lâu sau, Thanh Ngọc rơi một tiếng bịch xuống đất.

Cương phong ở đây cũng không hề còn nữa, chỉ có một không gian tối đen. Thanh Ngọc do mất máu quá nhiều, lập tức lâm vào hôn mê sâu, nguy trong sớm tối.

Khi Thanh Ngọc tỉnh lại thì đã thấy mình đang ở Ma cung bên trong thức hải. Bây giờ hắn đang trần truồng, còn ngồi bên cạnh lại là hai nữ nhân vưu vật mê người. Một người là Ly Ly, người khác chính là cung trang nữ tử thánh khiết kia, trên tay chân nàng vẫn còn đang mang xiềng xích. Còn Ly Ly bây giờ đang dùng tay vuốt ve lấy mệnh căn của Thanh Ngọc.

Lúc này, Ly Ly hình như đang chỉ dạy cho cung trang nữ tử làm sao để hầu hạ Thanh Ngọc.

- Tâm Như, cái này muội phải cầm lấy, nhẹ nhàng vuốt ve cho chàng, như thế này này, rồi sau đó dùng lưỡi mà kích thích, rồi…

Nữ nhân kia mặt không hề biến sắc chút nào, chỉ chăm chú mà nghe. Thanh Ngọc lại cố tình nằm im giả vờ chưa tỉnh, xem hai nàng có ý định gì. Ly Ly cũng quá hào phóng đi, có hàng tốt là chia sẻ cho chị em vô cùng nhiệt tình, không giấu diếm chút nào.

Một lúc sau, Thanh Ngọc đột nhiên cảm thấy đầu mệnh căn của mình bị một đôi môi lạ lùng chạm vào. Hắn vẫn cố gắng nằm im hưởng thụ. Lúc sau, cung trang nữ tử tên Tâm Như mới từ từ mút nhè nhẹ, nhè nhẹ, sau đó lại dùng lưỡi đảo quanh đầu vật khí khái kia.

Ly Ly ở bên cạnh khen:

- Đúng rồi, Tâm Như làm giỏi lắm, tiếp tục đi, mạnh lên.

Thanh Ngọc nằm nghe mà cũng thấy rục rịch hết cả cõi lòng. Vật không nghe lời kia lại từ từ đã lớn dần lên, theo từng nhịp phun ra nuốt vào Tâm Như.

- Được rồi, ta cởi y phục của muội ra nhé.

Bỗng dưng Thanh Ngọc cảm thấy một bàn tay mềm mịn nõn nà chạm lên bụng mình, sau đó vuốt ve nhẹ nhàng bờ ngực săn chắc của hắn.

- Tỷ, rồi phải làm thế nào nữa, nó cứng quá rồi.

- Cứng rồi phải không, bây giờ muội nằm lên người chàng đi, rồi tỷ chỉ tiếp cho.

Thanh Ngọc nghe tới đây mà hết cả hồn. Hai bà cô này làm gì vậy? Đây có phải giờ học sinh lý đâu?

Nhưng mà nghĩ thì nghĩ vậy chứ hắn vẫn nằm im mà hưởng thụ đấy. Bỗng nhiên, có một thân thể vô cùng mềm mại, lại tỏa ra mùi thơm ngát nhẹ nhàng đè lên người Thanh Ngọc. Ngực hắn bây giờ có cảm giác như đang bị hai miếng thịt vừa lớn vừa mềm mịn đè lên, rồi trong tai lại có cảm giác nhột nhạt.

- Đúng rồi, hôn tai chàng đi, mút mạnh lên một chút, được rồi, sau đó hôn lên miệng.

Khi bờ môi thơm ngát kia vừa mới chạm vào miệng Thanh Ngọc, hắn lập tức mở mắt ra, bá đạo mút chặt lấy cái lưỡi nhỏ xinh của Tâm Như, một tay ghìm eo nàng, một tay đánh mạnh lên bờ mông căng mịn:

- Nói, tiếp cận ta có mục đích gì?

Tâm Như đang hôn Thanh Ngọc bỗng dưng bị đánh mông thì vô cùng hoảng sợ, trào ra nước mắt, vội vàng cất lên giọng nói như yến ngữ oanh âm:

- Ta, ta không còn nhà để về nữa, chỉ có thể nghe lời nãi nãi mà đến đây… đến đây hầu hạ ngươi…

Lúc này Thanh Ngọc mới được ngắm kỹ dung nhan xán như xuân hoa, kiếu như thu nguyệt kia. Thật là một gương mặt thánh thiện không có chút dung tục nào. Mi tự tận nguyệt, đôi mắt to tròn lấp lánh chứa đầy tinh tú sâu xa, mạo tự thiên nữ giáng trần. Nàng mới rơi một giọt nước mắt thôi mà Thanh Ngọc đã cảm thấy trong lòng mình một tội lỗi không thể tha thứ. Môi hồng răng trắng, minh mị yêu nhiêu. Trên mi tâm Tâm Như còn có một hư ảnh hỏa diễm màu trắng đang bốc cháy nhàn nhạt. Thanh Ngọc lại đưa một bàn tay ra mà vuốt ve chỗ hắn đánh vừa rồi, lại hỏi:

- Ta đã đồng ý cho nàng hầu hạ ta sao?

Tâm Như nghe vậy mà lại khóc nấc lên:

- Xin ngươi, cầu xin ngươi, huhu…xin ngươi…

Thanh Ngọc ôm mỹ nhân thánh thiện trong lòng mà cũng âm thầm thương xót. Hắn vẫn nằm im, tay ôm lấy Tâm Như mà hỏi Ly Ly:

- Chuyện này là sao vậy?

Ly Ly nói:

- Kẻ đứng đằng sau Tiên giới kia đã giết toàn tộc Tâm Như rồi, nàng bây giờ cũng đã mất đi thân thể giống thiếp, chỉ còn một đoạn tàn hồn trôi nổi mà thôi. Tâm Như đã đánh cược tính mạng cho chàng rồi. Nếu chàng đuổi Tâm Như đi, nàng cũng sẽ chết.

Thanh Ngọc bỗng nắm lấy tay Ly Ly mà nói:

- Nàng không ghen sao?

Ly Ly rũ tan y phục trên người, rồi nói:

- Chàng đừng thấy ở đây hưởng phúc thái bình mà nghĩ rằng ngoài kia cũng vậy. Những số phận đáng thương như thiếp và Tâm Như còn nhiều lắm, chỉ mong sao chàng đừng chê bai chúng thiếp là được rồi. Có một người đáng tin để gửi gắm cũng không phải chuyện xấu.

Nói xong, Ly Ly lấy bàn tay xinh đẹp của mình đét vào mông Tâm Như một cái:

- Nín đi, chính sự chưa làm xong, khóc cái gì! A, mềm thật đấy, bảo sao chàng lại thích đánh người ta như vậy, để thiếp đánh thêm vài cái nữa.

Thanh Ngọc ôm lấy Tâm Như trong lòng mà âm thầm than thở. Xem ra ngoài vũ trụ kia cũng sắp dấy lên một hồi gió tanh mưa máu rồi. Tâm Như lúc này đã ngừng khóc, thỏ thẻ nói:

- Ngươi đừng đuổi ta đi được không? Ta hứa sẽ nghe lời, sẽ hầu hạ ngươi mà? Được không?

Thanh Ngọc ôm chặt lấy Tâm Như trong lòng, để nàng áp mặt vào ngực mình, rồi nói:

- Ở lại cũng được, nhưng phải nghe lời Ly Ly, không được làm loạn, nếu không ta sẽ đánh cái mông nàng.

“Đốp!”

Chưa để Tâm Như nói xong, bờ mông tròn trịa đáng yêu lại có thêm một dấu tay nữa. Tâm Như nghe Thanh Ngọc không muốn đuổi nàng đi, thì cũng chỉ đành nằm im cho hắn đánh. Thanh Ngọc nhìn nàng hỏi:

- Sao nàng lại để ta đánh?

- Ngươi là chủ nhân, ngươi muốn đánh ta thì ta đành chịu thôi.

Tâm Như trả lời với vẻ hồn nhiên trong sáng, làm cho Thanh Ngọc sửng sốt một chút. Thời buổi này còn có một cô gái ngây thơ thánh thiện như vậy ư?

Thanh Ngọc lại xoa mông nàng một chút, rồi nói:

- Không được gọi là ta với ngươi nữa, gọi phu quân, xưng thiếp, biết chưa?

Tâm Như nhìn Ly Ly ngồi bên cạnh rồi chậm rãi gật đầu:

- Vâng, thiếp biết rồi phu quân.

Thanh Ngọc không muốn hành hạ quá đáng một nữ thần thánh thiện, nên cởi hết xích trói cho Tâm Như, rồi đè nàng xuống, để nàng gối đầu lên tay, rồi bắt đầu ngắm nhìn thân thể nàng.

Thân thể của Ly Ly và Tâm Như một chín một mười, dường như đều được đúc ra từ một khuôn vô cùng hoàn mỹ vậy. Chỉ có điều trên người Tâm Như thì lại có vô số đoạn thần văn tỏa ra linh quang. Ở trên hai bầu ngực Ly Ly cũng có một hình xăm bằng phù chú vô cùng khó hiểu. Hai quả tuyết lê căng tròn chín mọng, đặc biệt là hai điểm hồng kia thì tinh mỹ tột cùng.

Eo nàng hiện lên từng đường cơ săn gọn, chưa từng có nữ nhân nào Thanh Ngọc thấy được qua vòng hai đẹp như vậy. Phía dưới giữa hai chân cũng không hề có ngọn cỏ nào, khe hẹp thì lại vô cùng nhỏ bé, hai mép hồng kia còn như ẩn như hiện, khiến cho người ta muốn đắm chìm vào mà thỏa mãn tìm kiếm một phen. Đôi chân dài miên man, trên bắp đùi nàng cũng có bốn ký tự khó hiểu. Nếu nói Ly Ly là điển hình của nét đẹp nữ vương ma quỷ, thì Tâm Như lại là thiên sứ thánh thần.

Hai thân hình, hai nét đẹp đối lập nhau như hòa quyện lại mà dâng lên một bức tranh tinh mỹ đến tận cùng. Thanh Ngọc bỗng dưng muốn trào lên một cảm giác khinh nhờn thần thánh, hắn nằm một bên hôn một nụ hôn thật sâu lên môi Tâm Như, bàn tay thì nhẹ nhàng du tẩu, mơn man hai bầu ngực trắng ngần.

Ly Ly thì cũng tiến đến nằm ở bên cạnh Ly Ly, rồi mút nhẹ vào vành tai tinh xảo của nàng. Tay Ly Ly cũng không hề rảnh rỗi, vuốt ve lấy khe hẹp nhỏ bé kia mà trêu đùa. Tâm Như nằm ở giữa hai người, hoàn toàn chỉ biết chịu trận, cũng không dám kêu ca.

Thanh Ngọc nói nhỏ vào tai nàng:

- Muốn kêu lên thì kêu cho ta nghe, ta thích như vậy.

Tâm Như mặt bỗng hồng lên một chút, rồi cũng chỉ biết nằm im mà tận hưởng lấy khoái cảm đang dâng trào.

Thanh Ngọc ngồi dậy, banh hai chân ra để cho Ly Ly hầu hạ chiếc mệnh căn to lớn của mình, rồi hắn bắt Tâm Như ngồi bên cạnh, hôn nàng liên tục, hai tay thì du tẩu xung quanh thân thể hoàn mỹ mà thần thánh kia.

Được một lúc, Thanh Ngọc lại để cho Ly Ly và Tâm Như đổi chỗ. Ly Ly vừa hôn hắn vừa hỏi:

- Sao hôm nay Đế Quân của thiếp dịu dàng thế?

- Ta không muốn lần đầu của Tâm Như phải sợ hãi.

Ly Ly mỉm cười, rồi đẩy Thanh Ngọc ra, mạnh mẽ bắt Tâm Như đứng thẳng lên trên Ma tọa.

- Chàng ngồi im đó, không được cử động.

Ly Ly ôm chặt lấy Tâm Như, xoay mông Tâm Như lại đối diện với Thanh Ngọc, tay nàng điên cuồng xoa bóp cặp mông trắng ngần, sau đó đánh thật mạnh vào, làm Tâm Như run rẩy một trận. Mặt Ly Ly đè trên vai Tâm Như, rồi còn cắn môi khiêu khích Thanh Ngọc.