Chương 102: Ma Đế Quân (Sáng Tác)

Thanh Ngọc hỏi mới biết được cả bốn nàng đều là cô nhi, được Nguyễn gia thu lưu từ nhỏ, lại được điều đi học ở Mỹ Thị Đường bên trong gia tộc, nên rất biết cách hầu hạ chủ tử.

Trong Nguyễn gia có hai đại Thị Đường, Hắc Thị Đường dùng để đào tạo ra ám vệ và thiếp thân thị vệ, còn Mỹ Thị Đường thì có trách nhiệm huấn luyện thị nữ và nha hoàn. Ở cả hai nơi con người đều có mức độ cạnh tranh vô cùng khốc liệt, chỉ cần sơ sảy một chút thôi là sẽ bị đào thải, nếu vi phạm lỗi nặng thậm chí có thể mất mạng.

Tiểu Mai lúc này không biết đã lấy từ đâu ra một loại tinh dầu từ linh dược, nàng đổ lên cặp ngực căng mịn của mình, rồi nhẹ nhàng ngồi lên đùi Thanh Ngọc. Tiểu Mai dùng hai chú tiểu bạch thỏ đẩy khắp một lượt trên thân thể hắn, làm Thanh Ngọc vẫn là thích thú không thôi.

Thanh Ngọc lần lượt hôn mỗi nàng một cái thật sâu, rồi nhẹ nhàng nói:

- Bây giờ ta chưa thể thu nguyên âm của các nàng được, sau này rồi sẽ tính.

Tứ nữ cũng không dám có ý kiến, chỉ gật đầu thưa vâng, rồi Tiểu Cúc lại tiến đến hầu hạ chiếc mệnh căn của hắn. Thanh Ngọc đột nhiên nhớ ra cái gì, nói:

- Tiểu Lan và Tiểu Mai đứng ra phía trước, ân ái với nhau cho ta xem.

Tiểu Lan và Tiểu Mai không hề có chút kháng cự nào, tự động bước từng bước uyển chuyển xuống dòng suối mát, sau đó hai người chạm môi xinh vào nhau. Phải nói kỹ thuật của các nàng vô cùng điêu luyện, khiến cho mệnh căn của Thanh Ngọc kích thích muốn nổ tung.

Tiểu Lan có thân hình ma mị yêu nghiệt, hai bầu ngực sữa chỉ thua Ly Ly một chút, cái mông căng tròn bóng mịn, nàng mang theo nét đẹp nóng bỏng quyến rũ của hương vị mùa hạ, chỉ nhìn thôi đã khiến người ta nội tâm rạo rực.

Tiểu Mai thì lại khác, nét đẹp của nàng yêu kiều thanh thoát, thân hình nhỏ bé, vô cùng ôn nhu dịu dàng như một đóa hoa xuân. Nàng chỉ biết chịu đựng từng đợt tấn công hung mãnh từ làn môi hồng thắm của Tiểu Lan, hai tay ôm chặt lấy bờ mông tròn trịa của vị muội muội này mà khẽ rên lên từng tiếng ưm ưm dâm mỵ.

Thanh Ngọc nhìn hai nữ nhân yểu điệu tuyệt trần đang điên cuồng ân ái trước mặt, đầu hắn thì đang ngả vào cặp sơn phong cao ngất của Tiểu Trúc. Bây giờ chiếc mệnh căn của Thanh Ngọc còn được Tiểu Cúc hầu hạ, hắn thực sự muốn buông thả tâm tình tận hưởng niềm vui hoan lạc một phen.

Một lúc sau, Tiểu Mai lại lấy ra lọ dầu linh dược kia, rồi đổ trơn trượt khắp người nàng. Tiểu Mai đi một vòng qua Tiểu Lan, sau đó hai nữ nhân cuốn lấy thân hình của nhau, muốn chia sẻ từng giọt dầu bóng bẩy. Tiểu Mai dùng khuôn ngực to lớn của mình chà xát hết người Tiểu Lan, nhất là cảnh tượng nàng dùng khuôn ngực ngạo nghễ trêu đùa hai chú tiểu bạch thỏ của Tiểu Mai, làm Thanh Ngọc dâm tính đại phát.

- Aa, aa, Tiểu Lan, hành hạ tỷ đi, aa…aa…

Hai cặp ngực trắng ngần va chạm vào nhau, bên trên còn được phủ một lớp tinh dầu bóng mượt. Từng âm thanh rên rỉ ở trong miệng Tiểu Lan phát ra, đồng thời lúc này Tiểu Trúc lại từ phía sau liếm nhẹ vào vành tai Thanh Ngọc, làm hắn điên cuồng không thôi.

Tiểu Lan nhẹ nhàng tiến đến nắm lấy cánh tay Thanh Ngọc, sau đó dẫn hắn ra đứng giữa bờ suối. Cả bốn nữ nhân xinh đẹp mỗi người mỗi vẻ kia đều lấy tinh dầu đổ lên ngực mình, rồi dùng những bầu vú xinh đẹp đó mà chà xát xung quanh khắp cả thân hình hắn.

Tiểu Cúc nhẹ nhàng hiền dịu, khuôn ngực nàng không lớn bằng Tiểu Lan nhưng rất vừa tay. Cả khuôn mặt Tiểu Cúc mang theo một nỗi ưu sầu nhàn nhạt, nhất là đôi mắt mang theo ý buồn của mùa thu, khiến cho người ta nhìn thấy mà sinh lòng thương tiếc. Eo của nàng vô cùng thon gọn, mông căng tròn, đặc biệt là cả bốn nữ nhân này không hề có chút cỏ xanh nào, khiến Thanh Ngọc ngắm mãi mà vẫn phải tấm tắc trong lòng.

Tiểu Trúc thì mang trong mình vẻ đẹp băng sơn mỹ nhân chính hiệu, gương mặt nàng là tinh xảo nhất trong cả bốn người, tuy nhiên lại làm người ta cảm thấy xa không thể chạm. Tuy nhiên thái độ của nàng với Thanh Ngọc lại vô cùng ôn nhu hiền hòa, hai bầu ngực sữa như những bông tuyết chớm đông du tẩu nhẹ nhàng trước mặt hắn, thi thoảng nàng còn ngước lên trêu đùa đôi môi Thanh Ngọc.

Mỹ nữ như mây, ôn nhu vô hạn. Từng người, từng người xoay chuyển xung quanh thân thể Thanh Ngọc, mỗi nàng đi qua lại quỳ xuống hầu hạ vật cương mãnh kia một lúc. Đến khi Thanh Ngọc không chịu nổi nữa, phải trào ra tinh hoa vào khuôn miệng bé nhỏ của Tiểu Lan, các nàng mới dừng lại.

Tứ nữ ôn hòa để Thanh Ngọc nằm xuống, rồi lại dùng chiếc lưỡi tinh xảo của mình hầu hạ khắp thân thể hắn một lượt, rồi nhẹ nhàng dùng tay tẩy đi dư âm của trận hoan du.

Tắm rửa xong, thần thanh khí sảng, Thanh Ngọc về phòng, tiến vào Sơn Hà Quan Tưởng Đồ, nhờ các lão thụ xây cho một căn nhà gỗ mới, để bốn người Mai Lan Cúc Trúc các nàng chuẩn bị vào ở.

Sau khi thăm thú mấy nhóc tiểu hồ ly, Thanh Ngọc lại tiến tới chỗ Hương Nhi đang bị trói chặt. Tư thế trói của lão thụ này cũng vô cùng xảo diệu, trói dâng hai tay nàng lên cao, hai chân bị cột chặt xuống đất, chiếc khăn che mặt lúc này đã bị tháo ra lúc nào không hay.

Nàng nhìn chằm chằm Thanh Ngọc một lúc, rồi lại cúi đầu nhắm mắt, đã có sẵn sàng tâm lý đón nhận cái chết.

Nguyễn gia là gia tộc bực nào, có sát ý với tiểu thái tử chắc chắn là tử tội.

Thanh Ngọc vuốt ve gò má tinh xảo của Hương Nhi, thầm than một tiếng điên đảo chúng sinh.

Mị nhãn hàm tu hợp,

Đan thần trục tiếu khai,

Phong quyển bồ đào đái.

Nhật chiếu thạch lưu quần.

Đôi mắt to tròn tinh mỹ, mi mục như họa, cái mũi nhỏ nhắn xinh đẹp, cả gương mặt Hương Nhi toát lên vẻ ngây thơ trong sáng của một nữ nhân trong độ tuổi đôi mươi. Tuy năm nay có lẽ nàng đã trên trăm tuổi rồi nhưng sự hồn nhiên đó vẫn chưa hề mất đi chút nào.

Với bộ dạng ngây thơ thế không biết làm sao mà Hương Nhi lại leo lên đến chức quản sự của Thiên Ngọc Phách Mại Hội được nữa.

Thanh Ngọc nhờ hai lão thụ thả nàng xuống, rồi quẳng cho nàng chiếc ngọc giản tư liệu về tên Mộ Phong:

- Nàng tự đọc đi, tình lang của nàng đấy.

Hương Nhi xem xong ngọc giản mà bờ mi trào ra nước mắt. Nàng ngồi thụp xuống đất kêu gào những tiếng đau đớn xé tâm can. Mặc dù Hương Nhi chưa hề trao thân cho Mộ Phong, thậm chí mới chỉ nắm tay qua một lần, nhưng tình yêu đầu đời đâu phải dễ dàng quên đi như vậy?

Hóa ra trong lúc thề non hẹn biển với Hương Nhi, tên Mộ Phong kia đã có vợ, hơn nữa lại còn là bốn người. Hắn thường xuyên ra ngoài ức hiếp dân nữ, là chó săn trung thành của Mộ gia.

Hôm đó Mộ Phong tới Vạn Hoa Tiền Trang gây sự, Hương Nhi có lén đi theo nên đã nhìn thấy Thanh Ngọc, rồi còn đuổi tới tận Hoàng Liên sơn mạch quan chiến. Tình lang của nàng bị Thanh Ngọc chém chết ngay trước mặt, làm sao không hận?

Nhưng lúc đó Hương Nhi tỉnh táo lại, nhớ tới khuôn mặt Thanh Ngọc!

Đó là Nguyễn gia tiểu thái tử!

Nên sau này Hương Nhi lập tức vạch ra kế hoạch dùng mỹ nhân kế tiếp cận, rồi nhân lúc Thanh Ngọc lơ là, muốn báo thù cho Mộ Phong. Nhưng lúc đó Thanh Ngọc đang được nàng bóp vai mà lại vẫy Thúy An tới ngồi cạnh, làm trong lòng Hương Nhi nổi lên chút sát tâm. Ai ngờ chút tiểu tâm tư đó của nàng bị Thanh Ngọc bắt được.

Thanh Ngọc thì trong lúc Hương Nhi nổi lên sát tâm liền suy nghĩ rằng nàng này tới báo thù cho ai?

Từ lúc tới Huyền Vũ Vực tới nay, Thanh Ngọc chỉ giết đám người Mộ Phong của Mộ gia mà thôi. Tên Mộ Phong kia trông khá hào hoa phong nhã, chắc chắn Hương Nhi này và hắn có ít quan hệ.

Nên lập tức Thanh Ngọc trong phòng đấu giá mới nhờ Phương lão điều tra Mộ Phong, kết quả thì không ngoài dự đoán, Hương Nhi chắc là biết hắn giết Mộ Phong nên định báo thù.

Thanh Ngọc mặc kệ Hương Nhi đang khóc lóc, chỉ nói một câu mà làm nàng sợ hết hồn:

- Ta tha cho nàng khỏi chết, nhưng tội sống thì đừng hòng. Nếu nàng nổi lên một chút tâm tư muốn tự sát nào, ta sẽ khiến toàn bộ người xung quanh nàng, kể cả người nàng quen biết chịu khổ sở tột cùng. Ngoan ngoãn đi theo mà hầu hạ ta đi.

Không cho Hương Nhi có cơ hội từ chối, Thanh Ngọc cưỡng ép rút ra linh hồn bản nguyên của nàng, rồi bế nàng vào trong nhà gỗ được các lão thụ vừa mới xây. Hắn nói:

- Ở yên đây, có muốn đi dạo thì ra khu rừng kia chơi với mấy chú tiểu hồ ly. Dịu dàng một chút, chúng còn nhỏ. Tuyệt đối không được tiến vào vườn thuốc, nếu không hậu quả tự chịu.

Nói xong, Thanh Ngọc nâng khuôn mặt thơ ngây kia lên hôn một cái thật sâu không cho Hương Nhi kháng cự, rồi lại vỗ vào mông nàng ba tiếng thật kêu.

Thanh Ngọc trở về bên cạnh nhà gỗ của mình, rồi bắt đầu lấy khối Huyền Băng vạn năm ra, dùng Vô Trần Hỏa thiêu đốt cho tan ra thi thể của con Hổ Long Thiên Hạt kia. Xác con thú Đại Thừa kỳ này vô cùng cứng rắn, Thanh Ngọc cũng phải mất sức chín trâu mười hai hổ mới móc được trái tim của nó ra, phần còn lại thì quẳng về phía bờ biển cho ba con thú ngốc nghếch kia xâu xé. Hắn lấy thủy tinh cầu đưa thân thể A Lan ra, sau đó cưỡng ép thu một tia linh hồn bản nguyên của nàng trước, rồi mới tiến hành cứu trị.

Một lúc sau, khuôn mặt không có chút huyết sắc của A Lan đã từ từ hồng nhuận trở lại, nhưng vẫn còn chưa tỉnh. Ly Ly nói nàng đã mất hết tu vi, lại ngủ say quá lâu, còn cần thời gian vài năm mới có thể khôi phục bình thường lần nữa.

- Đinh! Chúc mừng thiếu gia hoàn thành nhiệm vụ “Cứu sống A Lan”, nhận được phần thưởng một hạt Tử Không Viêm Tủy, 5000 điểm tích lũy.

Thanh Ngọc vừa lấy hạt Tử Không Viêm Tủy kia ra xem, thì đóa Vô Trần Hỏa đã từ đan điền đã bay ra một hơi nuốt mất, không còn lại gì.

Hóa ra cái hạt này là đồ tốt, có thể tấn thăng Băng Liên Linh Hỏa thành Băng Liên Pháp Hỏa, nhưng quá trình tiến hóa cũng cần gần một năm.

Xong xuôi, Thanh Ngọc ra ngoài, trở về giường ôm lấy bốn nữ nhân như hoa như ngọc kia mà vuốt ve trêu chọc các nàng một chút. Tâm tư của hắn thì lại đang nghĩ về con đường sắp tới phải đi.

Thanh Ngọc đang phân vân không biết có nên tiến vào ngọn Trình Phong trong Yến Tử sơn mạch kia hay không. Khốn sát trận Đế cấp chỉ cần cẩn thận thì mất thời gian hơi lâu nhưng hắn vẫn có thể phá giải được. Ma khí và sát khí thì không cần bàn rồi. Chỉ là không biết có còn loại nguy hiểm nào khác hay không.