Cảm ơn sela123haha đã đề cử!
_
Dịch: Juliawaw
Má trái vẽ một chữ "X". Má phải vẽ một chữ "Hai".
Vương Thiên Lâm "Hai X" về rồi, về trong buồn rầu rồi. Danh tiếng cả đời mất hết ở đây rồi!
Lần này Vương Động đã đắc tội với Vương Thiên Lâm kiếm Quân Tử nhưng anh chẳng bận lòng. Hôm nay anh có thể đuổi Vương Thiên Lâm về bằng một đao, vậy thì chắc chắn lần khác sẽ là giết bằng một đao.
Tóm lại, ai bảo anh được auto chứ!
"Giáo chủ vô địch thiên hạ, thần thoại võ lâm, thiên thu vạn đại, thống nhất thiên hạ!"
Lại là cái thằng Quách Hữu Đức rất có tài quan sát nhân cơ hội hô to. Nếu mà ngày đó trưởng lão Khổng Hư cũng biết quan sát thế này thì đâu phải chết thảm.
"Giáo chủ vô địch thiên hạ, thần thoại võ lâm, thiên thu vạn đại, thống nhất thiên hạ!"
"Giáo chủ vô địch thiên hạ, thần thoại võ lâm, thiên thu vạn đại, thống nhất thiên hạ!"
"Giáo chủ vô địch thiên hạ, thần thoại võ lâm, thiên thu vạn đại, thống nhất thiên hạ!"
...
Môn đồ thần giáo hô to rõ ràng, tiếng hô rất thích hợp với bóng lưng lẻ loi của Vương Thiên Lâm. Nhìn cảnh ấy, Vương Động chỉ muốn hát tặng cho Vương Thiên Lâm một bài nhạc nền phù hợp thôi.
Muốn là thế nhưng nghĩ lại dẹp luôn. Anh là một kẻ âm điếc, cất tiếng hát dễ ngộ sát người nhà lắm, đã vậy còn phá hỏng hình tượng hoàn hảo của mình nữa.
Vương Động càng ngắm Quách Hữu Đức càng thấy hài lòng. Cái tên đệ tử mình nhận này có triển vọng lắm.
Cậu ta là đệ tử thân truyền duy nhất của mình, vậy mà sau khi mình làm giáo chủ chỉ lo bế quan một tháng, không xứng đáng với cái danh thầy gì hết.
Vương Động phẩy tay, bảo: "Mọi người lui xuống đi. Quách Hữu Đức theo ta."
Mọi người vừa ghen tỵ vừa hâm mộ bóng lưng của Quách Hữu Đức. Nịnh hót đến triệt để thì cái gì cũng có hết.
Họ cay thật ấy! Họ cay cha mẹ sinh mình ra không cho mình cái mặt đủ dày!
Chỗ ở của Vương Động ở thiền điện, Quách Hữu Đức quỳ trong điện tươi cười nịnh nọt dâng trà cho Vương Động.
Lục Thải Y đứng một góc khinh bỉ hai thầy trò này. Thầy thì đểu giả, trò thì đê tiện, cặp đôi thầy trò này đúng là một cặp trời sinh.
"Hữu Đức, con là một nhân tài, kể từ khi thấy con ở lễ mừng kế vị, ta biết ngay con là một người xuất sắc rồi. Thật ra ta đã từng do dự lúc nhận con, bởi vì con có một khuyết điểm trí mạng, mà vi sư cũng không thể nào uốn nắn được khuyết điểm ấy." Vương Động tỏ ra đáng tiếc.
"Giáo chủ, đương nhiên Hữu Đức con đầy khuyết điểm so với ngài rồi. Mong ngài nói rõ xem Hữu Đức có khuyết điểm nào không hài lòng ngài, nhất định Hữu Đức sẽ thay đổi ạ. Kể cả ngài cảm thấy đôi tai Hữu quá ngứa mắt, ảnh hưởng đến ngài thư giãn. Vậy Hữu Đức sẽ chủ động cắt đôi tai này đi chỉ để ngài hài lòng ạ."
Lục Thải Y ở góc phòng đang thắc mắc khuyết điểm của Quách Thừa Đức mà Vương Động nhắc, lại nghe thấy Quách Hữu Đức nói như thế thì cô cảm thấy mình như mới ngáp phải ruồi vậy.
Cặp thầy trò này vừa đểu giả vừa mặt dày như nhau!
Thú thật là Lục Thải Y cũng có thành khiến, bởi vì Quách Hữu Đức này chưa đến hai mươi tuổi, nhỏ hơn Vương Động nhiều, có tài nịnh hót thế này thì đúng là trời sinh!
"Hữu Đức, con đã là đệ tử của bổn tọa rồi thì không cần xưng giáo chủ với bổn tọa nữa."
"Vâng thưa sư tôn!"
"Về khuyết điểm mà ta nói, con cũng không cần lo đến thế. Con người không hoàn hảo, ai trong thiên hạ cũng có khuyết điểm này. Khuyết điểm của con, chính là không đủ đẹp trai!"
Không chỉ Lục Thái Y sững sờ mà đến Quách Hữu Đức cũng sửng sốt. Quả thật, hắn có nghĩ nát óc cũng không nghĩ đến khuyết điểm này.
"Lời dạy của sư tôn thật đúng đắn, về phần đẹp trai thì quả đúng là không ai so bì được với ngài."
"Vốn dĩ vi sư định nhận một người đẹp trai làm đồ đệ để giữ thể diện, nhưng mà ngoài mặt nhan sắc thì con xuất sắc mọi mặt. Vi sư đã bị lay động bởi tài năng của con đấy."
"Đệ tử hiểu ạ. Nhưng mà về mặt nhan sắc thì chỉ cần có một mình nhan sắc của ngài là đủ để đàn áp tất cả kẻ địch rồi ạ."
"Cũng đúng, nhưng mà con cũng không được lơ là đâu. Không có mặt đủ đẹp thì sẽ vất vả hơn ở những việc khác đấy."
"Đệ tử đã nhớ lời răn dạy của sư tôn ạ!"
Lục Thải Y chịu hết nổi hai thầy trò mặt dày này rồi, cô phong bế huyệt tai của mình luôn, chẳng thèm nghe nữa.
Bổn tọa đã nhận con làm đệ tử vậy thì đương nhiên sẽ bồi dưỡng con hết lòng. Con cầm Phong Vân Quyết này đi tu luyện đi." Vương Động vứt Phong Vân Quyết cho Quách Hữu Đức.
Phong Vân Quyết này là tuyệt học mà môn đồ Phong Vân Thần giáo tôn sùng, Vương Động cũng đã từng rất thèm thuồng nó. Nhưng giờ thì không còn nữa rồi.
Quách Hữu Đức trợn mắt há mồm: "Phong Vân Quyết ạ?" Đây là tuyệt học trấn giáo đấy, chỉ có trở thành giáo chủ mới được tu luyện thôi.
"Sư tôn, được thật ạ?"
"Tại sao không được?"
"Phong Vân Quyết là sách quý trấn giáo, chỉ có các giáo chủ mới được tu luyện thôi ạ."
"Bổn tọa cho con, vậy nó là của con."
"Sư tôn, chuyện này... chuyện này không hợp quy tắc ạ."
"Hữu Đức, bổn tọa cứ tưởng khả năng giác ngộ của con cao, nhưng hôm nay con làm bổn tọa thất vọng rồi."
"Phịch." Quách Hữu Đức bỗng nhiên quỳ phịch xuống đất.
"Xin sư tôn chỉ bảo ạ!"
Vương Động thấy Quách Hữu Đức quỳ thì chỉ bảo: "Con vẫn chưa hiểu à? Kể từ giây phút bổn tọa trở thành giáo chủ thì đều không cần quan tâm đến quy tắc trước kia nữa rồi. Bắt đầu từ giây phút ấy, lời của bổn tọa mới là quy tắc duy nhất của Phong Vân Thần giáo!"
Quách Hữu Đức nghiêm mặt, dập đầu thưa: “Đệ tử đã hiểu!"
"Được rồi, nói xong chuyện chính rồi, giờ vi sư sẽ nói với con chuyện phụ."
"Xin sư tôn cứ nói."
"Nghe nói con là người của Thần Kiếm Sơn trang?"
Quách Hữu Đức bỗng ngẩng phắt đầu lên, sắc mặt thay đổi rõ rệt, nỗi sợ hãi tràn ra đôi mắt: "Sư tôn, sao ngài lại biết..." Nói được nửa thì im bặt.
Lúc Vương Động còn là Hữu sứ Phong Vân đã từng quản lý Thính Phong đường. Mà Thính Phong đường lại là cơ quan tình báo của Phong Vân Thần giáo, bí mật của mình đâu được coi là bí mật ở Thính Phong đường chứ.
"Thưa sư tôn, đệ tử đúng là người của Thần Kiếm Sơn trang. Đệ tử là con riêng của Quách Thừa Phong, trang chủ của Thần Kiếm Sơn trang, xét về cấp bậc thì đáng lẽ con phải là Tam thiếu gia của Thần Kiếm Sơn trang ạ. Phu nhân chính thất Liễu San Hô của Quách Thừa Phong đã giết mẫu thân con, mà mẫu thân con chỉ là một thị nữ Quách Thừa Phong không để mắt đến. Con đây cũng chỉ là kết quả của một lần say rượu thôi. Quách Thừa Phong bảo con trút bỏ hận thù để sống đàng hoàng đi, đừng trả thù Liễu San Hô nữa. Con nghĩ trút ư? Một chữ bốn âm tiết đơn giản thật đấy. Thù giết mẹ không đội trời chung, con trút thế nào được? Vậy nên con đã rời khỏi Thần Kiếm Sơn trang để gia nhập vào Phong Vân Thần giáo, chỉ để có một ngày có thể rửa hận báo thù ạ."
Vương Động thở dài: "Nếu như tin tức của bổn tọa là đúng thì ngày con rời khỏi Thần Kiếm Sơn Trang mới có bảy tuổi!"
"Thưa sư tôn, đúng là đệ tử gia nhập Phong Vân Thần giáo năm đệ tử bảy tuổi ạ, đến nay đã được mười một năm rồi."
Vương Động vung tay áo, bảo: "Đứng dậy đi."
Quách Hữu Đức ngoan ngoãn đứng lên, không biết Vương Động nhắc đến chuyện này là vì gì.
"Tục ngữ nói quân tử trả thù mười năm chưa muộn. Nhưng con đã để mười một năm trôi qua nên hơi muộn rồi. Vậy nên con hãy mau trả cái thù này đi!"