Dịch: Juliawaw
Vương Động biến sắc, ai mà ngờ được vụ này chứ...
Vương Động loạn nhịp, "Lục Thải Y, nàng đừng đùa quá trớn!"
"Ngươi bắt ta qua đây vì nó còn gì?"
"Lục cô nương, cô hiểu nhầm rồi, ý của bổn tọa không phải vậy."
"Ta chấp nhận rồi Vương Động, ta chỉ xin ngươi thả ta thôi."
"Lục cô nương, cô hiểu nhầm thật rồi, Vương mỗ không phải hạng người ấy. Ta bắt cô qua đây là tại Vương Hiểu Phong đấy. Vương Hiểu Phong định giở trò đồi bại với cô, ta chỉ ra tay trước thôi..."
"Thì giờ là lúc ngươi ra tay đấy."
"Lục cô nương, thật ra Vương mỗ là một người tốt, cô hiểu nhầm ta quá nhiều rồi. Cô đi đi, ta không làm khó cô đâu!"
"Ha ha, Vương Động này, ta đã tự đê tiện như thế, ngươi cứ phải làm nhục ta đến vậy à?"
"Lục Thải Y, mặc dù bổn tọa là một người tốt nhưng trên hết vẫn là đàn ông đấy! Bổn tọa không được chính nhân quân tử như Liễu Hạ Huệ đâu, nàng đang chơi với lửa đấy!"
"Liễu Hạ Huệ là ai?"
"Không quan trọng nữa rồi!"
...
- Tôi là dải phân cách trong sáng -
…
Lục Thải Y mặc quần áo ngay ngắn.
"Ta phải về Thanh Hà Kiếm phái, nếu ta không về, Thanh Hà Kiếm phái sẽ nguy nan. Mong ngươi giữ lời hứa thả ta đi!"
Vương Động bình tĩnh: "Nàng không đi được rồi."
Lục Thải Y tức giận: "Vương Động, ngươi là đồ khốn khiếp!"
"Ta đâu có hứa hẹn gì với nàng, trước đó để nàng đi thật, còn giờ nàng không đi được rồi!"
"Tại sao chứ?"
"Bởi vì nàng đã là người của Thần giáo ta."
"Vớ vẩn, có chết ta cũng sẽ không gia nhập ma giáo của ngươi."
"Nàng đã là người của bổn tọa, đương nhiên cũng sẽ là người của Thần giáo rồi." Vương Động rời giường và ra ngoài cửa, "Nàng yên tâm đi, bổn tọa sẽ giải quyết chuyện của Thanh Hà Kiếm phái giúp nàng. Nếu bổn tọa không chết, vậy thì từ giờ trở đi, không có kẻ nào dám ức hiếp Thanh Hà Kiếm phái của nàng đâu. Còn về Truy Phong Môn, môn phái đó lấy chữ "Phong" làm tên thì rõ ràng là không coi Phong Vân Thần giáo ta ra gì. Qua đêm nay, Truy Phong Môn... sẽ bị xóa tên khỏi giang hồ!"
Lục Thải Y bất chợt cắn môi mà nhìn theo bóng lưng của Vương Động, cắn đến rách toác cả máu mà cô cũng không nhận ra. Cái tên ác ma này! Tại sao cô lại có cảm giác nhẹ nhõm chứ? Lục Thải Y ơi Lục Thải Y, cả đời cô đã hủy hoại trong tay tên ác ma này rồi.
Đại điện Phong Vân.
Vương Động ngồi trên ngai vàng bắt đầu điểm danh: "Cẩu Vương."
"Có thuộc hạ!"
"Phủ Vương."
"Có thuộc hạ!"
Danh hiệu của hai Hộ giáo Pháp vương mới đã được chọn xong. Lưu Tam Tư là Phủ Vương nghìn cân. Triệu Vô Cực là Thương Vương chùy xích.
"Hai các ngươi hãy dẫn môn đồ đến Truy Phong Môn ngay. Qua đêm nay, bổn tọa không muốn nghe thấy cái tên môn phái Truy Phong Môn này trên giang hồ nữa."
Cẩu Vương Lâm Kiệt điên khùng thắc mắc: "Giáo chủ muốn giết cả Truy Phong Môn ạ? Chẳng hay Truy Phong Môn đã đắc tội giáo chủ thế nào?"
"Bốp!" Vương Động tát một chưởng xa vào mặt Lâm Kiệt. Năm ngón tay lằn đỏ ửng vô cùng rõ ràng ở gò má Lâm Kiệt.
"Bổn tọa đánh, ngươi có phục không?"
"Thuộc hạ không dám!"
"Bốp!" Lại mà một dấu tay vào má bên kia, "Không dám? Hay là không phục?"
"Thuộc hạ biết sai rồi."
"Sai ở đâu?"
"Thuộc hạ chỉ cần chấp hành mệnh lệnh của giáo chủ là được, không được hỏi nhiều."
"Lâm Kiệt, bổn tọa cũng chẳng cần phải nói dối ngươi làm gì. Thật ra ngươi thắc mắc đúng đấy, nhưng vấn đề là bổn tọa thích đánh ngươi thôi."
"Giáo chủ đánh thuộc hạ tức thuộc hạ đáng bị đánh."
"Cất cái ý đồ của ngươi đi, bổn tọa biết ngươi có mối quan hệ tốt với Vương Hiểu Phong đấy. Từ giờ trở đi, đừng để bổn tọa nhìn thấy dáng vẻ không phục của ngươi nữa. Đến lúc đó bổn tọa sẽ không đánh ngươi, mà là muốn giết ngươi đó. Không biết lúc bổn tọa định giết ngươi, ngươi có cảm thấy mình đáng chết không nhỉ?"
"Thuộc hạ đã rõ!"
Vương Động nhìn Cẩu Vương, bảo: "Ngươi chưa hiểu! Ngươi tưởng ngươi là Hộ giáo Pháp vương địa vị cao thì bổn tọa sẽ nể mặt ngươi à? Hay là ngươi cho rằng bổn tọa sẽ kiêng nể mà giết ngươi? Ngươi sai rồi! Bổn tọa cho ngươi hai mấu chốt là yên phận và trung thành. Ngươi còn sống là vì bổn tọa chưa muốn giết ngươi, là vì ngươi chưa xé rách hai mấu chốt này. Bao giờ bổn tọa phát hiện ngươi đã xé hai mấu chốt này xuống, vậy ngươi chết chắc rồi!"
Cẩu Vương quỳ xuống hành lễ.
"Được rồi, đêm nay không xóa sổ cái tên Truy Phong Môn thì vác đầu mình đến gặp ta. Một vấn đề nữa là vụ này không được phép giết người!"
Không được phép giết người? Mà phải còn xóa sổ cái tên môn phái của người ta? Nghe lạ quá thế? Mơ hồ là thế nhưng không ai cảm thấy kỳ lạ, càng không ai lại đi thắc mắc. Bởi vì tất cả đều nhớ như in cuộc trò chuyện của Vương Động với Từ tả sứ hôm Vương Động kế vị.
...
"Xin hỏi giáo chủ, nếu kẻ địch muốn giết ngài, vậy ngài sẽ xử lý thế nào?"
"Giết ngược lại thôi!"
"Người tốt sẽ không giết người ạ."
"Vậy thì phế huyệt Khí Hải của hắn, cắt đứt kinh mạch của hắn, chặt mất chân tay hắn rồi vứt vào chốn hoang vu cho tự sinh tự diệt thôi."
...
Không giết người tốt mà chỉ phế huyệt Khí Hải, cắt đứt kinh mạch của hắn, chặt mất chân tay đã trở thành quy chuẩn giáo phái truyền miệng khắp các môn đồ ma giáo Phong Vân rồi.
"Từ tả sứ!" Vương Động điểm danh tiếp.
"Có thuộc hạ."
"Ngươi đến Truy Phong Môn cứu hai vị trưởng lão của Thanh Hà Kiếm phái trước rồi hộ tống họ về Thanh Hà Kiếm phái. Tiếp tục ở lại Thanh Hà Kiếm phái một tháng. Chỉ cần có bọn giặc Truy Phong Môn quấy phá thì đều giết ngay tức khắc!"
"Tuân mệnh."
Vương Động phẩy tay, "Tất cả giải tán đi." Sau anh lại nói: "Trần trưởng lão, ông ở lại đây!"
Trần Bạch Trạch là một trong Tứ đại trưởng lão của Phong Vân Thần giáo. Phong Vân Thần giáo còn trống bốn ghế trưởng lão nhưng Vương Động vẫn chưa phân công người khác. Trần Bạch Trạch thuộc Thính Phong Đường, ông ta là thuộc hạ dưới trướng Vương Động khi Vương Động vẫn còn là Phong Vân sứ.
Mọi người đều đã lui hết, chỉ còn lại mỗi Vương Động và Trần Bạch Trạch trong đại điện.
"Giáo chủ cho gọi lại một mình thuộc hạ có chuyện gì dặn dò ạ?"
"Trần trưởng lão, nhiệm vụ ta giao cho ông một tháng trước đã có tiến triển chưa?"
"Thưa giáo chủ, có tiến triển một chút rồi. Tôi định báo cáo với ngài sau khi đã điều tra rõ kết quả, nhưng nay được ngài hỏi vậy tôi cũng báo với ngài luôn."
"Báo đi!"
"Đã xác định được thi thể đó là một tên quản sự của phủ Trấn Viễn hầu. Tên quản sự này tên là Gã Béo, là tay sai của Độc Cô Minh - Tam công tử phủ Trấn Viễn hầu. Sự kiện đó có liên quan đến Độc Cô Minh hay không thì vẫn chưa điều tra rõ. Thế nhưng theo như các manh mối thì có thể nhận định chín mươi chín phần trăm là có liên quan đến!"
Sự kiện mà Trần Bạch Trạch nhắc đến rất dây mơ rễ má với Vương Động!
Trước khi Vương Động xuyên không đến đây thì mười tám người nhà của chủ cơ thể này đều bị giết sạch, đến cả đứa cháu chưa đầy tháng cũng bị xiên chết bằng một kiếm. "Vương Động" gốc kia vẫn luôn tìm hung thủ, nhưng tiếc thay, khi Vương Động xuyên không đến rồi mà hắn ta vẫn chưa điều tra ra được!
Vương Động được thừa hưởng ký ức của nguyên chủ, và đương nhiên là cũng nhận cả nỗi hận thù ngùn ngụt này. Đây là chấp niệm vô cùng mạnh của nguyên chủ, nó vẫn luôn ảnh hưởng đến Vương Động.
Mấy năm Vương Động xuyên không đến đây vẫn luôn điều tra thảm án diệt môn năm đó nhưng ngặt nỗi vẫn không có tin tức! Mãi cho đến một tháng trước một tên môn đồ của Thính Phong Đường đã phát hiện ra một xác chết. Xác chết này là một trong các hung thủ của vụ án diệt môn năm nào.
"Độc Cô Minh, Tam công tử, phủ Trấn Viễn hầu, ha ha!"
"Giáo chủ, dù ngài có thù oán gì với phủ Trấn Viễn hầu thì cũng mong ngài suy xét lại. Nếu ngài định ra tay với phủ Trấn Viễn hầu, vậy tức là đã đắc tội với triều đình đấy!"
"Suy xét lại?"
"Vâng thưa giáo chủ, hậu quả đắc tội triều đình thì Phong Vân Thần giáo ta khó mà đón nhận được."
"Được thôi, vậy thì suy xét lại."
"Giáo chủ sáng suốt như thần!"
"Cho gọi Lưu Tam Tư[1] quay về, chuyển nhiệm vụ Truy Phong Môn cho Triệu Vô Cực."
"Hả?"
_
Chú thích
- Tam Tư (三思) trong Lưu Tam Tư (刘三思) có nghĩa là suy xét lại.