Chương 101: Ma Đế Quân (Sáng Tác)

- Nơi đó sát khí ngút trời, cả ma khí cũng có, người vừa bước vào sẽ trở nên điên điên khùng khùng, không thể chịu nổi. Hơn nữa trận pháp và cấm chế khắp nơi, toàn là khốn sát trận Đế cấp! Thiếu gia, người ngàn vạn lần không nên bước vào a!

Thanh Ngọc nghe vậy ngẫm nghĩ một hồi rồi gật đầu. Không để ý tới buổi đấu giá dưới kia, Thanh Ngọc nói:

- Phương lão, người giúp ta một chuyện.

- Thiếu gia cứ phân phó, Phương lão tuyệt không chối từ.

Thanh Ngọc nhìn một chút về phía Thúy An, lại nói:

- Ngày mai Phương lão mang theo danh nghĩa của Thiên Ngọc Phách Mại Hội tới mua lại toàn bộ sản nghiệp của Vạn Hoa Tiền Trang, dùng tiền của ta, ta sẽ đưa trước cho người.

Phương lão nghe xong liền hiểu, gật đầu nói:

- Thiếu gia không nhắc ta cũng đang định nói. Vừa rồi ở ngoài có hai tên Mộ gia thăm dò tin tức của người, hỏi tại sao thiếu gia lại đi chung với bà chủ Vạn Hoa Tiền Trang.

Thanh Ngọc mỉm cười:

- Mấy tên tôm tép đó Phương lão không cần để ý tới. Thúy An là tiểu thị nữ của ta, Phương lão quan tâm chiếu cố tài sản của nàng một chút, rồi đưa người của Phách Mại Hội tới chưởng quản Vạn Hoa Tiền Trang là được. Ta và Thúy An chuẩn bị đi lịch luyện, củng cố căn cơ, không thể ở đây chăm nom buôn bán. Sinh ý thế nào thì sau này khi trở lại Trung Đô Phương lão bàn giao với ta là ổn rồi.

Phương lão thấy Thanh Ngọc sắp xếp công việc đâu ra đó, cũng mỉm cười vô cùng hài lòng. Lúc này, giọng nói của Lâm Du Du lại vang lên:

- Tiếp theo là một bộ thi thể của một yêu thú Hổ Long Thiên Hạt, được bảo quản trong Huyền Băng vạn năm, chưa hề bị hủy hoại một chút nào. Khi còn sống con độc hạt này có tu vi Đại Thừa kỳ, toàn thân nó là bảo vật, giá khởi điểm là ba ngàn vạn, mỗi lần tăng giá không ít hơn một trăm vạn.

Ngay sau đó, có hai lão giả tu vi Hóa Thần trung kỳ bước lên đài đấu giá, thả ra một khối băng vuông vức khổng lồ, bên trong đó có một con độc hạt có vằn cao hơn hai trượng, đầu nó lại hơi hao hao giống đầu rồng, cái đuôi cong vút lên chìa ra mũi kim độc màu đen trông vô cùng hung hãn.

Thanh Ngọc ở đằng xa sau khi được Ly Ly xác nhận là trái tim của con yêu thú này vẫn còn sử dụng tốt thì mới thở phào. Nếu không thì đi một chuyến vô ích rồi.

Bên dưới đám đông tu sĩ hầu hết là lắc đầu lè lưỡi, ba ngàn vạn linh thạch thượng phẩm, họ trả không nổi chứ đừng nói là đấu giá cao thêm nữa. Lúc này, từ gian phòng chữ Thiên số ba bắt đầu truyền ra thanh âm:

- Ba ngàn một trăm vạn!

- Ba ngàn hai trăm vạn!

- Ba ngàn năm trăm vạn!…

Hầu hết tất cả các tu sĩ kêu giá thi thể con Hổ Long Thiên Hạt này đều là khách nhân ở gian phòng chữ Thiên. Thanh Ngọc chưa đi tham dự buổi đấu giá nào ở Hằng Thiên tinh này, nhưng nghe Phù Hoa nói chuyện thì mỗi lần đi mà mua bán được gì đều phải vô cùng cẩn thận. Nhưng ở trong phòng đấu giá này, không hề có ai dám hô lên danh tự hoặc phô trương thanh thế mà chèn ép người khác, chứng tỏ phong thái hành sự của Thiên Ngọc Phách Mại Hội vô cùng chuyên nghiệp.

Thanh Ngọc cũng cảm thán một chút, thì ra bá chủ Trung Đô cũng không phải là chỉ chưng lên cho đẹp đâu đấy. Một lúc sau, khi giá của bộ thi thể này đã lên tới năm ngàn hai trăm vạn, Thanh Ngọc mới bắt đầu ra giá:

- Sáu ngàn vạn!

Mấy phòng đấu giá ở bên cạnh lặng im một chút, rồi một giọng nói từ phòng chữ Thiên số năm truyền ra:

- Sáu ngàn một trăm vạn!

Thanh Ngọc không hề quan tâm:

- Bảy ngàn vạn!

Phương lão nhắc nhở Thanh Ngọc:

- Bên chữ Thiên số năm là phòng của Mộ gia, có cả gia chủ Mộ Kình Ba Hóa Thần sơ kỳ trong ấy. Xem ra người ta cố ý đối địch với thiếu gia rồi.

- Phương lão không cần lo, để ta.

Bên kia tên Mộ Bút Hà lại tiếp tục kêu gào:

- Bảy ngàn một trăm vạn.

Tên này mặc dù không có nhiều tiền đến thế, nhưng cậy uy thế của Mộ Kình Ba bên cạnh mà muốn chèn ép Thanh Ngọc. Từ đầu tới giờ Thanh Ngọc chưa hề tham gia đấu giá cái gì, lúc này lại ra giá, thành ra Mộ Bút Hà hiểu Thanh Ngọc rất quan tâm tới thi thể con Hổ Long Thiên Hạt này.

Thanh Ngọc bên kia lập tức nói bằng một giọng mỉa mai:

- Mười bốn ngàn vạn?

Bên này, tên Mộ Bút Hà nghe mà đẫm mồ hôi lạnh. Hình như tên kia không thiếu tiền. Hắn nhìn Mộ Kình Ba một chút, thấy lão lắc đầu, liền hừ lạnh một tiếng, không ra giá nữa.

Lâm Du Du ở bên dưới, bắt đầu nói:

- Mười bốn ngàn vạn lần thứ nhất, mười bốn ngàn vạn lần thứ hai, mười bốn ngàn vạn lần thứ ba…Thành giao! Chúc mừng vị quan khách này đã đấu giá thành công thi thể Hổ Long Thiên Hạt, xin hãy chuẩn bị thanh toán khi nhận hàng. Tiếp sau đây chúng ta sẽ đấu giá…

Thanh Ngọc đưa ra một cái nhẫn trữ vật cho Phương lão, dù sao tiền này cũng là tiền của nhà mình, nên chả lỗ đi đâu cho thiệt cả.

Sau khi kiểm tra kỹ càng lại thi thể Hổ Long Thiên Hạt, Thanh Ngọc lại bất ngờ chú ý tới một viên đá lạ đang được đấu giá mà hắn cũng không thể giám định phẩm cấp. Viên đá này màu đen ngòm, hình vuông, nhỏ chỉ bằng nắm tay, Thiên Ngọc Phách Mại Hội không thể biết đây là loại đá gì, nên cũng đem ra đấu giá. Ly Ly bỗng dưng nói bằng một giọng nói gấp gáp:

- Phu quân, nhất định phải lấy nó về tay, viên đá này không tầm thường!

Đến một tồn tại đứng trên đỉnh cao của Thánh giới cũng phải kêu viên đá này bất phàm, thì Thanh Ngọc chắc chắn phải lấy nó về. Hiện tại giá đang được báo đến một ngàn hai trăm vạn, Thanh Ngọc không cần nghĩ ngợi nhiều, hô:

- Hai ngàn vạn!

Mấy phòng đấu giá khác hoàn toàn im bặt. Tên ở phòng chữ Thiên số một này chân chính là đại tài chủ a, ném tiền như cỏ rác vậy.

Sau một hồi các phòng bao khác im lặng, Thanh Ngọc đã mua được viên đá kỳ lạ, rồi thu luôn vào nhẫn trữ vật. Ly Ly nói sau này hắn mới có thể sử dụng, nên Thanh Ngọc không hề tò mò. Hắn đã quen với tính cách của Ly Ly, cái gì nàng không nói chắc chắn là có ý tứ riêng.

Một lúc sau, một nữ tử gõ cửa bước vào, giao cho Phương lão một cái ngọc giản. Phương lão cũng không xem, trực tiếp đưa cho Thanh Ngọc. Bên trong ghi lại đầy đủ quá trình từ lúc sinh ra cho tới chết đi của Mộ Phong, không thiếu chi tiết nào. Thanh Ngọc lại một lần nữa cảm thán có quyền lực ở thế giới này chân chính là thoải mái a!

Đến tận cuối buổi đấu giá, Thanh Ngọc không hề ra tay thêm lần nào, vì những vật phẩm này đối với hắn không cần thiết. Phương lão sai người hộ tống Thúy An trở về trước, rồi mới đưa cho Thanh Ngọc một cái nhẫn trữ vật.

- Thiếu gia, tất cả những vật phẩm người đem ra đấu giá thu được bốn mươi ngàn vạn linh thạch thượng phẩm, Phương lão đã quy đổi hết thành linh thạch cực phẩm cho thiếu gia rồi.

Thanh Ngọc nhận lấy nhẫn trữ vật, rồi được hai nữ nhân mỹ mạo tuyệt đẹp dẫn đi nghỉ ngơi. Hai nàng dẫn Thanh Ngọc đến một gian đại điện xa hoa, vô cùng sạch sẽ, bên trong còn có hai thị nữ khác đang đứng cung kính chờ sẵn.

- Ai, sống giản dị mãi trong Vạn Hoa Tiền Trang đã quen, giờ sướng quá lại thấy hơi lạ lạ.

Thanh Ngọc cảm thán một câu trong lòng, dù sao ở nơi có điều kiện tốt thì cũng cảnh đẹp ý vui hơn nhiều đấy. Sau khi hắn bước vào bên trong đại điện, thì bốn nàng thị nữ kia lập tức quỳ xuống hành lễ, rồi một nàng nói:

- Thiếu gia, em tên à Tiểu Mai, còn đây là Tiểu Lan, Tiểu Cúc và Tiểu Trúc. Từ nay trở đi bọn em sẽ ở đây hầu hạ thiếu gia, kể cả sau này về tới Trung Đô bọn em cũng sẽ đi theo hầu hạ người.

Thanh Ngọc nhìn qua bốn nàng một chút, cũng không thể chê được một điểm gì. Muốn nhan sắc có nhan sắc, muốn ôn nhu có ôn nhu, mỗi người mỗi vẻ. Cả bốn đều trông như vừa mới mười tám đôi mươi, chỉ có tu vi Ngưng Chân kỳ, trên mặt các nàng còn vương chút tuổi hồng lắng đọng.

Thanh Ngọc nói:

- Ta bôn ba giang hồ, chết lúc nào không biết, các nàng suy nghĩ cho cẩn thận. Nếu suy nghĩ thông rồi thì ở lại hay rời đi tùy các nàng quyết định, ta không có bất cứ trách móc nào.

Bốn thị nữ cùng nhau đồng thanh mà đáp, không hề có chút phân vân nào:

- Nguyện sống chết đi theo thiếu gia, mong người thu lưu!

Thanh Ngọc nghe đến đây cũng là cảm thán quy củ của các đại gia tộc không phải chuyện đùa. Hắn từ trước tới nay sống trong cảnh tự do dân chủ đã quen, bây giờ bắt đầu gò bó theo lễ nghi phép tắc, khó mà thích ứng được. Nhất là đối với người theo Ma Đạo như Thanh Ngọc, làm việc gì cũng tùy tâm tùy ý, không thích quản đến tâm tư suy nghĩ của người khác làm gì cho mệt. Thanh Ngọc nói:

- Nếu đã quyết định như vậy thì ở lại đi, giao ra linh hồn bản nguyên.

Bốn nàng cung tay đưa ra một đạo hồn niệm sáng lờ mờ, Thanh Ngọc thu lấy sau đó nói:

- Hầu hạ ta tắm rửa.

Âm thanh Ly Ly lại vang lên trong đầu Thanh Ngọc:

- Chàng không được thu nguyên âm của các nàng đâu, kể cả Thúy An hay cô nàng Hương Nhi kia, khi nào thu A Lan và Tử Nhược xong thì chàng hãy tính. Bây giờ để các nàng hầu hạ chàng bằng miệng đi.

Thanh Ngọc nghe đến đây có hơi bất đắc dĩ, kể cũng tội nhưng thôi cũng kệ. Biết vậy chứ làm sao bây giờ?

Ở trong hậu viện của tòa đại điện, có cả một nguồn suối trong mát không biết từ đâu chảy ra, làm Thanh Ngọc ngâm người xuống mà thoải mái vô cùng. Hiện giờ hắn đang ngồi ở bên thành bờ suối, được kiến tạo như một chiếc ghế dựa bằng đá vậy, khi ngồi có thể cảm nhận được dòng nước chảy qua hạ thân, rất thú vị.

Tiểu Lan trần truồng ở đằng sau nhẹ nhàng đỡ lấy đầu Thanh Ngọc ngả vào ngực nàng, rồi xoa hai bên huyệt Thái Dương cho hắn. Ở bên cạnh, Tiểu Cúc và Tiểu Trúc cũng khỏa thân hoàn toàn, khoe ra hình hài mỹ diệu chúng sinh, hai cặp vú cao ngất trắng ngần, một người thì dùng ngực cọ vào tay Thanh Ngọc, một người lại quàng tay qua xoa bóp hai bên bả vai hắn. Dưới nước bây giờ thì Tiểu Mai đang dùng môi xinh duyên dáng ngậm mệnh căn của Thanh Ngọc mà phun ra nuốt vào. Không hổ là thị nữ của đại thế gia, các ngón nghề đều vô cùng chuyên nghiệp, làm cho hắn cảm thấy thư thái trong lòng.