Chương 12: Ba thanh đao

Cảm ơn Ma_Đạo_Vô_Tình đã đề cử!

_

Dịch: Juliawaw

Lão tổ Tàng Binh Cốc hiệu là Huyết Ma. Lão tổ Tàng Kinh Các hiệu là Hồng Vân.

Nghe cái tên Huyết Ma lão tổ thôi đã thấy đây là một người cáu kỉnh, không dễ dây vào rồi. Mặt hàng này không phải Vương Thiên Lâm, mình không dây được.

Vương Động ngoan ngoãn lấy kiếm lệnh của giáo chủ ra cho Huyết Ma lão tổ xem. Huyết Ma lão tổ gật đầu, lẩm bẩm: "Lại đổi giáo chủ rồi à? Cái thằng Quý Lưu Vân kia đâu?" Có thể gọi Quý Lưu Vân là thằng ở Phong Vân Thần giáo này thì chắc là cũng chỉ có hai vị lão tổ đây thôi. Bởi vì Quý Lưu Vân đã hơn sáu mươi rồi, chẳng còn mấy người nhiều tuổi hơn ông ta nữa.

Vương Động thở dài, tỏ vẻ đau buồn và suy sụp: "Quý lão giáo chủ chết rồi!"

Huyết Ma lão tổ gật gù, bảo: "Ta cũng nghĩ là đã chết, cái thằng này già rồi, cũng nên đến lúc chết rồi."

Vương Động hơi thắc mắc, hỏi bằng giọng buồn bã và đau đớn: "Quý lão giáo chủ mới có hơn sáu mươi, còn lâu mới đến lúc nhắm mắt xuôi tay. Tại sao lão tổ lại bảo ông ấy nên chết chứ?"

"Thằng nhóc cậu cũng quan tâm đến cái thằng Quý Lưu Vân quá nhỉ, có vẻ hai người cũng thân đúng không. Người chết thì không thể sống lại, cậu bớt đau buồn đi. Còn về tại sao lại bảo ông ta nên đến lúc chết, thì có mấy ai ở Phong Vân Thần giáo ta được chết già đâu? Đâu có ai thoát khỏi số phận bị chém chết chứ! Đương nhiên là cũng trừ Tiên Thiên, Tiên Thiên bị chém chết rất khó."

"Quý Lưu Vân sống được hơn sáu mươi được xem như là trường thọ rồi. Đến cái tuổi đó mà người ngoài không giết ông ta thì cũng bị người trong giáo ghét ra tay thôi. Tóm lại là ông ta già rồi! Dù ông ta có chủ động từ chức thì cũng chẳng thoát được chữ "chết" đâu. Làm gì có kẻ nào trong Thần giáo này nương tay chứ. Mà, ông ta đến lúc phải chết nên cũng chẳng trách ai được."

"Tại sao ạ?" Vương Động cảm thấy lời của Huyết Ma trưởng lão nói còn có ý đồ khác.

"Bởi vì hơn sáu mươi rồi mà chưa đột phá Tiên Thiên chứ sao. Ông ta mà đột phá Tiên Thiên rồi thì ai mà giết nổi ông ta chứ? Tóm lại là tại ông ta vô dụng thôi. Cái loại vô dụng chết thì trách được ai nào?”

Vương Động xúc động rưng rưng, anh tỏ vẻ có chung suy nghĩ, anh nói: "Quả đúng là lão tổ đã nhìn thấu cuộc đời, một câu nói mà cũng thành lời răn dạy khiến người khác tỉnh ngộ được."

Huyết Ma lão tổ thở dài: "Đây là cái kết của bất cứ ai ở Thần giáo đấy, đúng hơn thì phải nói đây là cái kết của bất cứ ai trong giang hồ. Không đạt Tiên Thiên thì đều đột tử hết, khó thọ đến hết đời được. "

"Thật ra có bước vào cảnh giới Tiên Thiên rồi ở ẩn giang hồ, mặc kệ sự đời cũng không hẳn là bình yên đâu. Lỡ đâu có kẻ thù bước vào cảnh giới Tiên Thiên chạy đến trả thù vậy thì vẫn sẽ ngả mình thôi. Vậy nên chỉ có bước vào cảnh giới Thần Thiên Lục Địa trong truyền thuyết mới được chết già, mới ung dung bay lượn khắp thế gian được."

"Mà không, ở Thần Tiên Lục Địa cũng có tranh chấp sống chết một mất một còn chứ! Ở đâu có người ở đó có giang hồ, một khi dấn thân vào giang hồ là như ngụp lặn dưới biển sâu, không bơi trở lại bờ được. Ở ẩn cũng chỉ là tự lừa mình dối người thôi, ai mà biết được kẻ thù sẽ đến chém chết mình vào một ngày không xa chứ!"

Vương Động mắt tròn mắt dẹt, anh chưa từng nghĩ rằng lão tổ hiệu Huyết Ma bá đạo lại là một ông lão lắm mồm thế này đâu. Lão ta nói luôn mồm được, anh không có cả cơ hội chen ngang. Chắc là do sống một mình lâu quá, giờ thấy có người nên mới hơi lắm mồm đây mà.

Mặc dù vậy lão ta nói có lý lắm.

"Mà thôi, kiếm lệnh giáo chủ ở trong tay ngươi, vậy ngươi chính là giáo chủ mới của Thần giáo, hẳn là ngươi biết Quý Lưu Vân chết sao nhỉ. Hung thủ là người của môn phái nào hả? Thần giáo không chịu nhục được, nếu bị kẻ thù bên ngoài giết làm mất mặt Thần giáo, vậy thì phải xông đến tận cửa trả thù là chuyện hiển nhiên!" Huyết Ma lão tổ không hề nghi ngờ hung thủ là người trong Thần giáo, vì nếu nghĩ theo hướng đó thì hung thủ là người trong nhà, mà người trong nhà thì chỉ có giáo chủ mới nhận chức được lợi nhất thôi. Trong khi đó, vị giáo chủ mới này còn rất quan tâm Quý Lưu Vân, vậy nên trực giác mách bảo lão rằng cái chết của Quý Lưu Vân không hề có liên quan đến Vương Động.

Vương Động trả lời dửng dưng: "Không dám giấu giếm lão tổ, là ta giết Quý Lưu Vân ạ."

"Hả!" Huyết Ma lão tổ hơi sững sờ, lão trầm ngâm một lúc rồi nói: "Trường Giang sóng sau xô sóng trước, cái thằng Quý Lưu Vân này chết cũng đáng."

Vương Động cười xấu hổ: "Tại sao lão tổ lại bảo Quý lão giáo chủ đáng chết ạ?"

"Ta lại chẳng biết võ công của thằng nhóc cậu thế nào à. Ta khinh chẳng thèm lật mặt cậu ấy chứ chưa bàn đến cái thằng Quý Lưu Vân kia. Trong quãng đời ta thì thằng nhóc cậu là kẻ xếp thứ ba về độ mặt dày mà ta từng gặp đấy! Cậu phải biết rằng, thứ đáng sợ nhất trên giang hồ không phải vũ lực."

"Mà là gì ạ?"

"Là lòng người! Dù lần đầu ta gặp cậu, nhưng ta nhận ra được lòng cậu bẩn thỉu và đen tối đến nhường nào chứ! Vậy nên Quý Lưu Vân chết trong tay cậu cũng đáng thôi."

Vương Động cười khà khà: "Lão tổ quá khen rồi."

Huyết Ma lão tổ lắc đầu, bảo: "Thần giáo đặt dưới trướng cái thằng không có mặt mũi như cậu thì mới rạng danh được. Đến đây chọn binh khí à? Vào đi, thỏa sức mà lựa chọn nhưng chỉ được lấy một cái thôi đấy!"

Vương Động sững sờ mất vài giây rồi mới phản ứng kịp "không có mặt mũi" nghĩa là mặt dày. Lão già này vui tính thật đấy.

Vương Động hành lễ quy củ, sau rồi bước vào Tàng Binh Cốc. Anh luôn lễ phép với kẻ mạnh hơn anh rất nhiều.

Thấy anh sợ hãi kẻ mạnh đúng không? Ừ thì đúng mà, Vương Động chính là người sợ hãi kẻ mạnh mà. Có cái đó thôi sao mà chẳng nhận được? Đây chính là truyền thống tươi đẹp của Thần giáo ta đấy!

"Mà này, thằng nhóc cậu tên gì thế?"

"Vương Động ạ!" Vương Động trả lời mà xoay lưng với Huyết Ma lão tổ.

Từ giờ trở đến một vạn năm kế tiếp, Huyết Ma sẽ nhớ kỹ cái tên Vương Động này!!!

Trong Tàng Binh Cốc đào rất nhiều ao chứa binh khí, Vương Động nhìn một cái ao thôi mà đã bắt đầu hoa mắt rồi. Có rất nhiều bảo đao danh kiếm đều vứt bừa phứa trong ao, có rất nhiều binh khí đều đã rỉ sét rồi đấy. Dù vậy, châu báu có bẩn thì cũng chỉ là bẩn cái mã ngoài mà thôi!

Các binh khí này đều đã từng để lại uy danh hiển hách trên giang hồ, nghe cái tên thôi đã làm người khác sợ vãi tè rồi. Tiếc là sau khi chủ của chúng ngã xuống thì chúng cũng bị bỏ xó không ai ngó ngàng, khó mà rạng danh được nữa.

Anh chọn đao chứ! Vương Động vẫn luôn dùng đao, vậy nên tất nhiên binh khí mà anh định chọn cũng là đao rồi.

Lịch sử Thần giáo hùng mạnh nhất ở ba thanh đao.

Thanh đao thứ nhất là đao Trảm Lệ của một đời giáo chủ của Phong Vân Thần giáo vào nghìn năm trước.

Thanh đao thứ hai là thần đao Vong Ưu, đồng thời cũng là thanh đao đệ nhất giang hồ của Khai Tâm lão tổ vào năm trăm năm trước.

Thanh đao thứ ba là đao Tuyệt Tình, nổi tiếng khắp thiên hạ đã từng chém chết Tiên Thiên bằng một nhát của Tuyệt Tình lão tổ vào hai trăm năm trước.

Cả ba vị này đều là Tiên Thiên! Thế nhưng xét về mạnh nhất thì chỉ có Tuyệt Tình lão tổ thôi.

Tuyệt Tình lão tổ được ca ngợi là Tiên Thiên có hy vọng bước vào cảnh giới Thần Tiên Lục Địa nhất, thế nhưng tiếc là Tuyệt Tình lão tổ vẫn vướng vào vòng tình ái luẩn quẩn và chết oan.

Tiếc thạt ấy...

Vương Động định lấy đao Tuyệt Tình, nhưng nghĩ kĩ thì lại thôi. Mặc dù Tuyệt Tình lão tổ rất mạnh nhưng đao của lão lại không phải thanh đao mạnh nhất. Một mặt khác là Tuyệt Tình lão tổ cũng bị người phụ nữ mà lão yêu nhất chém chết bởi chính thanh đao này.

Vương Động cảm thấy nó không may mắn!

Thanh đao mà không may mắn, lại còn có mối liên hệ với đàn bà thì Vương Động không thích. Lý do là vì kiếp trước Vương Động cũng chết trong tay đàn bà nên có kiêng thật.

Sang đến đời này, Vương Động đã coi tình cảm là rác rưởi, và rõ ràng là anh sẽ không nhẵm lên vết xe đổ nữa!

Anh vuốt ve đao Trảm Lệ, sờ soạng đao Ưu Thần, sau đó Vương Động chọn tiếp các đao khác xem sao. Sau khi Vương Động đã thử gần hết tất cả các đao, cuối cùng anh chọn đao Trảm Lệ, đây là thanh đao tốt nhất trong tất cả.

Tay anh cầm đao Trảm Lệ nhưng trực giác anh mách bảo vẫn còn thiếu cái gì đó, có vẻ vẫn không hài lòng với đao Trảm Lệ. Anh có cảm giác mơ hồ không diễn tả rõ ràng được.

Đang đắn đo thì bất chợt, một sợi chân khí Lôi Đế trong cơ thể Vương Động dao động.