Năm ngày trôi qua rất nhanh, thủ tục chuyển nhượng Vạn Hoa Tiền Trang đã xong xuôi, Thanh Ngọc định tiến về Yến Tử sơn mạch lịch luyện.
Thanh Ngọc thu cả tứ nữ Mai Lan Cúc Trúc vào trong Sơn Hà Quan Tưởng Đồ, rồi dạy các nàng cách chăm sóc linh dược ở trong đó. Khu vườn của Thanh Ngọc bây giờ ngoài các loại thánh thụ ra thì còn bao la ngập tràn các loại dược thảo quý báu. Trước hắn đều để tự Giới linh chăm sóc, nhưng giờ có tứ nữ rồi vẫn tốt hơn.
Tứ nữ Mai Lan Cúc Trúc khi tiến vào thì cũng bất ngờ kinh ngạc, nhưng không dám hỏi nhiều, chỉ nghĩ đây là pháp bảo động thiên của thiếu gia mà thôi. Hơn nữa, ở trong đây còn có Hương Nhi tỷ tỷ, làm năm người gặp nhau rất vui mừng. Thanh Ngọc cũng không hề đả động gì đến tội lỗi của Hương Nhi cả, hắn muốn quan sát một thời gian xem nàng thế nào.
Thanh Ngọc cũng không thiên vị gì, đưa công pháp tâm pháp Càn Khôn Thiên Kinh và Càn Khôn Tâm Quyết cho ngũ nữ trùng tu, đồng thời để lại một số tài nguyên tu luyện, lại bảo các nàng trông nom đám tiểu hồ ly cho tốt.
Xong xuôi, Thanh Ngọc ra ngoài, phân phó Phương lão chú ý Mộ gia một chút, rồi cùng Thúy An lên đường. Phương lão trước khi hắn đi còn nắm tay Thanh Ngọc hồi lâu:
- Thiếu gia, nhất định phải thật cẩn thận. Phu nhân ở nhà vô cùng thương nhớ người, mấy năm nay đã bệnh tật đau ốm triền miên, đêm nào cũng khóc. Thiếu gia phải mau chóng trở về, nếu không, nếu không…
Thanh Ngọc an ủi Phương lão, rồi trong lòng cũng thầm quyết tâm nhanh chóng tiến về Trung Đô. Phụ mẫu kiếp này có ơn sinh thành, hắn cũng không định bỏ mặc họ ở đó bơ vơ chờ đợi mỏi mòn.
…
Ba tháng sau, Yến Tử sơn mạch.
Lúc này Thanh Ngọc đang chiến đấu với một con Hỏa Nham Thù Kim Đan hậu kỳ, còn đằng xa, Thúy An đang ngồi trên lưng Tiểu Hôi, Tiểu Long thì đứng lên vai nàng dòm ngó xung quanh.
Hai tháng trước vừa đến Yến Tử sơn mạch, Thanh Ngọc một đường giết tới, vừa lịch luyện vừa thu thập linh thảo. Đánh với yêu thú Nguyên Anh sơ kỳ, Thanh Ngọc vẫn phải cố hết sức, trong người ngập tràn vết thương.
Nhưng kinh nghiệm chiến đấu với đối thủ Nguyên Anh kỳ thì lại càng ngày càng nhiều. Thanh Ngọc hiểu ra chân khí của yêu thú Nguyên Anh vô cùng khổng lồ, thi triển pháp thuật thao thao bất tuyệt, chứ không còn tình trạng đánh một hồi đã cạn kiệt như yêu thú Kim Đan.
Điều này Thanh Ngọc đã được cảm thụ qua trận đấu với Mộ Phong, tu vi hắn chỉ có Nguyên Anh sơ kỳ nhưng mà lại tung ra pháp thuật triền miên vô cùng.
Thanh Ngọc lại càng mong chờ với con đường thăng tiến sức mạnh của mình, nghe Ly Ly nói ở Thánh giới có những cường giả pháp lực vô biên, đấu chuyển tinh di, một đấm nổ một phương thế giới là bình thường.
Pháp lực là gì thì Ly Ly chưa nói cho hắn biết, nhưng Thanh Ngọc nghĩ pháp lực hẳn là loại khí cao cấp hơn chân nguyên.
Con Hỏa Nham Thù này chưa hoàn toàn trưởng thành, nên Thanh Ngọc không cần nhiều thời gian cũng có thể giải quyết nó nhẹ nhàng. Một chiêu Lạc Nhật Trảm được chém ra, thân thể con nhện màu đỏ to lớn khổng lồ bị tách ra làm đôi, máu xanh văng tung tóe, vô cùng kinh dị.
Tiểu Long và Tiểu Hôi tỏ vẻ ngao ngán, không thèm ăn cái loại côn trùng kinh tởm này. Tiểu Hôi con gấu mập kia còn lắc lắc cái đầu, làm cho Thanh Ngọc phải vỗ tay vào trán, không biết nói gì.
Nhưng bỗng nhiên dị biến xảy ra.
Từ phía dưới mặt đất bỗng dưng ầm ầm rung động, một lúc sau thì hóa thành khô cằn nứt nẻ. Từng sợi tơ đỏ mang theo nhiệt độ kinh người lao lên khỏi mặt đất, muốn trói chặt Thanh Ngọc lại. Hắn lúc này đã hiểu ra, vừa giết con nhỏ xong con già liền tới, nên tức tốc đạp Thập Lý Bộ tránh né qua một bên.
Một con nhện đỏ rực cao hơn ba trượng có tu vi Nguyên Anh trung kỳ bỗng nhiên trồi lên, bộ dáng của nó vô cùng hung ác. Trên cái đầu có sáu con mắt đỏ lòm, cái miệng lớn như một chậu máu, tám cái chân cao to chắc khỏe, bụng nó phình lớn, trông rất kinh dị.
Con Hỏa Nham Thù Mẫu này ánh mắt căm ghét nhìn Thanh Ngọc, có vẻ hắn vừa mới giết đi đứa con yêu quý của nó. Thanh Ngọc cũng không hề hoảng sợ, mà chiến ý sôi trào nhìn về con nhện kia.
Lần đầu tiên giao thủ với Nguyên Anh trung kỳ, Thanh Ngọc cũng không dám huênh hoang mà lấy ra song kiếm, thủ thế chờ đợi cơ hội tấn công.
Yêu thú Nguyên Anh kỳ không lợi hại bằng tu sĩ nhân loại, vì chúng chưa hóa hình nên không thể tấn công bằng pháp bảo, chỉ có thể sử dụng thiên phú của mình mà thôi.
Con nhện động, nó lập tức phun ra một tràng tơ dày đặc màu đỏ mang theo hơi nóng hầm hập về phía Thanh Ngọc. Những sợi tơ này dính đến đâu, cây cối xung quanh đều bốc cháy nghi ngút, vô cùng kinh dị.
Nhớ đến trong cuốn sách “Vật” có ghi, loài nhện này chỉ có điểm yếu là sáu con mắt, Thanh Ngọc chân đạp Thập Lý Bộ, vững bước mà lên.
Con nhện kia không phải dạng vừa, biết Thanh Ngọc muốn tiếp cận, nó dậm mình xuống đất, bỗng nhiên khu vực năm mươi trượng xung quanh liền tràn ra một loại dung nham nóng bỏng.
Không thể tiếp cận đối phương từ mặt đất, Thanh Ngọc đành phải dùng Ngự Phong thuật búng mình lên cao, mau chóng từ trên không nhảy xuống đầu con nhện này.
Nhưng Hỏa Nham Thù Mẫu đâu có thể cho Thanh Ngọc vừa ý? Nó liên tiếp chăng ra vô số sợi tơ từ bốn phương tám hướng, muốn vây kín đường tiến lên của hắn. Sau đó, từ trong miệng nó tụ hội chân khí, bắn ra hơn trăm chiếc nanh nhọn vào phía Thanh Ngọc, không chừa lại lối thoát nào.
Thanh Ngọc dùng đoản kiếp liên tiếp chống trả, nhưng tự nhiên thức hải lại đau nhói, lập tức bị dính vào đống tơ nhện nóng bỏng kia. Hóa ra con nhện này còn có khả năng công kích thần hồn vô cùng mạnh mẽ.
Hai chiếc nanh nhọn cuối cùng lao đến Thanh Ngọc không kịp đón đỡ, liền xuyên qua ngực hắn, trúng thẳng vào hậu tâm. May sao có Đạo Nguyên phù văn bao bọc lấy xung quanh trái tim, nên Thanh Ngọc mới thoát được một kiếp, nếu không thì đã thân tử đạo tiêu rồi.
Thanh Ngọc không ngờ con yêu thú Nguyên Anh trung kỳ này lại kinh khủng như thế, toan tính vô cùng thông minh, không hề kém nhân loại chút nào.
Lưng hắn bây giờ bị một tràng tơ nóng bỏng cuốn lấy, không tài nào giãy ra ngoài được. Nếu để cho con nhện này phóng ra một đợt nanh sắc nữa, Thanh Ngọc chết không phải nghi ngờ.
Vô Trần Hỏa đang trong giai đoạn tiến cấp, không thể sử dụng, nên Thanh Ngọc chỉ đành cách không chém ra vô số Cửu Hoang Trảm về phía con nhện kia, sau đó lại thi triển Vọng Nguyệt Trảm cắt đứt số tơ nhện sau lưng này, lộn nhào rơi xuống đất.
Con Hỏa Nham Thù Mẫu rít lên từng tiếng bén nhọn vì mưu tính của nó không thành, sau đó dồn chân khí vào cái bụng to lớn đằng sau, có vẻ định tung ra sát chiêu cường đại.
Thanh Ngọc biết trận chiến đã đến hồi kết, nếu không nhanh chóng lên thì không còn cơ hội. Dứt khoát tung thanh đoản kiếm lên không, sau đó hai tay hắn nắm chặt trường kiếm, đầu tiên thi triển Toái Hồn Đao công kích thần hồn con nhện, sau đó chém xuống sát chiêu Toái Tinh Trảm của mình.
Một đường kiếm khí nặng nề màu trắng tinh mang theo lôi điện lập lờ xé tan khoảng không, rồi bổ trúng người con Hỏa Nham Thù Mẫu. Mặc dù thân thể nó vô cùng cứng rắn, nhưng cũng bị đè bẹp xuống một khoảng sâu dưới nền đất, trên lớp vỏ lưng đã bị nứt ra một đoạn. Con nhện gào lên một tiếng rít đau đớn, cả thần hồn lẫn thể xác nó đều bị thương nghiêm trọng.
Thanh Ngọc cũng phải thầm than con nhện này có lực phòng ngự ghê gớm, nhanh chóng dốc chút hơi tàn bay tới chộp lấy đoản kiếm, rồi phi thân lại chọc vào sáu con mắt to lớn kia.
Hỏa Nham Thù Mẫu kêu gào từng hồi đáng sợ, trước khi nó chết còn dùng một cái chân nhọn cắm xuyên qua bụng Thanh Ngọc làm hắn phun ra máu vàng kinh dị.
Thanh Ngọc sử dụng toàn bộ chân khí của mình để thi triển Toái Tinh Trảm đã là cố gắng hết sức, giờ lại bị con nhện đâm trọng thương, đang nguy trong sớm tối, chuẩn bị hôn mê.
Thúy An thấy vậy, nhanh chóng tiến lại gần, rút Vương khí hình cây roi của nàng đánh đứt cái chân của Hỏa Nham Thù Mẫu, sau đó kéo thân thể Thanh Ngọc ra.
Tiểu Hôi tới gần, dùng móng vuốt của mình cào ra một viên nội đan, sau đó thu vào đưa cho Tiểu Long, rồi mới cõng Thúy An và Thanh Ngọc đi tìm động phủ chữa thương.
…
Lần hôn mê này của Thanh Ngọc kéo dài những bảy ngày mới tỉnh lại. Khi hắn mở mắt đã thấy lưng con gấu mập kia đang ngồi lù lù một bên, còn Thúy An thì đang nắm lấy tay hắn mà kêu lên:
- Chủ nhân, người tỉnh rồi, dọa em lo lắng muốn chết.
Thanh Ngọc mỉm cười, tỏ vẻ không sao, rồi bắt đầu vận chuyển Đạo Nguyên Kinh chữa thương. Lại là một lần trải qua sinh tử chi cảnh, độ thấu hiểu của Thanh Ngọc đối với Chân Đạo lại tăng một phần.
Ai cũng tự truy cầu Đại Đạo cho riêng minh, Thanh Ngọc cũng vậy, kể cả yêu thú cũng vậy. Mạnh được yếu thua, cường giả luôn luôn là người có đạo lý.
Ngươi mạnh, thì ngươi có thể quyết định cả sự sống chết và vận mệnh của người khác.
Thực ra trong hoàn cảnh đối chiến sinh tử với con Hỏa Nham Thù Mẫu Thanh Ngọc hoàn toàn có thể sử dụng Vương giáp hộ thân, nhưng hắn lại không dùng. Vì Thanh Ngọc lúc đó đã mơ hồ bắt được một tia Ma kiếm chi khí, nên muốn tự mình lĩnh hội.
Con đường tấn công chủ yếu của Thanh Ngọc là kiếm thuật, nên hắn rất cần tia cảm ngộ này.
…
Tiếp theo ba tháng sau đó, Thanh Ngọc chỉ hoàn toàn ngồi im một chỗ, không ăn không uống, bình tâm tĩnh khí mà suy diễn ra loại ma kiếm khí kia.
Thanh Ngọc mở mắt, hắn đã gần chạm được tới cái ranh giới ấy rồi, nhưng không tài nào cảm ngộ ra được. Hắn quyết định lại tiếp tục đi tìm yêu thú mà lịch luyện. Lần này Thanh Ngọc không để Thúy An ở ngoài nữa, mà đưa nàng cùng Tiểu Hôi vào trong Sơn Hà Quan Tưởng Đồ với lục nữ trong đó, dặn nàng chăm sóc A Lan.
Bên ngoài chỉ còn Thanh Ngọc và Tiểu Long, xông pha trong Yến Tử sơn mạch bao la rộng lớn vô biên vô tận.
Một ngày này, Thanh Ngọc sau khi chiến đấu với một con Tử Tiêm Thiềm Nguyên Anh sơ kỳ xong thì bất ngờ lại ngửi thấy được một mùi hương thơm nhàn nhạt từ nơi xa.
Âm thanh của Ly Ly bỗng vang lên trong đầu Thanh Ngọc:
- Ai, cuối cùng nữ nhân này cũng tới đây.
Thanh Ngọc hỏi:
- Nữ nhân nào?