Chương 9: Một đao của ta đã nói lên trình độ của ông

Dịch: Juliawaw

Vương Thiên Lâm ngạc nhiên vô cùng: "Vương Động, ngươi chưa chết ư?" Bị sét đánh mười ba phát liên tục mà vẫn chưa chết, không hiểu nổi da cái tên Vương Động này dày bao nhiêu nữa.

Khinh thì vẫn khinh nhưng Vương Thiên Lâm bắt đầu nghiêm túc lại rồi. Với chính ông đây chịu được ba, bốn lần sét đánh. Chứ còn đánh liên tục mười ba cái thì chắc chắn chết!

Điều này đã chứng minh chắc chắn Vương Động có mặt mạnh hơn mình. Tất nhiên là Vương Thiên Lâm biết mình rất mạnh, nhưng ông vẫn sẽ dè chừng người khác chứ. Ông cảnh giác Vương Động ngay lập tức.

Về Lục Thải Y, cô ta cũng ngoan ngoãn cúi gằm mặt yên lặng quay lại phía sau Vương Động.

"Vương Thiên Lâm, quỳ xuống dập đầu nhận lỗi thì bổn tọa sẽ thả ông đi." Vương Động hống hách rồi, hống hách ngông cuồng rồi!!!

Trước đây anh còn hơi kiêng dè nên chỉ tự xưng là "ta" trước mặt Vương Thiên Lâm. Còn giờ anh đã luyện thành chân khí Lôi Đế, anh cảm thấy mình vô địch thiên hạ rồi. Xưng bổn tọa trước mặt Vương Thiên Lâm cũng chẳng nhằm nhò gì!

Mắt Vương Thiên Lâm sáng rực, tim đập gia tốc, ông cầm chặt chuôi kiếm nín thở. Trực giác mách bảo, Vương Động đã mạnh hơn sau trận sét kia.

Trong sách có ghi chép rằng, võ giả luyện đến đỉnh của cảnh giới Tiên Thiên cần vượt qua lôi kiếp để thay da đổi thịt, mới bước vào cảnh giới "Thần Tiên Lục Địa" trong truyền thuyết được. Lẽ nào Vương Động này cũng may mắn vậy ư?

Không thể nào, Vương Động có mạnh hơn cũng chưa đạt được cảnh giới Tiên Thiên, chứ đừng nói đến cảnh giới Thần Tiên Lục Địa.

Vương Thiên Lâm khom lưng, sẵn sàng đón địch.

Vương Động không ra tay, ông cũng không dám ra tay. Ra tay trước thì có sơ hở trước, có sơ hở là bị hạ. Vương Thiên Lâm không dám có sơ hở với Vương Động bây giờ.

"Vương Thiên Lâm, ông đang bối rối. Ông của ngày xưa không bao giờ sợ thể hiện tài năng, vậy mà ông của ngày hôm nay không dám ra tay. Tin bổn tọa đứng đây làm Vương Thiên Lâm kiếm Quân Tử không dám ra tay này mà truyền ra ngoài, thì sẽ là câu chuyện được mọi người ca tụng đấy."

Vương Động bước lên phía trước một bước, chủ động chém ngang đao. Một nhát đao vô cùng đơn giản, ung dung và nhẹ nhàng.

Gió đao lấp lánh ánh sáng nhè nhẹ. Chân khí Lôi Đế bộc bạch ra diện mạo kinh khủng của nó ở thế giới bên ngoài.

Vương Động vẫn ung dung chẳng tỏ thái độ nào khác làm người khác thật khó thở. Dáng vẻ đó là hoàn toàn không xem Vương Thiên Lâm ra gì, là thái độ khinh người để mặc cho chém giết đấy.

Ở cái giang hồ này, số người có tư cách khinh Vương Thiên Lâm chỉ đếm trên đầu ngón tay. Và rõ ràng là trong số đó không có Vương Động.

Lúc này đây, tất cả mọi người của Phong Vân Thần giáo đều cảm thấy Vương Động giả vờ bị sét đánh, hắn ta mới bị sét đánh ngay đây thôi mà!

Vương Thiên Lâm thì không cho rằng Vương Động giả vờ, bởi vì ông cảm nhận được rõ ràng lực sát thương, càn quét kinh hoàng khủng bố đến mức nào của nhát đao vừa rồi của Vương Động!

"Keng! Keng!"

Vương Thiên Lâm rút kiếm, kiếm gầm như rồng! Trước một nhát đao này của Vương Động, ông buộc phải rút kiếm để chống trả. Ông không tránh được! Luồng khí mà đao này tạo ra đã khóa cứng ông với mọi hướng.

Tránh ư? Há nào lại để phí một đao như thế.

Khí thế cuồn cuộn của nhát đao này cũng kinh đấy, ông không dám bỏ phí nó.

Con rồng ẩn náu ở vực sâu!

Nhát kiếm này của Vương Thiên Lâm là thế thủ, bởi vì ở cảnh giới của ông là thấy rõ dù nhát kiếm của mình có mạnh đến đâu thì cũng không thể công mạnh bằng một nhát đao xuất thần nhập hóa của Vương Động.

Vậy nên ông chỉ thủ được thôi.

Luồng sáng từ kiếm va chạm nhau, sát khí càn quét bốn phương. Cho đến khi mọi thứ ngưng đọng lại... Ánh sáng kiếm đã biến mất, bóng dáng kiếm đã mất tăm.

Vương Động đứng cầm đao sừng sững như thiên thần. Cơn gió phần phật lấp ló thấy cái đùi trắng sáng của Vương Động.

Vương Thiên Lâm đứng chống kiếm hệt như tư thế khi ông mới có mặt ở đây. Khác là giây phút này mặt ông tái mét, hai chân run nhè nhẹ, tay chống kiếm cũng không còn vững vàng như trước.

Một ngụm máu trào ngược phun ra khỏi miệng ông. Ông bị thương rồi! Bị thương không hề nhẹ!

Tất nhiên cũng chẳng gọi là nặng được! Ông vẫn có thể đánh một trận ra trò.

"Vương Thiên Lâm, ông đọ được một đao với ta là đã mạnh hơn ta tưởng đấy. Với thực lực của ông thì cũng tạm coi như danh bất hư truyền, rất xứng với cái danh kiếm Quân Tử. Thế nhưng một đao này cũng đã nói lên trình độ của ông rồi. Nếu như ta dốc toàn lực, quyết đấu một trận sống chết với ông. Vậy thì ông sẽ chết! Còn ta thì sống." Vương Động dửng dưng đứng cầm đao nói kháy đểu.

Đây là những lời Vương Thiên Lâm nói với anh, còn giờ anh trả lại nguyên vẹn cho ông ta.

Vương Thiên Lâm nhăn mặt, sao nhân tài mới nổi trước mặt ông đây lại mạnh thế chứ? Với thực lực này thì đã gần như không có đối thủ ở dưới cảnh giới Tiên Thiên rồi. Khủng hơn là trước đó hắn ta không mạnh đến vậy, mà là sau khi bị sét đánh mới tăng vùn vụt.

Nếu như bị sét đánh mà có công hiệu như thế, vậy ông cũng muốn mình bị sét đánh.

Một kiếm của ông làm khóe miệng Vương Động rỉ máu. Một đao của Vương Động làm ông phun máu điên cuồng.

Nhìn là hiểu ngay ai mạnh ai yếu rồi.

"Ta thua rồi!" Giọng Vương Thiên Lâm lạc đi, ông khó chịu. Thua trong tay một nhân tài mới nổi sẽ luôn có bi thương.

Vương Động hơi hếch cằm, càng thêm đắc ý. Cảm giác một kẻ mạnh của thế hệ trước chịu thua trước một đao mới sung sướng làm sao.

Mặc dù ngoài miệng Vương Động vẫn giả vờ bảo là "Quyết đấu một trận sinh tử thì ta sống còn ông chết", nhưng sự thật là còn đánh tiếp thì anh không phải đối thủ của Vương Thiên Lâm đâu.

Bởi vì một sợi chân khí Lôi Đế anh mới luyện ra được đã dùng hết ở nhát đao kia rồi. Anh cần thời gian để phục hồi lại một sợi chân khí Lôi Đế đó. Còn đánh tiếp thì chỉ dùng chân khí Ngân Nguyệt bình thường thôi, và dùng nó thì anh không phải đối thủ của Vương Thiên Lâm!

Nhưng mà Vương Thiên Lâm đâu có biết, anh cũng chẳng ngại giả vờ giả vịt tiếp với Vương Thiên Lâm.

Mà Vương Thiên Lâm có biết thật thì cũng chẳng sao. Đằng sau anh cũng còn nhiều người lắm mà, Vương Động anh không cần chém một đao như vừa nãy nữa. Với trình độ mặt dày của Vương Động thì chuyện cả lũ cùng hội đồng Vương Thiên Lâm là điều hiển nhiên rồi.

Thật ra không phải do Vương Thiên Lâm quá ngốc, đảm bảo người từng trải như ông ta đã tính đến trường hợp này. Vấn đề do ông ta quá hống hách, tự cho là mình đè bẹp được người ta bằng một chiêu! Rồi chẳng ngờ thực lực của Vương Động lại vượt ngoài tưởng tưởng của ông ta. Tại ông ta thất sách cả thôi!

"Vương môn chủ, bổn tọa cũng không muốn gây khó dễ cho ông đâu. Dẫu gì ông cũng là tiền bối, mà bổn tọa lại luôn kính già yêu trẻ, đâu để ông chịu nhục được? Có thể bỏ qua chuyện bày Bát Quái Tuyệt Sát Trận đánh ông, nhưng chung quy vẫn là ông chủ động khiêu khích Phong Vân Thần giáo mà. Bổn tọa không muốn gây khó dễ cho ông, nhưng mà huynh đệ Phong Vân Thần giáo lại không chịu, thể diện của Thần giáo không nghe."

"Vậy nên là, ông hủy hoại khuôn mặt mình như trước đó đã bàn rồi tự rời khỏi đây đi."

Vương Thiên Lâm chau mày, ta đây bảo muốn hủy hoại khuôn mặt bao giờ? Rõ ràng là Vương Động nói những câu đó mà! Nghĩ đến độ vô sỉ của Vương Động thì ông cũng chẳng có chân mà cãi được.

Vương Thiên Lâm nhìn Vương Động nghiêm túc, "Vương Động, chừa lại một đường đối nhân xử thế, sau này còn nhìn được mặt nhau."

Vương Động nhếch khóe miệng, hời hợt: "Vương môn chủ, ông vẫn chưa nhìn thấy thực tế à? Bổn tọa mà không chừa lại một đường thì sau này ông cũng chẳng gặp được đâu! Chọn cần sĩ diện hay cần mạng đi."

Thật không hổ là thần thái của đại lão quả. Mọi người xung quanh đều sùng bái Vương Động. Thời Quý Lưu Vân còn tại vị, Phong Vân Thần giáo họ chưa từng hãnh diệt như thế này đâu!

Cần sĩ diện hay cần mạng à? Cái này dễ chọn thôi.

Vương Thiên Lâm cũng không phải kẻ để ý tiểu tiết thời trai trẻ. Ông có thể đầu rơi máu chảy, nhếch nhác bê tha vì chạy theo danh lợi!

Vậy nên đương nhiên là... ông cần mạng, không cần sĩ diện rồi!

Vương Thiên Lâm quay cổ tay, kiếm Quân Tử trong tay trong xoay tròn, trên má trái Vương Thiên Lâm xuất hiện hay đường thẳng máu giao nhau.

"Vương Động, nỗi nhục hôm nay, ngày khác trả gấp bội." Vương Thiên Lâm nói một câu xã giao rồi xoay người chuẩn bị rời đi.

"Từ từ đã Vương môn chủ, còn má phải nữa!"