Dịch: Juliawaw
Lưu Tam Tư đã quay lại.
Ông có hơi lấy làm lạ bởi mình mới đi chấp hành nhiệm vụ không được mấy bước mà đã bị gọi về rồi.
"Giáo chủ, còn chuyện gì dặn dò thuộc hạ ạ?"
"Ông khỏi phải đi làm nhiệm vụ ở Truy Phong Môn nữa. Ta đã chuyển cho Thương Vương Triệu Vô Cực tiếp nhận nhiệm vụ của ông rồi."
"Tại sao vậy? Chẳng lẽ giáo chủ không yên tâm vào khả năng của thuộc hạ ư? Thuộc hạ sẽ hoàn thành nhiệm vụ tuyệt đối, không để giáo chủ thất vọng đâu ạ!"
Vương Động cười bảo: "Để cho Triệu Vô Cực thực hiện hộ ông, là vì ông có nhiệm vụ quan trọng hơn. Ban đầu ta còn đang nghĩ giao nhiệm vụ này cho ai, xong lại chẳng ngờ Trần trưởng lão đề cử ông hết lòng đến vậy, vậy thì giao nhiệm vụ này cho ông đi!"
Trần Bạch Trạch đần mặt: "Giáo chủ, tôi bảo suy xét lại, chứ không ý đó mà."
Lưu Tam Tư hô vang mạnh mẽ: "Xin giáo chủ cứ giao việc, nhất định thuộc hạ sẽ hoàn thành nhiệm vụ!"
Trần Bạch Trạch không chịu nổi phải chen chân vào: "Giáo chủ, mong ngài suy xét lại đi mà!"
Vương Động nhìn Trần Bạch Trạch, nói: "Trần Bạch Trạch, ông mà còn nói thêm một chữ vớ vẩn nữa là bổn tọa cắt lưỡi ông đấy!"
Trần Bạch Trạch rụt cổ, ngậm ngay miệng lại, sợ hãi đứng nghiêm một bên...
"Tam Tư, ông đi cả đêm đến phủ Trấn Viễn hầu ở Thanh Châu và bắt Độc Cô Minh, Tam công tử của Hầu phủ về đây." Ngắt hơi, Vương Động dặn: "Nhớ là phải còn sống đấy!"
Mặc dù Thanh Châu cách Vân Châu mấy trăm dặm, nhưng với khả năng vụt roi thúc ngựa chạy suốt đêm thì đại khái qua nửa đêm là đến rồi. Đi đường mà thuận lợi thì trước khi mặt trời mọc sẽ về đến Phong Vân Thần giáo thôi.
"Rõ, thuộc hạ xin cáo lui!"
Lưu Tam Tư đi rồi, Trần Bạch Trạch đứng đó hơi gượng gạo. Thấy Vương Động nhìn mình, ông ta bỗng cười xu nịnh. Trần Bạch Trạch này là lão thuộc hạ của anh nên anh liếc mắt là hiểu.
Ông ta hơi hèn đấy, học đòi làm thần tử khuyên can để tỏ lòng trung thành với Thần giáo, thế nhưng lại sợ chết. Mặc dù là một kẻ hèn hạ, nhưng cũng là kẻ hèn không dám đâm sau lưng.
"Giáo chủ, ngài đã chuẩn bị sẵn sàng để chống triều đình rồi à? Mặc dù nước Vạn Khánh không phải cường quốc, thế nhưng vẫn là một đất nước, và môn phái giang hồ ta không chống được đâu. Chưa tính những kẻ khác, chỉ riêng Tám đại tướng quân của triều đình nước Vạn Khánh thôi đã đều đạt cảnh giới Tiên Thiên rồi đó. Và chắc chắn là còn nhiều cao thủ giấu mình phía sau hơn!"
Vương Động lắc đầu ngao ngán: "Bạch Trạch, ông theo bổn tọa lâu như vậy, bổn tọa thích ông là thật, nhưng ông lại có một khuyết điểm cực lớn. Thỉnh thoảng nó cũng trở thành ưu điểm, vậy nên bổn tọa mới không trách ông."
Trần Bạch Trạch hỏi thật lòng: "Mong giáo chủ nói rõ khuyết điểm của thuộc hạ là gì ạ?"
"Nhát gan!"
"Ấy?"
"Cũng có lúc cái tật nhát gan này không phải khuyết điểm mà còn trở thành ưu điểm đấy. Ta không bắt ông bỏ tật xấu này, mà hy vọng ông phân tích tình hình được rõ ràng. Ông cảm thấy triều đình sẽ ra tay với Phong Vân Thần giáo chúng ta chỉ vì một Tam công tử của phủ Trấn Viễn hầu à? Trấn Viễn hầu đó có năng lực đó hả? Đắc tội phủ Trấn Viễn hầu chứ không phải đắc tội triều đình, ông không hiểu được lý lẽ đơn giản vậy ư?"
"Nhưng nếu lỡ triều đình ra tay thì sao?"
"Thật ra không phải là ông không hiểu, ông hiểu nhưng sợ cái lỡ như đó thôi. Tóm lại là cũng tại cái tính nhát gan, quá bo bo giữ mình cả."
"Thuộc hạ biết lỗi rồi ạ."
"Ông không có lỗi, chẳng qua là suy nghĩ khác nhau thôi. Ông phải nhớ kỹ chuyện này cho ta."
"Giáo chủ cứ dạy bảo, nhất định thuộc hạ sẽ ghi nhớ!"
"Ông được phép tiếp tục bo bo giữ mình, cẩn thận và nhát gan. Nhưng về sau không được phép nghi ngờ quyết định của bổn tọa. Bổn tọa chẳng quan tâm lòng ông nghĩ gì, nhưng chỉ cần ông nói ra khỏi miệng thì cái lưỡi ông không còn đâu!"
"Thuộc hạ đã rõ!"
"Thôi được rồi, ông cũng lui xuống đi."
"Vâng thưa giáo chủ!" Trần Bạch Trạch như trút được gánh nặng.
Chắc chắn là Vương Động phải trả mối thù của nguyên chủ rồi. Anh tiếp nhận ký ức của nguyên chủ thì đã hơi ảnh hưởng rồi chứ chưa bàn đến xúc động. Đã điều tra ra được hung thủ thì làm gì có chuyện Vương Động bỏ qua cho chứ.
Đừng nói là phủ Trấn Viễn hầu, dù có là dòng chính của hoàng thất thì Vương Động cũng sẽ quyết ngay. Hôm nay không đánh lại thì đợi mấy tháng nữa đánh tiếp thôi!
Vương Động tin mình bị sét đánh thêm mấy lần thì giết Tiên Thiên là chuyện đơn giản, bởi một nhát đao dùng chân khí Lôi Đế của anh đã ngang với cao thủ Tiên Thiên rồi. Vấn đề là anh chỉ có một nhát đao thôi, anh mà gặp Tiên Thiên thật là vẫn phải đầu hàng á!
Vào một đêm se se lạnh của trời thu, những người luyện võ độc thân đều dùng chân khí để làm ấm chăn. Còn Vương Động đây thì tiết kiệm được chỗ chân khí đó, bởi vì anh đã có Lục Thải Y làm ấm giường rồi.
Không chỉ tiết kiệm chân khí mà còn quanh quẩn mùi thơm ở chăn cơ!
Sớm hôm sau đã có người đến báo rằng Truy Phong Môn đã bị xóa tên khỏi giang hồ. Cùng với đó là không một ai ở Truy Phong Môn chết thể theo yêu cầu của Vương Động.
Thế nhưng tất cả đều bị phế huyệt Khí Hải, cắt đứt kinh mạch của hắn, chặt mất chân tay, tất cả đều đã tàn phế!
Đêm hôm nay Phong Vân Thần giáo không giết bất cứ ai, nhưng lại càng nổi tiếng trên giang hồ bởi quá tàn nhẫn!!!
Tác phong của ma giáo Phong Vân quá tàn bạo, đúng là tạo nghiệt!
"Nghe thấy chưa, Truy Phong Môn đã bị xóa tên khỏi giang hồ rồi, sẽ không ức hiếp Thanh Hà Kiếm phái của nàng đâu."
Lục Thải Y khiếp sợ: "Ngươi tiêu diệt Truy Phong Môn à?"
"Cái này thì sai rồi, từ ngày ta bắt đầu làm giáo chủ thì đã nuôi chí làm người tốt rồi. Mặc dù Truy Phong Môn đã bị gạch tên, nhưng các môn đồ của Phong Vân Thần giáo ta chưa giết bất cứ ai cả." Vương Động tự hào và kiêu ngạo khi nói câu này. Anh cảm thấy mình thật vĩ đại, một mình mình đã cảm hóa được cả Phong Vân ma giáo đó.
Tác phong của Phong Vân Thần giáo bây giờ không còn gặp ai là giết kẻ đó đầy mùi máu tanh như trước đây nữa.
Lục Thải Y thở dài, dạo này cô cũng có nghe thấy quy tắc truyền miệng của các môn đồ Phong Vân rồi. Thế nhưng chỉ một giây sau cô đã hiểu tại sao không giết bất cứ ai của Truy Phong Môn nhưng lại bị diệt môn. Bởi vì không ai chết, nhưng lại sống không bằng chết.
Lục Thải Y rấm rứt khó chịu, sau khi cái tên Vương Động này nhận chức Giáo chủ Ma giáo Phong Vân, tác phong làm việc của cả ma giáo Phong Vân đều ngày càng biến thái, điên khùng hơn.
Vậy mà mình lại còn phải tự chủ động nhờ vả gã này hết lần này đến lần khác nữa chứ!
Lục Thải Y không có ý kiến với Vương Động, cô chỉ thở dài thôi.
"Hai vị trưởng lão của các nàng mà Truy Phong Môn bắt đã được cứu rồi. Nàng cũng không phải sợ chuyện Truy Phong Môn lọt lưới, hay là kẻ xấu trả thù Thanh Hà Kiếm phái đâu. Ta đã phái Từ hữu sứ trông chừng Thanh Hà Kiếm phái rồi. Nếu ai dám làm xằng làm bậy, vậy thì Từ hữu sứ sẽ dạy dỗ họ, "cảm hóa" họ thôi."
Đúng ra thì bên ra tay là Phong Vân Thần giáo, nếu có người định trả thù thì cũng là trả thù Phong Vân Thần giáo cơ. Cơ mà ở giang hồ này có mấy ai dám trêu vào Phong Vân Thần giáo chứ? Phong Vân Thần giáo cứng như thế, Thanh Hà Kiếm phái mềm như vậy, tất nhiên là phải trêu Thanh Hà Kiếm phái rồi. Bản tính con người là bắt nạt kẻ yếu mà!
Lục Thải Y thở dài, bảo: "Thanh Hà Kiếm phái có gột cũng không rửa sạch cái tiếng đã bước lên thuyền giặc ma giáo Phong Vân rồi.