Trình độ kiếm đạo của Thanh Ngọc rất lâu rồi chưa được đề thăng. Trong cuốn tâm đắc tu luyện của Hồng Vân Chân Nhân để lại có ghi rõ, hiện tại kiếm khí của hắn chỉ là một đạo. Khi nào hắn hiển hóa ra được mười đạo kiếm khí, thì Thanh Ngọc mới có thể chân chính tấn thăng phong hào Kiếm Vương.
Thời gian gần đây xảy ra quá nhiều sự vụ, Thanh Ngọc cũng không có thời gian để tu tập kiếm đạo của mình. Theo những gì hắn học hỏi được ở trong Ma Đạo Chi Môn, thì Thanh Ngọc phải đi theo con đường Kiếm Ma, chứ không phải chỉ tu tập lấy kiếm nhập tiểu đạo đơn thuần.
Kiếm Ma, tức là phải dung hòa cả Ma Đạo vào bên trong kiếm thuật. Hiện nay Thanh Ngọc mới chỉ tìm hiểu được một chút da lông mà thôi, không hề chân chính nắm được tinh túy của phương diện này.
Khi nào kiếm khí của hắn trở thành Ma kiếm khí, thì Thanh Ngọc mới có thể tiếp tục rèn luyện ra đạo kiếm khí tiếp theo.
Khi bản thân Thanh Ngọc tiến lên Luyện Cân sơ kỳ, thì hắn cảm giác được gân cốt của mình được tăng cường thêm một chút, sức dẻo dai và lực lượng cũng đã tăng thêm một thành so với trước kia.
Đại Đạo đường xa, Thanh Ngọc cũng không hề vội vàng chút nào. Hắn tiến vào Sơn Hà Quan Tưởng Đồ thăm mấy nhóc tiểu hồ ly một chút, thấy chúng lớn thêm nên cũng rất vui mừng.
Đi ra tới bờ biển, thì đã thấy con gấu mập Tiểu Hôi bây giờ đã là Nguyên Anh sơ kỳ, Tiểu Long là Kim Đan hậu kỳ, còn Tiểu Bàn là Thừa Đỉnh kỳ đỉnh phong, đang cảm ngộ thiên địa muốn tấn thăng Hợp Thể kỳ. Thanh Ngọc rất mong chờ, không biết con cá mập ngốc nghếch này hóa hình sẽ ra sao.
- Phu quân, con cá mập này không hề tầm thường đâu, sau này chàng sẽ biết.
Thanh Ngọc nghe Ly Ly nói vậy, cũng không hỏi nhiều, chỉ là lưu tâm về Tiểu Bàn thêm một chút.
Sau khi ra ngoài kiểm tra việc kinh doanh của Vạn Hoa Tiền Trang, Thanh Ngọc mới thấy một năm trở lại đây tình hình không hề ổn chút nào. Tuy nói rằng ở trong phạm vi tiền trang có Vũ Đả Lê Hoa Trận, nhưng mà khách hàng lại không tới nhiều, do Mộ gia cũng đã khai mở một tiền trang ở con đường gần đây, lợi tức và lãi suất vô cùng ưu đãi, khiến Vạn Hoa Tiền Trang chịu cảnh sinh ý thưa thớt.
Với việc này Thanh Ngọc không hề để ý lắm, bởi vì hắn đã là một đại tài chủ, cũng không có dự định thường trú lâu dài tại Huyền Vũ Vực này, Trung Đô náo nhiệt mới là đích đến của Thanh Ngọc. Cái hắn muốn xây dựng chỉ là một đường lui cho Vạn Hoa cốc mà thôi.
Lúc này, Thúy An chạy từ đằng xa tới, bốn năm trôi qua, nàng đã tấn thăng Nguyên Anh trung kỳ, do được Thanh Ngọc truyền cho Càn Khôn Thiên Kinh và Càn Khôn Tâm Quyết. Tu vi luyện Tinh và luyện Thần của Thúy An cũng có tiến triển, Khai Mạch tầng hai và Hoang Cung nhất tinh.
Xem ra nàng vô cùng chăm chỉ tu luyện, Thanh Ngọc cảm thấy rất hài lòng. Thúy An mang song linh căn Hỏa Mộc, xem ra để cho nàng theo Mỵ Nương học luyện đan cũng là không còn gì tốt hơn.
- Ở đây có một hội đấu giá, ta định đi xem một chút, ngươi đi không?
Trước mặt đông người, Thúy An cũng không dám xưng hô em và chủ nhân với Thanh Ngọc. Thanh Ngọc cầm lấy thiệp mời đấu giá lên xem, ai ngờ thấy được một thứ làm hắn vô cùng bất ngờ!
Ở hội đấu giá có thi thể một con Hổ Long Thiên Hạt được bảo quản trong Huyền Băng vạn năm. Thanh Ngọc mừng rỡ, xem ra hắn có thể cứu tỉnh A Lan rồi. Chỉ còn thiếu A Lan và Tử Nhược nữa thôi là Thanh Ngọc có thể biết được huyết mạch và thể chất của mình, làm hắn vô cùng mong chờ!
Thanh Ngọc nói với Thúy An:
- Lấy ngay cho ta một phòng bao hạng nhất, tiền không thành vấn đề!
- Phòng bao hạng nhất cần tới trăm vạn linh thạch thượng phẩm, đó là một phần mười số vốn lưu động của tiền trang hiện tại rồi!
Thanh Ngọc cười khà khà:
- Đây, cầm đi!
Thúy An cầm lấy chiếc nhẫn, xem xong thì run run mà sợ đánh rơi mất. Nàng hít một hơi thật sâu, rồi mới nói:
- Được rồi, tối mai chúng ta đi.
…
Buổi tối ngày hôm sau.
Thanh Ngọc và Thúy An cùng đi tới trước cửa Thiên Ngọc Phách Mại Hội.
Thiên Ngọc Phách Mại Hội này nghe nói là sản nghiệp của một đại gia tộc nào đó ở Trung Vực, có căn cơ vững vàng, hơn nữa hoạt động uy tín lâu năm. Mới từ đằng xa trông thấy thôi mà một người chứng kiến qua nhiều đại tràng diện như Thanh Ngọc cũng phải âm thầm tắc lưỡi.
Một cung điện mái tròn vô cùng xa hoa được hạ lạc trên một tuyến đường chính giữa trung tâm Phước Bình thành. Trông lối kiến trúc tinh xảo mỹ lệ này của Thiên Ngọc Phách Mại Hội làm Thanh Ngọc cũng là cảm thán không thôi.
Hai hàng nữ nhân ăn mặc vô cùng quyến rũ đứng trước cổng để chào đón quan khách tham gia đấu giá. Trong đó có một cung trang nữ tử đeo mạng che mặt với thân hình tuyệt mỹ đang đứng ở ngoài cùng. Sau khi nhìn thấy Thanh Ngọc thì nàng lại tỏ ra vô cùng mừng rỡ, đôi mắt kiêu sa mở to mà nhìn về phía hắn, sau đó lập tức chạy vào trong.
Thanh Ngọc không biết có chuyện gì xảy ra, khi tới gần Thiên Ngọc Phách Mại Hội, còn chưa đưa thiếp mời ra thì đã có một lão giả thân mặc hoàng y, râu tóc hoa râm, mặt mũi hiền lành tu vi Hóa Thần hậu kỳ ra tận nơi tiếp đón. Lão vội vàng cầm lấy tay Thanh Ngọc run run mà nói rằng:
- Người, người đây rồi, Phương lão nhớ người muốn chết!
Thanh Ngọc cũng hơi bất ngờ, nhưng Ly Ly nói lão giả không hề có ác ý, nên Thanh Ngọc cũng đành thôi. Từ trong đôi mắt lão giả Thanh Ngọc cảm nhận được tình cảm chân thành thực sự của một tiền bối đối với vãn bối của mình, chứ không hề dối lừa giả tạo. Phương lão nói:
- Đi, người đi theo Phương lão, chúng ta đi vào trong nói chuyện.
Tu sĩ xung quanh nhìn thấy người của Thiên Ngọc Phách Mại Hội ra tận nơi tiếp kiến Thanh Ngọc thì cũng hơi bất ngờ, trong đó còn có một tên là con cháu Mộ gia thì trong mắt hiện lên vẻ giận dữ nồng đậm.
Hắn là danh môn thế gia nổi tiếng còn đang phải đứng xếp hàng, mà tên tiểu tử kia từ đâu ra lại dám chen ngang đi vào. Tên này là Mộ Bút Hà, chính là biểu đệ của Mộ công tử “mặt ngựa” đã chết trong di tích năm xưa. Hắn nói với tên người hầu bên cạnh:
- Đi điều tra thân thế của tên kia một chút, làm sao hắn lại đi cùng với bà chủ Vạn Hoa Tiền Trang vậy?
…
Lúc này, Thanh Ngọc và Thúy An đã được Phương lão dẫn vào phòng chữ Thiên số một. Thúy An vô cùng bất ngờ, phòng này Thiên Ngọc Phách Mại Hội chỉ dành cho những vị khách đặc biệt tôn quý mà thôi, tại sao lão giả kia lại dẫn chủ nhân nàng vào đây?
Ở trong phòng bao, đã có sáu mỹ nhân tuyệt sắc ăn mặc vô cùng bắt mắt đứng đó hầu hạ. Các nàng ném mị nhãn về phía Thanh Ngọc, làm hắn cũng phải âm thầm cảm khái làm con ông cháu cha không khổ tý nào.
Thanh Ngọc cũng hiểu được sản nghiệp này là của ai rồi. Nghe tên Thiên Ngọc Phách Mại Hội cũng phải đoán được phần nào.
Trong phòng bao được bố trí trận pháp cách âm hạng nhất, hơn nữa lại vô cùng xa hoa tôn quý. Ở bên trong có thể nhìn thấy toàn cảnh buổi đấu giá phía dưới, đây là một quảng trường rất rộng lớn, được bày trí vô cùng công phu. Có thể nói mảng làm ăn buôn bán của Nguyễn gia cũng không phải dạng vừa. Từ mấy nàng nữ nhân phục vụ ở ngoài kia cho tới tận trong này, Thanh Ngọc cũng hiểu được một vài điều.
Phương lão kéo Thanh Ngọc ngồi xuống ghế, sau đó lại cung kính lịch sự mời Thúy An ngồi xuống, từng tốp từng tốp mỹ nhân tiến vào dâng lên linh quả linh tửu, vô cùng chuyên nghiệp. Ai cũng nhìn Thanh Ngọc với ánh mắt khao khát thèm muốn mà hắn lại không hiểu có chuyện gì?
Thanh Ngọc mới hỏi Phương lão:
- Làm sao các nàng cứ nhìn ta chằm chằm vậy?
- Hà hà, ai mà lọt vào mắt xanh thiếu gia thì cứ nói với Phương lão, các nàng đều còn là hoàng hoa khuê nữ cả đấy, thiếu gia tuổi trẻ khí huyết phương cương, không cần phải ngại.
Thanh Ngọc nghe được hai chữ “thiếu gia” thì cũng đã xác nhận được suy nghĩ trong đầu mình là đúng rồi. Còn Thúy An nghe xong câu này mà vô cùng khiếp sợ. Rồi nàng nhớ tới trước đây chủ nhân đã nói ba mươi năm sau sẽ dẫn nàng đi Trung Đô. Mà Thiên Ngọc Phách Mại Hội là sản nghiêp ở Trung Đô mở ra, vậy chẳng lẽ…
Mặc kệ ánh mắt nghi ngờ của Thúy An, một cung trang nữ tử đeo mạng che mặt từ bên ngoài tiến vào, rồi cũng không hề nói năng câu gì, tới trước mặt Thanh Ngọc cung kính hạ mình hành lễ. Hắn cũng chỉ gật nhẹ đầu đáp lễ, không nói tiếng nào. Nàng này có tu vi Nguyên Anh sơ kỳ, bộ dáng cũng không tệ.
Cung trang nữ tử kia lập tức tới sau lưng Thanh Ngọc, nhẹ nhàng uyển chuyển đặt tay lên vai hắn, nhẹ nhàng xoa bóp. Mùi hương thoang thoảng từ người nàng khiến Thanh Ngọc thần thanh khí sảng. Thúy An không biết làm sao mà lại hơi cúi mặt xuống, nàng so với người ta thì kém quá xa, chỉ đôi mắt thôi cũng đủ nói lên nhiều điều rồi.
Thanh Ngọc để toàn bộ những nữ nhân khác ra khỏi phòng, chỉ để lại cung trang nữ tử đang bóp vai cho mình.
Lão Phương nhìn vậy cười hà hà rồi nói:
- Thiếu gia, để Hương Nhi hầu hạ người một lúc cũng tốt. Những năm qua người sống như thế nào, tại sao bây giờ lại tới Huyền Vũ Vực?
Thanh Ngọc lúc này mới nói ra nghi vấn của mình:
- Tại sao khi vừa nhìn thấy ta thì các người đã nhận ra ta rồi?
- Thiếu gia, người không biết rồi. Tất cả các sản nghiệp của gia tộc ở khắp nơi trên tinh cầu này đều phải nhớ nằm lòng chân dung của người. Chân dung của thiếu gia qua từng năm đều được gia tộc gửi đến. Còn Phương lão thì ở hầu hạ ở bên ngoài lúc phu nhân hạ sinh thiếu gia, làm sao mà lại không biết cho được?
Thanh Ngọc lại tiếp tục hỏi:
- Phương lão tại sao lại tới Huyền Vũ Vực này?
- Lão chỉ là tới đây kiểm kê tài sản mười năm một lần mà thôi, qua một thời gian nữa sẽ trở về. Thiếu gia, người cũng sắp nên trở về rồi, không còn bao nhiêu lâu nữa đâu.