Dịch: Juliawaw
Trong lòng Vương Động khẽ dao động, chân khí Lôi Đế dao động tức là có cái gì đó đang thu hút nó.
Một lát sau, Vương Động tìm thấy một cái cán binh khí tầm thường trong một đống đao kiếm. Anh không nhận ra nó là cán đao hay là cán kiếm bởi vì đầu nó cắm xuống đất, chỉ hở ra mỗi cái cán thôi.
Vương Đồng cầm cái cán và rút nó lên. Đây là một thanh đao gãy, bị gãy mất một mảng mũi đao to từ giữa lưỡi đao. Vương Động hơi thất vọng, chính là thanh đao gãy này đã thu hút sự chú ý của một sợi chân khí Lôi Đế trong cơ thể anh đấy.
Mặc dù thanh đao này đã từng mạnh nhưng mũi đao đã, độ sắc bén không còn, thì giỏi lắm có thể phát huy được một phần mười sức mạnh thôi. Tuy nhiên, bởi nó đã thu hút chân khí Lôi Đế nên Vương Động vẫn khá là lấy làm lạ, anh vẫn định thử cái đao này xem sao!
Anh cầm cán đao và bổ xuống một nhát. Sức mạnh bình thường, không có gì nổi trội, kém hơn đao Trảm Lệ nhiều làm Vương Động càng thất vọng não nề!
Dù thế anh vẫn có một chút hy vọng, bởi chính nó đã dao động một sợi chân khí Lôi Đế trong cơ thể anh cơ mà, vậy là anh lại bổ một nhát đao nữa! Lần này, thanh đao gãy bỗng nhiên bổ ra luồng ánh sáng quắc. Ánh điện, sấm sét liên tục đập đùng đoàng ở lưỡi đao. Một phần sức mạnh khủng khiếp đó bắn ra khỏi đao và bay thẳng lên trời!
Vương Động há hốc mồm, sức mạnh này, hơi thở này... Tuyệt đối không phải thực lực của anh! Một nhát đao này phải gấp ba đến bốn lần sức chiến đấu mạnh nhất của anh. Tức là thanh đao gãy hỏng này đã tăng sức chiến đấu của anh lên khoảng ba, bốn lần!
Anh sai rồi, giờ không mô tả nó là hỏng được.
Có vẻ như một sợi chân khí Lôi Đế trong cơ thể Vương Động đã kích hoạt thanh đao gãy này. Nó đã tự hấp thụ sấm sét trên trời để tôi luyện bản thân đấy.
Thanh đao rỉ sét bỗng nhiên tróc và để lộ ra phần thân đao. Thân đao sáng như mặt kính, sạch sẽ và trong đến mức soi được cả lỗ chân lông trên mặt Vương Động. Đây là đao thần binh, mà lại còn là thần binh thuộc tính sấm sét hi hữu nữa, bảo sao nó có thể thu hút chân khí Lôi Đế.
Mặc dù trong Tàng Binh Cốc có nhiều binh khí nhưng tất cả đều chỉ là bảo binh, chứ không có thần binh. Vũ khí mà người ta dùng ở Thần Tiên Lục Địa trong truyền thuyết mời được gọi là "thần binh."
Vương Động phấn khích ra mặt, "Hóa ra là thần binh, bảo sao một thanh đao gãy cũng vào được Tàng Binh Cốc." Mặc dù là một thần binh không trọn vẹn nhưng mạnh hơn bảo binh nhiều lắm.
Có vô số kẻ mạnh đến Tàng Binh Cốc chọn binh khí trong lịch sử Thần giáo, nhưng họ đâu có chân khí thuộc tính sấm sét? Không có chân khí thuộc tính sấm sét thì đâu thể kích hoạt được cái đao gãy này chứ. Đã không kích hoạt được đao thì thấy nó cũng bình thường thôi, chẳng mạnh gì cả, hiển nhiên là sẽ không tự ứng cử mình.
"Đây là số mệnh!" Vương Động cảm thán và cầm thanh đao gãy ra ngoài cốc.
Đoạn thân đao nối tiếp cán đao có hai vết sét, Vương Động cũng chẳng thèm đổi tên cho nó, anh cứ gọi nó là đao Vết Sét luôn!
Vương Động hống hách chẳng cả chào tạm biệt Huyết Ma lão tổ mà đi về thẳng luôn.
Huyết Ma lão tổ ngạc nhiên và thảng thốt khi thấy thanh đao gãy trong tay Vương Động. Bao nhiêu năm quanh quẩn trong Tàng Binh Cốc, lão nắm chắc tất cả các binh khí trong đây. Lão cũng đã từng rút thử lên ngắm nghía cái đao gãy này nhưng nó rất bình thường, không có gì nổi bật cả! Ấy vậy mà thanh đao gãy bình thường này lại đột phá long trời lở đất trong tay Vương Động như thế đấy.
Huyết Ma lão tổ tự lẩm bẩm: "Cái thằng nhóc này thú vị thật!"
Vương Động cầm đao Vết Sét vô cùng hống hách, giờ anh chỉ muốn đi tìm Vương Thiên Lâm để đánh một trận nữa thôi. Anh có lòng tin rằng một nhát đao của mình không chỉ đơn giản là làm Vương Thiên Lâm sợ hãi quay về như trước nữa. Anh của ngày hôm nay đã có thể chém chết Vương Thiên Lâm bằng một nhát đao rồi!
Vô địch dưới cảnh giới Tiên Thiên rồi nhé! Đương nhiên là thanh đao vô địch chứ chẳng phải anh. Bởi vì anh chỉ có một sợi chân khí Lôi Đế, chỉ đủ để chém một nhát thôi. Còn nhát đao thứ hai cũng gọi là thôi cố mà nhét vào tốp các cao thủ hàng đầu á. Mặt khác, nếu không có chân khí Lôi Đế kích hoạt đao Vết Sét, vậy thì nó còn kém đao Trảm Lệ một tầng ấy. Sau khi đao Vết Sét được chân khí Lôi Đế kích hoạt thì còn chẳng cả bằng một bảo đao cơ!
Điện Thính Phong, Phong Vân Thần giáo.
Điện Thính Phong là nơi ở của Vương Động, anh ở đây quen rồi nên có trở thành giáo chủ thì vẫn lười chuyển chỗ. Thiền điện nằm trong phòng ngủ của điện Thính Phong, Vương Động mới về thì Lục Thải Y đã qua tìm: "Tóm lại là sao đây Vương giáo chủ, bao giờ ngươi mới thả ta chứ?"
Vương Động nhìn Lục Thải Y, cười bảo: "Giờ nàng có thể đi rồi đó." Vấn đề là hắn càng nói thế thì Lục Thải Y càng không dám đi. Cô sợ nhé!
Thật ra từ đó đến giờ Vương Động chẳng làm gì cô cả, tại cô sợ Vương Động thôi. Vương Động chính là ác ma khủng khiếp nhất thế gian trong mắt cô!
Lục Thải Y cầu xin trong đau khổ: "Tại sao ngươi lại phải dày vò ta như thế chứ, ta xin ngươi đó, ngươi thả ta đi!"
Chung quy thì Vương Động vẫn là người tốt nên đâu đành lòng nhìn một cô gái đau khổ như vậy được, vậy là anh thở dài, bảo: "Thôi vậy, nàng đi đi, ta không làm khó nàng đâu!"
Lục Thải Y gượng cười: "Tên ác ma nhà ngươi đúng thật là!" Cô lại hiểu nhầm ý rồi, cô tưởng Vương Động không làm khó cô nhưng sẽ chỉ làm khó người của Thanh Hà Kiếm phái thôi.
Tóm lại là vẫn uy hiếp cô bằng hơn một trăm tính mạng của Thanh Hà Kiếm phái!
Trông thấy vẻ mặt của Lục Thải Y thì Vương Động không hiểu lắm. Anh không hiểu tại sao Lục Thải Y này lại có ác cảm với mình vậy chứ? Tại anh ghê quá à? Hay tại anh có dữ quá? Hình như mình cũng đâu từng bắt nạt cô gái này nhỉ! Anh chỉ bắt cô nàng bón cho mình mấy quả nho với bảo cô ta ủ giường thôi mà? Anh đâu có làm gì cô ta chứ? Anh còn chưa cả chạm vào người cô ta nhé, anh bị động, là cô ta chạm vào anh lúc bón nhé! Cớ sao lại phải sợ anh như vậy chứ?
Đúng thật là... Muốn làm một người tốt mà khó quá!
Nếu người ta đã không hiểu mình, vậy thì mình cứ diễn tiếp "vai xấu xa" thì sẽ khiến người ta yên tâm thôi.
Vương Động thở dài, bảo: "Đang bình thường mà sao hôm nay lại nằng nặc đòi về thế? Có chuyện gì à? Thanh Hà Kiếm phải xảy ra chuyện gì ư?"
Lục Thải Y ngẩng đầu, dù ghét cái tên Vương Động khốn khiếp này nhưng cô vẫn phải thừa nhận là cái tên khốn khiếp này rất thông minh.
"Ngươi cùng từng nghe qua Truy Phong Môn là đối thủ một mất một còn của Thanh Hà Kiếm phái chứ. Cũng vì ta mất tích đã lâu, mà dạo này cũng bị truyền đi tin ta bị bắt ở ma giáo Phong Vân các ngươi, nên đương nhiên là Truy Phong Môn không bỏ qua cơ hội này rồi! Chúng đã bắt hai vị trưởng lão của Thanh Hà Kiếm phái ta và ép Thanh Hà Kiếm phái thần phục dưới trướng Truy Phong Môn."
Giang hồ này khốc liệt như vậy đấy. Yếu sẽ bị đánh, sẽ bị cướp bóc thôi!
Vương Động mỉm cười: "Bổn tọa nhớ là Thanh Hà Kiếm phái các nàng có chút quan hệ với Thương Tùng Phái. Thương Tùng Phái cũng được xem như môn phái đứng đầu hạng hai, thậm chí còn cả cả phong thái của môn phái hạng nhất. Có Thương Tùng Phái bảo vệ Thanh Hà Kiếm phái mà một cái tông môn hạng ba như Truy Phong Môn cũng dám xấc xược à?"
Lục Thải Y nhìn Vương Động đầy căm thù: "Chẳng phải cũng tại Phong Vân Thần giáo của các ngươi còn gì? Thương Tùng Phái cho rằng ta đã đắc tội Phong Vân Thần giáo các ngươi, họ còn dám làm chỗ dựa cho Thanh Hà Kiếm phái ta ư?"
Vương Động cười khẩy: "Đây chính là phong cách bắt nạt kẻ yếu của danh môn chính phái các nàng đó à, nghe mà cũng thấy lắm trò hơn ma môn chúng ta đấy."
"Rốt cuộc thì bao giờ ngươi mới chịu thả ta ra chứ?" Lục Thải Y lại hỏi Vương Động.
"Nàng cho rằng phải thế nào thì bổn tọa mới tha cho nàng hả?" Vương Động cũng lười nhắc lại là giờ nàng có thể đi rồi, nói mà cô bé này cũng đâu có tin.
Phải thế nào mới tha cho cô à? Lục Thải Y hiểu rồi... Đàn ông mà!
Cảnh tượng tiếp theo đã hoàn toàn nằm ngoài đự doán của Vương Động.
Lục Thải Y bắt đầu nghiến răng cởi quần áo, hở ra cần cổ trắng ngần.