Phương lão nhìn thấy tu vi của Thanh Ngọc mà cũng thầm than tuyệt thế kỳ tài. Chưa đến năm mươi tuổi mà đã bước chân vào Kim Đan hậu kỳ. Ở Trung Đô cũng chỉ có vài chục người như vậy mà thôi. Nhưng mà họ được gia tộc chăm bẵm từ nhỏ, nào có phải khổ sở lang bạt như vậy.
Thanh Ngọc lại hỏi:
- Phương lão có thể nói cho ta tình hình ở Trung Đô được không?
Phương lão lắc đầu:
- Lão gia tử đã có lệnh, trước khi thiếu gia đạt tới Hóa Thần kỳ, ai cũng không được nói đại sự tình cho người biết. Nhưng thiếu gia cũng đừng lo lắng quá, cứ hảo hảo an tâm tu luyện. Nếu người chưa có chỗ dừng chân, có thể chuyển vào trong Thiên Ngọc Phách Mại Hội này. Đây cũng là nhà của thiếu gia, chính từ lúc người sinh ra mà gia chủ đã xây dựng lên cơ ngơi này. Bây giờ ở khắp nơi đều có chi nhánh đấy, chỉ có vì thiếu gia ở Thiên Long Vực nên chưa mở ở đó mà thôi, sợ kẻ tâm thuật bất chính đánh chủ ý lên người.
Thanh Ngọc ngẫm nghĩ một chút, chưa nhận lời ngay mà đáp:
- Được rồi, vậy lát nữa ta sẽ ở lại xem qua một chút.
Phương lão mỉm cười gật đầu, thiếu gia những năm qua trưởng thành cũng không tệ, anh tuấn tiêu sái ngọc thụ lâm phong, hơn nữa tính tình vô cùng điềm đạm, cư xử lại đúng mực, không có chút kiêu ngạo nào, còn là thiên tài tu luyện nữa. Đâu có giống mấy thiên chi kiêu tử ở Trung Đô kia, coi trời bằng vung, lúc nào ra đường cũng mắt để trên đỉnh đầu. Xem ra lần này về báo cáo cho lão gia tử cùng gia chủ, phu nhân sẽ rất vui.
Phương lão hỏi:
- Thiếu gia, hôm nay người tới đây muốn đấu giá thứ gì sao?
Thanh Ngọc nói:
- Ta sẽ tự dùng tiền của riêng mình, Phương lão không cần lo lắng đâu. À, đúng rồi, gia gia cùng phụ mẫu song thân ta danh tự là gì?
- Lão gia tử Nguyễn Nhạc, gia chủ Nguyễn Thành, phu nhân Trần Yên.
Thanh Ngọc âm thầm ghi nhớ, rồi lại hỏi:
- Phụ thân ta không có huynh đệ tỷ muội gì sao?
Phương lão nói:
- Thiếu gia là đích tử dòng chính Nguyễn Gia, gia chủ và phu nhân chỉ có một mình người. Phía bên chi thứ còn hai người nữa là biểu huynh đệ của gia chủ. Một người tên Nguyễn Khánh, một người tên Nguyễn Hiển. Còn biểu huynh muội của thiếu gia thì có năm người, khi nào trở về người sẽ được biết.
- Quan hệ giữa cha ta và các vị tộc thúc tộc bá này ra sao?
Phương lão nghe câu hỏi mà lại càng đánh giá cao Thanh Ngọc, nói:
- Trong Nguyễn gia vô cùng đoàn kết, không được có một chút tâm thuật bất chính nào, nếu không sẽ bị trưởng lão đoàn giết không cần hỏi. Trước đây đã có trường hợp mưu toan quyền vị, đã bị lão gia tử xử lý qua.
Thanh Ngọc ghi nhớ trong lòng, xem ra đối địch cũng chỉ với tứ đại gia tộc mà thôi, chưa có nạn trong nhà. Hắn tiếp tục muốn thêm thông tin:
- Thái độ của Trần gia thì sao?
Phương lão càng ngày càng cung kính hơn, quả nhiên thiếu gia là người có tư thái chấp chưởng thiên hạ, trả lời:
- Trần gia đã cắt đứt quan hệ cùng phu nhân, nhưng lại đứng về phía trung lập, không hề có bất cứ động tĩnh nào đáng kể.
Thanh Ngọc âm thầm gật đầu, rồi ngửa mặt lên nhìn nữ tử được gọi là Hương Nhi này một chút, làm nàng e thẹn đỏ mặt. Phương lão thấy vậy, nói:
- Hương Nhi là quản sự phòng đấu giá này, hôm nay đặc biệt thiếu gia tới nên đích thân tới hầu hạ đấy.
Thanh Ngọc nhìn Thúy An một cái, rồi vỗ vỗ tay xuống ghế, ra hiệu ý bảo nàng qua đây ngồi. Hương Nhi thấy vậy trong mắt cũng lóe lên một tia dị sắc, nhưng động tác trên tay vẫn bình thường, không có gì thay đổi cả. Thanh Ngọc cũng kêu nàng tới ngồi một bên, làm Hương Nhi híp đôi mắt như vầng trăng khuyết lại, vô cùng xinh đẹp.
Ly Ly bỗng dưng nói:
- Phu quân, nữ nhân tên Hương Nhi kia có sát ý với chàng.
Thanh Ngọc tâm niệm trong đầu: “Ta nhận ra một lúc rồi.”
Thanh Ngọc bỗng dưng vươn tay ra choàng qua vai Hương Nhi rồi nói một câu làm Phương lão biến sắc:
- Không biết tại sao lại có một nữ tử ngây thơ thế này đến giết ta nhỉ?
Hương Nhi lập tức hoảng hốt trong lòng, nhưng vẫn nhẹ nhàng hỏi:
- Thiếu gia đây là muốn trêu chọc Hương Nhi sao?
Thanh Ngọc cười hà hà, không biết làm cách nào mà phong bế toàn bộ kinh mạch trong người nàng lại, rồi bế nàng đặt nằm ngang trên đùi hắn mà nói:
- Có trêu chọc hay không ta không biết, nhưng nếu bây giờ nàng không khai ra thì sẽ muộn đấy.
Hương Nhi hoảng sợ, không biết người này nhìn ra từ lúc nào. Nàng nhắm mắt lại nói:
- Ngươi giết ta đi.
Phương lão ở một bên cũng là tức giận chỉ vào Hương Nhi một lúc rồi một bộ dạng rèn sắt không thành thép mà rút tay về. Thanh Ngọc khua tay với Phương lão, tỏ ý không sao, rồi nói:
- Ta suy đoán hẳn là nàng có thù hận gì đó với ta, chứ không phải là nàng được người khác phái đến, nói đi, đừng ép ta phải dùng biện pháp mạnh, nàng sẽ không thích đâu.
Hương Nhi vẫn kiên quyết im lặng, không nói câu nào. Thanh Ngọc không biết suy nghĩ gì mà đánh ngất nàng, rồi thu vào trong Sơn Hà Quan Tưởng Đồ, nhờ mấy lão thụ trói Hương Nhi lại một chỗ. Hắn nói với Phương lão:
- Phương lão an bài giúp ta một người thay thế nàng đi. Cũng không cần điều tra gì Hương Nhi cả, mà thu thập một chút thông tin về một người tên là Mộ Phong đã chết cách đây bốn năm của Mộ gia. Tự ta có sắp xếp.
Phương lão gật đầu, rồi bước ra ngoài an bài một số việc. Lúc Phương lão quay trở lại phòng bao, Thanh Ngọc lấy ra một đống những vũ khí, pháp bảo dưới Hoàng cấp, toàn bộ đều đem đưa đi đấu giá, đổi lấy càng nhiều linh thạch càng tốt.
…
Đến thời gian, một mỹ phụ nhân có vóc dáng ma quỷ yêu nghiệt, lại ăn mặc vô cùng quyến rũ mà tinh tế đã tiến lên trước đài đấu giá. Nàng cất giọng oanh vàng mà nói:
- Hoan nghênh các vị quan khách quang lâm Thiên Ngọc Phách Mại Hội. Tiểu nữ Lâm Du Du, hân hạnh được đồng hành cùng quý vị trong buổi đấu giá này. Tất cả vật phẩm trong buổi đấu giá đều được tính bằng linh thạch thượng phẩm, xin các quan khách lưu ý.
Nói xong đến đây, mỹ phụ nhân tên Lâm Du Du kia cúi người xuống, để lộ hai bầu ngực sữa to lớn trắng ngần của mình, làm cho nhiều nam tu sĩ ở dưới phải âm thầm nuốt nước bọt ừng ực.
Sau đó, một nữ nhân phục vụ ăn mặc vô cùng mát mẻ bước lên, bưng theo một cái khay, bên trên có một loại linh dược. Âm thanh của Lâm Du Du lại vang lên:
- Sau đây tiểu nữ cũng không nhiều lời nữa, buổi đấu giá bắt đầu. Vật phẩm đầu tiên là một cây Vương dược cực phẩm Trủy Tinh Bát Diệp, vô cùng trân quý, dược niên được hơn tám trăm năm, giá khởi điểm là một trăm vạn, mỗi lần tăng ít nhất một vạn linh thạch, bắt đầu!
Rất nhiều âm thanh trong phòng đấu giá vang lên. Trủy Tinh Bát Diệp có thể dùng để luyện chế ra Phục Tinh Đan, là đan dược chữa trị tổn thương về thức hải, vô cùng trân quý.
- Một trăm mười vạn!
- Một trăm hai mươi lăm vạn!
- Một trăm bốn mươi vạn!
Sau cùng, một tên tráng hán tu vi Nguyên Anh trung kỳ ở ghế lô đấu giá bình thường mua được cây Trủy Tinh Bát Diệp này với giá một trăm tám mươi vạn linh thạch thượng phẩm. Hắn cũng đứng dậy rời đi ngay lập tức, thất phu vô tội, hoài bích có tội, đạo lý đơn giản này thì ai cũng biết. Nhưng một lúc sau cũng không có ai thèm đuổi theo gã cả.
…
Trải qua một thời gian đầu toàn bộ đều là những vật phẩm không mấy giá trị, thì đã đến lúc buổi đấu giá trở nên sôi trào hơn.
Lâm Du Du lại nói:
- Vật phẩm tiếp theo là một kiện binh khí Vương cấp cực phẩm Xạ Nhật Cung, được làm từ Huyền Diên Đằng Mộc và gân của Tử Tinh Giao Hóa Thần kỳ. Uy lực của cây cung này vô cùng lớn, hơn nữa tầm bắn vô cùng xa, đến năm ngàn dặm, giá khởi điểm là năm trăm vạn, một lần tăng không dưới mười vạn.
Đám tu sĩ Huyền Vũ Vực ở bên dưới nghe vậy mà nghị luận xôn xao. Vũ khí Vương cấp cực phẩm mà lại có người đem ra bán? Phải biết ở Huyền Vũ Vực chỉ có hàng Vương cấp trung phẩm đã được xếp vào vũ khí thượng đẳng rồi.
Một giọng nói vang lên:
- Năm trăm năm mươi vạn.
Một giọng nói lần đầu tiên từ phòng bao phát ra:
- Sáu trăm vạn
…
- Một ngàn vạn!
Giọng nói từ phòng bao chữ Địa số bảy gào thét lên. Có vẻ như người này rất thèm muốn cây Xạ Nhật Cung mà Thanh Ngọc đưa ra đấu giá. Những màn hét giá ấy Thanh Ngọc đều không hề quan tâm đến. Một tay hắn lấy một loại linh quả lên bỏ vào miệng, rồi hỏi Phương lão:
- Phương lão có biết quanh Huyền Vũ Vực có nơi nào lịch luyện tốt một chút không? Có cơ duyên thì càng tốt?
Phương lão nghe vậy, bèn nói:
- Với tu vi của thiếu gia thì có lẽ Yến Tử sơn mạch sẽ là chỗ tốt đấy, nhưng không có nhiều cơ duyên cho lắm. Nhưng mà ngọn Trình Phong trong đó thì lại được liệt vào một trong tam đại cấm địa của Hằng Thiên tinh, vô cùng nguy hiểm, người nhất định không được vào.
Thanh Ngọc nghe hai chữ Trình Phong, liền nhớ ngay đến hóa ra đây là một trong ba nơi bọn Tiên tộc phong ấn Hằng Thiên tinh, bèn hỏi:
- Bên trong Trình Phong có nguy hiểm gì vậy Phương lão?