Chương 11: Tiên Thiên lão tổ

Dịch: Juliawaw

"Tục ngữ nói quân tử trả thù mười năm chưa muộn. Nhưng con đã để mười một năm trôi qua nên hơi muộn rồi. Vậy nên con hãy mau trả cái thù này đi!"

Mắt Quách Hữu Đức sáng rực khi nghe thấy lời cổ vũ của Vương Động. Chẳng lẽ sư tôn có thù oán với Thần Kiếm Sơn trang ư? Được vậy thì còn gì bằng!

Quách Hữu Đức vẫn luôn căm thù Thần Kiếm Sơn trang, bao nhiêu năm qua nỗi căm thù ấy càng trào dâng mãnh liệt. Hắn không chỉ căm thù Liễu San Hồ, mà còn vô cùng căm thù cả Quách Thừa Phong.

Quách Hữu Đức đã đoán đúng, Vương Động có thù oán với Thần Kiếm Sơn trang thật. Năm ấy, khi anh còn là một gã môn đồ ngoại môn của Phong Vân Thần giáo, anh đã từng bị một kẻ tên Quách Thanh Phong của Thần Kiếm Sơn trang làm nhục. Sau này anh mới biết Quách Thanh Phong chính là Đại thiếu gia của Thần Kiếm Sơn trang.

Lần đó cũng do Vương Động xui xẻo đi ăn cùng một quán với Quách Thanh Phong. Quách Thanh Phong uống quá chén rồi càm ràm cái gì mà dùng đao là quê mùa, không chịu được một đòn.

Lúc ấy chỉ có mình Vương Động là có bội đao bên người trong quán ăn, vậy là Quách Thanh Phong đã lôi kéo Vương Động đòi so tài, chứng minh là kiếm mạnh hơn đao.

Có phải bạn cũng cảm thấy hơi bị ngớ ngẩn đúng không? Biết làm sao được đây, say rượu rồi thì làm cái gì mà chẳng lố lăng.

Lúc đó Vương Động vẫn còn là một cậu trai nhỏ, đương nhiên là không đánh thắng Quách Thanh Phong rồi, một chiêu là bị hạ đo ván.

Thật ra đây cũng chỉ là chuyện vặt vãnh thôi. Chuyện này xảy ra hàng ngày trên giang hồ, không đáng nhắc đến. Thế nhưng Vương Động nhỏ nhen lắm, đến giờ vẫn còn nhớ rõ mồn một.

Chuyện của ngày sau khá buồn cười, do Vương Động quá xuất sắc, võ công tiến triển nhanh quá, anh chưa kịp trả thù Quách Thanh Phong thì đã trở thành người cầm đầu mất rồi. Giờ mà đi trả thù Quách Thanh Phong thì có hơi cậy lớn hiếp bé, có hơi mất mặt, thành ra chán chẳng buồn nhắc đến!

Giờ đây Quách Hữu Đức trở thành môn đồ của mình thì vừa hay là cơ hội đến.

"Sư tôn, đệ tử đã muốn trả thù từ lâu nhưng đệ tử tệ quá, đến giờ mà vẫn chưa đủ thực lực để báo thù rửa hận!" Quách Hữu Đức tự trách.

Vương Động phẩy tay, bảo: "Thực lực của con đủ để báo thù rồi, bởi vì thân phận cũng là một dạng thực lực đấy. Con là đệ tử của bổn tọa, với cái thân phận này là đủ để san bằng Thần Kiếm Sơn trang rồi. Bổn tọa nhớ là khoảng một tháng nữa chính là đại thọ năm mươi của trang chủ Quách Thừa Phong của Thần Kiếm Sơn trang. Thân làm con mà lang thang bao nhiêu năm bên ngoài như con thì vẫn nên quay về chúc thọ, làm tròn đạo hiếu đi!"

Quách Hữu Đức gật đầu, nói tiếp: "Sư tôn dạy phải, thế nhưng đệ tử ngu đốt, không biết thế nào mới là làm tròn đạo hiếu, mong được sư tôn dạy bảo ạ."

"Dọn dẹp nhà cửa, tiêu diệt kẻ gian dối, chấn chỉnh lại nề nếp chính là cách làm tròn đạo hiếu hiếu thuận nhất đấy!"

"Sư tôn thật hiếu thuận, đệ tử đã hiểu rồi ạ."

Vương Động lại lấy một quyển bí kíp ra vứt cho Quách Hữu Đức, "Đây là "Đao Pháp Ngân Nguyệt" của vi sư, con tu luyện chăm chỉ nó trong khoảng thời gian này đi. Ta muốn con chém chết Quách Thanh Phong vào ngày sinh nhật tại tháng sau của Thần Kiếm Sơn trang. Nếu như không làm được, vậy con không còn là đệ tử thân truyền của bổn tọa nữa!"

Quách Hữu Đức cất đao pháp đi rồi quỳ đại lễ, nói nghiêm túc: "Nhất định đệ tử sẽ hoàn thành nhiệm vụ!"

"Lui xuống đi."

"Vâng ạ!"

Quách Hữu Đức vừa đi thì trong đầu lại vang lên âm thanh của hệ thống.

[Thông báo nhiệm vụ: Giết chết Quách Hữu Đức.

Thời hạn nhiệm vụ: Một tháng.

Khen thưởng: 1000 điểm ma đầu.]

[Thân là đại ma đầu thì mất hết tính người là tố chất cơ bản. Không giết một đệ tử thân truyền thì nào thể hiện ra được sự tàn nhẫn vô tình của mất hết tính người chứ?]

Bảo mình giết Quý Lưu Vân đã đành, ít ra ông ta cũng có thù oán với mình. Sau lại bảo mình giết một người lương thiện xa lạ, và giờ lại bảo mình giết đệ tử mới nhận. Vương Động nghĩ cái hệ thống này bị điên thật rồi.

Tính bồi dưỡng mình thành một đại ma đầu biến thái tàn nhẫn mất hết tính người thật đó à? Giết cái đéo gì? Cái hệ thống chó má này thích ăn đòn hả!

Ông đây mà phải nghe theo lệnh mày á? Ông cũng không làm cái nhiệm vụ chó chết này đấy, rồi mày giết ông đi? Bị sét đánh chứ gì? Bị sét đánh càng sướng!

Vương Động tức vì thời hạn nhiệm vụ lâu quá, một tháng mới được sét đánh một lần. Anh chỉ muốn thời hạn nhiệm vụ là hàng ngày thôi, vậy thì ngày nào cũng được sét đánh.

Được đánh mười tám lần là dám chắc sẽ bước vào tầng đầu tiên của Lôi Đế Bất Diệt Kinh rồi!

Còn cái điểm ma đầu kia á? Cần cái điểm đó để làm gì, được sét đánh chẳng ngon hơn à? Đánh đi nào, Vương Động thèm lắm rồi.

Quách Hữu Đức đã lui xuống, Vương Động sai Lục Thải Y: "Đi làm ấm giường cho bổn tọa đi, lúc nữa bổn tọa đi nghỉ."

Một lúc sau mà Lục Thải Y không có tiếng động. Vương Động chau mày ngoảnh lại nhìn Lục Thải Y.

Trước đó, do không thích nghe Quách Hữu Đức và Vương Động tâng bốc nhau nên cô đã phong bế huyệt tai của mình. Lúc cô giải huyệt thì Vương Động đã nói xong chuyện bảo cô đi làm ấm giường nên không nghe thấy.

"Nàng không nghe thấy lời của bổn tọa à?"

Lục Thải Y giật mình, hỏi dè dặt: "Ngươi nói gì cơ?"

Vương Động chau mày: "Đi làm ấm giường!"

Lục Thải Y biến sắc, nỗi nhục nhã lan ra ánh mắt, cô cắn môi nói run: "Ta không muốn!"

"Đừng để bổn tọa nhắc lần nữa."

"Ngươi đừng có mà mơ tưởng Vương Động, ta có chết cũng không chịu thua đâu!"

Vương Động thấy vẻ mặt của Lục Thải Y thì hiểu cái con bé này hiểu nhầm ý của mình.

"Bảo nàng đi làm ấm giường chứ không phải bảo nàng thị tẩm, nghĩ linh tinh cái gì đấy!"

"Ngươi... quá đáng vừa chứ!"

"Đi làm ấm giường đi."

...

Cuộc sống xa hoa của lụa là, gấm vóc, vàng bạc này luôn làm Vương Động cảm thấy sa đọa! Ngửi thấy mùi thơm trong chăn, Vương Động đến phải thở dài, thế giới này ưu ái anh quá rồi!

Hôm sau, Vương Động dậy rất sớm.

Theo như ghi chép của Lôi Đế Bất Diệt Kinh, lúc mặt trời mới nhú, những ánh nắng đầu tiên chiếu xuống đất trời là lúc thích hợp tu luyện nhất. Mặc dù nhờ có đợt sấm sét của hệ thống mà Vương Động đã luyện ra được một sợi chân khí Lôi Đế, thế nhưng anh vẫn phải chuyển hóa tất cả chân khí Ngân Nguyệt trong cơ thể thành chân khí Lôi Đế mới bước vào tầng thứ nhất của Lôi Đế Bất Diệt Kinh được.

Rất lâu sau Vương Động mới kết thúc tu luyện, anh nhảy xuống khỏi mái điện và bắt đầu rảnh rang.

Trước đó bế quan nên không tính, nói đúng ra thì hôm nay mới đúng là ngày đầu tiên anh nhận chức giáo chủ này. Vậy mà làm giáo chủ còn chán hơn cả lúc anh làm Phong Vân sứ.

Có việc thì môn đồ làm hết rồi, vậy anh làm gì đây? Vương Động cũng không biết mình nên làm gì nữa. Bảo tu luyện thì cũng chẳng có cái tu luyện nào hay ho, bảo đánh nhau cũng chẳng có gì đánh được.

Ồ! Hay là qua Tàng Binh Cốc chọn binh khí cầm tay đi!

Giờ mình là giáo chủ rồi thì đương nhiên phải thay súng chim bằng đạn pháo chứ, có thể vứt đống sắt vụn ngày trước được rồi.

Đao Ngân Nguyệt mà anh dùng trước đó là anh mời một bậc thầy chế tạo vũ khí có tiếng ở giang hồ làm cho với giá một ngàn lượng bạc đấy. Mặc dù thanh đao có tốt nhưng chưa bao giờ xứng với hai chữ bảo đao. So với thần binh thì là sự khác biệt trên trời dưới đất.

Tàng Binh Cốc và Tàng Kinh Các là hai "cấm địa" của Phong Vân Thần giáo. Môn đồ bình thường không được phép lại gần! Dù có là trưởng lão hay hộ pháp cũng không được tùy tiện bước vào ấy. Bởi vì đó là hai cốt lõi trấn giáo bên trong của Phong Vân Thần giáo.

Bên trong ở đây không phải ám chỉ nơi cất giữ binh khí và nơi cất giấu kinh thư, mà ám chỉ đây là chỗ ở của hai con người cơ!

Chọn bừa một trong hai người này cũng là sự hiện diện đàn áp được cả tông môn rồi. Ghê gớm hơn là còn đàn áp được cả tông môn đứng đầu chứ!

Vốn dĩ Phong Vân Thần giáo được gọi là môn phái đỉnh nhất giang hồ cũng do có hai sự hiện diện này. Đứng sau mỗi một tông môn đều có Tiên Thiên lão tổ trấn giữ mà.

Phong Vân Thần giáo hùng mạnh bởi có hai vị Tiên Thiên lão tổ này đây!

Người luyện võ đạt cảnh giới Tiên Thiên ở giang hồ đều được xưng là lão tổ hết. Bình thường thì họ không quan tâm chuyện trên giang hồ mà chỉ tĩnh tâm tu luyện, không tranh quyền lực. Chỉ khi tông môn gặp nguy hiểm diệt môn thì họ mới ra tay thôi.

Tàng Binh Cốc nằm ở sơn cốc phía sau núi của Phong Vân Thần giáo, binh khí quý báu nghìn năm của Phong Vân Thần giáo đều được cất tại đây.

"Đứng lại!" Một ông già đang mắt mắt dưỡng thần ở cửa cốc mở mắt ra. Đây là Huyết Ma lão tổ, một trong hai Tiên Thiên lão tổ của Phong Vân Thần giáo.