Chương 16: Tại vì hắn chết rồi, tôi đã giết rồi!

Dịch: Juliawaw

Ma giáo Phong Vân bảo kê cho Thanh Hà Kiếm phái, vậy nên giang hồ đều cho rằng Thanh Hà Kiếm phái đã đầu hàng ma giáo Phong Vân rồi. Trắng cũng nhuốm đen rồi đấy!

"Không gột sạch thì đừng gột nữa, sống lâu ở ma giáo rồi nàng cũng sẽ thấy chính hay tà cũng như nhau cả thôi." Vương Động nói.

Lục Thải Y nghiêm túc: "Chính là chính, tà là tà, khác nhau hoàn toàn!"

Vương Động cười khẩy, "Ai rạch ròi được chính tà? Ai đánh giá được thiện ác? Lục Thải Y, nàng cũng đã lớn tướng rồi mà vẫn ngây thơ thế à. Ở cái giang hồ này thì kẻ mạnh là vua, kẻ mạnh bảo mình là chính thì là chính, bảo mình là tà thì là tà."

"Ta đã lớn tướng nghĩa là gì?"

"Trọng tâm không nằm ở đó!"

...

Lưu Tam Tư từ Thanh Châu về trước khi mặt trời lặn.

Chuyến đi này không thuận lợi lắm! Hắn đã đưa Tam công tử phủ Trấn Viễn hầu về được và vẫn còn sống đây, nhưng chính hắn cũng thiệt hại nặng nề.

Hắn đã mất một cánh tay, mà còn là tay phải nữa. Võ công của hắn đã bị phế bảy, tám phần rồi. Hắn vô cùng thảm hại!

Lưu Tam Tư chỉ còn một cánh tay quỳ một gối trong chính điện của điện Thính Phong: "Giáo chủ, may mà thuộc hạ không đến mức rước nhục, thuộc hạ đã bắt sống được Độc Cô Minh về rồi!"

Vương Động nhìn cánh tay phải trống trơn của Lưu Tam Tư thì sầm mặt. Sát khí bắt đầu ngưng tụ thành gió lốc càn quét đại điện.

Lục Thải Y ở phía sau Vương Động cũng phải lùi lại. Lần đầu trong quãng thời gian dài sống chung cô thấy Vương Động nổi giận thật sự đấy.

Có một sự thật mà cô không biết, đó là Lưu Tam Tư có quan hệ cực tốt với Vương Động trong tất cả mọi người ở Phong Vân Thần giáo. Ngày mà Vương Động vẫn là môn đồ ngoại môn đã từng phụ trách nhóm bếp lửa. Hai môn đồ nhóm lửa bị rất nhiều kẻ khác bắt nạt, sau khi bị bắt nạt thì anh vfa ông liên kết với nhau để trả thù nham hiểm vô cùng.

Ví dụ như là nhân lúc người ta đang đi ngoài thì sẽ đánh tung nhà xí bằng chân khí, làm cứt đái tung tóe cả. Hay là cho con lợn rừng mà môn đồ nuôi lợn nuôi ăn xuân dược, để con lợn đó phát rồ vì tình dục chẳng hạn... Tóm lại là cả hai ngày càng ăn ý, cũng thân thiết hơn.

Chẳng nói đâu xa chứ ngay hôm kế vị Vương Động cũng đã giao cho Lưu Tam Tư tiên phong dẫn dụ Vương Hiểu Phong để thực hiện kế hoạch đó thôi. Chỉ với ngần đó lòng tin là đủ để thấy được mối quan hệ đồng cam cộng khổ giữa Vương Động và Lưu Tam Tư rồi.

Có thể nói, Lưu Tam Tư là người bạn duy nhất trong Phong Vân Thần giáo của Vương Động.

"Kẻ nào chém cánh tay này của ông?" Giọng Vương Động vô cùng rét lạnh. Với năng lực của Lưu Tam Tư thì không thể nào có chuyện lật thuyền trong mương với một cái tên công tử sống trong nhung lụa ăn hại như vậy được.

Lưu Tam Tư thở dài, bảo: "Cái thằng Độc Cô Minh này là một thằng ăn hại, tôi bắt hắn dễ như trở bàn tay. Chỉ là không ngờ lại gặp Uông Chính Văn của Huyền Kiếm Môn trên đường trở về.”

“Môn chủ Vương Thiên Lâm của Huyền Kiếm Môn chịu nhục ở Phong Vân Thần giáo ta, Uông Chính Văn gặp tôi thì như thấy kẻ thù giết cha, cứ thể bổ nhào vào chém luôn. Cánh tay của tôi bị hắn ta chém mất như vậy!"

Vương Động chau mày: "Thực lực của Uông Chính Văn và ông ngang nhau, tại sao ông lại bị thương nặng như vậy chứ? Hắn ta có viện binh à? Hay là đánh lén? Hay do ông mải để ý Độc Cô Minh nên phân tâm?"

"Không phải cả." Lưu Tam Tư lắc đầu.

"Vậy tại sao chứ? Hừ, dù có vì lý do gì thì ngày mai, đích thân ta sẽ đến Huyền Kiếm Môn lấy lại công bằng cho ông."

"Việc này thì không cần đâu giáo chủ."

"Đây là việc phải làm. Nếu đây là mà hộ pháp hoặc các vị trưởng lão khác bị thương thì bổn tọa có thể mắt nhắm mắt mở, âu cũng tại võ công họ không bằng người ta. Thế nhưng ông thì khác, mặc dù hôm nay ta đang là giáo chủ, nhưng chúng ta đã cùng giúp đỡ nhau từ khi còn là môn đồ nhóm lửa để có được ngày hôm nay, ta xem ông như một người bạn vậy. Uông Chính Văn chạm vào một cánh tay của ông, ta sẽ chém phăng toàn bộ chân tay hắn, bắt hắn ta trả giá gấp năm lần!"

Lưu Tam Tư nghe đến đây thì vô cùng cảm động, sau rồi vẫn từ chối tình cảm của Vương Động, "Không cần thật đâu giáo chủ."

"Tại sao?"

"Tại vì hắn ta chết rồi, tôi đã giết rồi!"

Vương Động hơi ngượng, tầm mắt Vương Động dừng ở nơi nào đó xa xăm. Phản ứng đầu tiên khi anh thấy Lưu Tam Tư bị mất một cánh tay đó chính là Lưu Tam Tư bị bắt nạt. Cứ không nghĩ đến trường hợp Uông Chính Văn còn thảm hại hơn cả Lưu Tam Tư thật.

"Chết rồi thì tốt, cũng không làm Thần giáo ta mất mặt." Vương Động tỉnh bơ như không.

Lưu Tam Tư bỗng quỳ cả hai gối xuống đất, bảo: "Giáo chủ, thuộc hạ vô năng, mất tay phải tức chỉ còn một, hai phần thực lực, thuộc hạ đã không còn thích hợp với các chức Hộ giáo Pháp vương rồi. Xin giáo chủ hãy lấy lại chức hộ pháp của ta và giao cho người khác ạ."

Vương Động đỡ Lưu Tam tư dậy, hơi mếch lòng: "Ý của ông là đang chê bai ta? Thấy ta là người qua cầu rút ván ư?"

"Giáo chủ, thực lực hiện giờ của tôi không đủ mạnh, không thích hợp với chức hộ pháp nữa. Nếu ngài không lấy lại chức hộ pháp của tôi, chắn chắn sẽ có người nói ngài không khách quan ạ."

"Ta là kẻ không khách quan mà, không sợ lời nói của kẻ khác!"

"Giáo chủ, e là sẽ có kẻ đàm tiếu sau lưng đó."

"Đàm tiếu thì đàm tiếu, ai dám đàm tiếu, bổn tọa chém chết kẻ đó!"

"Giáo chủ, lấp liếm chẳng bằng phá đi, với thực lực hiện giờ của ta thì tôi không còn mặt mũi nào mà làm hộ pháp nữa."

"Không sao đâu, bổn tọa sẽ lấp chết hết chúng!"

Cuối cùng, Lưu Tam Tư vẫn tiếp tục đảm nhận chức hộ pháp.

"À Tam Tư này, ta nhớ là trong lịch sử của Thần giáo có một lão tổ rất giỏi dùng đao tay trái. Đao pháp của ông ấy có được lưu lại trong Tàng Kinh Các, ông cầm lệnh bài của ta qua Tàng Kinh Các tìm xem sao đi."

Lưu Tam Tư vốn dùng búa, nhưng bị chém mất cánh tay phải nên rõ ràng là không cầm búa bằng tay trái được rồi. Mặt khác, có một số chỗ đao và búa dùng giống nhau nên luyện đao là một sự lựa chọn sáng suốt nhất.

Một mình Vương Động vào trong mật thất của điện Thính Phong, ngay cả Lục Thải Y cũng không đi theo.

Trong mật thất có một người, kẻ đó là Độc Cô Minh, Tam công tử của phủ Trấn Viễn hầu mà Lưu Tam Tư bắt sống về. Hắn ta đang bị trói trên cây giá, chắc do mệt quá hay sao mà đang ngủ.

Vương Động rút đao Vết Sét ra và vung lên.

"Á!!!" Độc Cô Minh đã tỉnh, hắn kêu ré lên đau đớn. Ngón trỏ phải của hắn đã bị Vương Động chém đứt lìa.

Vương Động nhìn Độc Cô Minh, hỏi nhỏ: "Đau không?"

"Ngươi là ai? Ngươi là kẻ nào chứ? Ngươi định làm gì!!!" Giọng Độc Cô Minh đầy sợ hãi và đau đớn. Vô duyên vô cớ bị bắt đến đây, hắn sợ lắm rồi.

"Ta hỏi ngươi có đau hay không mà ngươi còn có tâm trạng hỏi câu khác vậy tức là không đau rồi!"

Vương Động lại xoay cổ tay vung đao Vết Sét. Ngón áp út bị chém đứt nửa.

"Á! Đau, đau đau!!!"

"Ngoan lắm, rất thật thà. Ta sẽ hỏi ngươi một câu nữa, mong là ngươi cũng thành thật như vậy."

Độc Cô Minh đang đợi câu hỏi của Vương Động nhưng Vương Động chẳng hỏi gì mà vung ngay nhát đao thứ ba. Nhát đao này không chém ngón tay phải, cũng chẳng chém bàn tay phải mà là cả cánh tay. Độc Cô Minh đến phát điên mất thôi. Ngươi hỏi đi, ngươi hỏi đi mà! Ngươi hỏi là ta sẽ trả lời thành thật mà. Tại sao ngươi chưa hỏi, ta chưa trả lời mà ngươi lại chém rồi?

Độc Cô Minh cảm thấy ức chế vô cùng, ta đâu có nói dối chứ. Không đúng, ta còn chưa trả lời mà!

"Ngại quá, hôm nay tâm trạng không tốt. Ngươi cũng thấy người bắt ngươi về bị chặt một cánh tay rồi đấy. Ta tức sôi máu nhưng không có nơi trút giận, vậy đành phải chặt một cánh tay của ngươi cho hả dạ thôi. À đúng rồi, ngươi không trách chứ?”