Chương 17: Vương Động ta đây cực thích nói lý

Dịch: Juliawaw

Độc Cô Minh muốn khóc quá, mặt hắn nhăn nhó vặn vẹo. Trong đau khổ có hoang mang, trong hoang mang có đau đớn, trong đau đớn có tuyệt vọng, trong tuyệt vọng có đau khổ.

Độc Cô Minh mấp máy chữ “Ta...” trong miệng.

Ta có nên trách không ư? Đâu ai biết được chứ! Hắn không dám trả lời, nỗi sợ Vương Động lan ra ngoài đôi mắt.

Hắn sợ chữ “Trách”, vậy con quỷ này cho mình một nhát đao lắm. Hắn sợ chữ “Không sao”, con quỷ này cũng sẽ cho mình một nhát đao thôi. Hắn càng sợ mình chẳng nói gì, mà vẫn bị chém một nhát hơn!

Độc Cô Minh thấy mình sắp phát điên bởi cái thằng điên trước mặt rồi.

Ta khổ quá mà!

Nỗi đau ngấm tận xương tuỷ đang ngặm nhấm linh hồn hắn. Hắn nhìn Vương Động bằng ánh mắt tuyệt vọng, sụt sịt: “Rốt cuộc ngươi muốn làm gì chứ?”

Thẩm vấn giống như xào rau vậy, lửa nhỏ thì không chín, lửa to thì cháy. Phải chỉnh lửa vừa mới là ngon nhất! Vương Động cảm thấy mức lửa đã vừa rồi.

"Có ấn tượng về làng Đại Dĩnh, trấn Điền Bình, thành Hồng Sơn của Vân Châu vào bảy năm trước không?"

Độc Cô Minh lẩm bẩm: "Làng Đại Dĩnh... trấn Điền Bình... thành Hồng Sơn... của Vân Châu... bảy năm trước ư?"

Nhìn khuôn mặt lạnh lùng của Vương Động mà hắn đến rớt nước mắt.

Mẹ nó chứ, ai mà nhớ được chuyện của bảy năm trước?

Cái tên này đúng là điên khùng biến thái, chuyện của bảy năm trước thôi mà sao ngươi không hỏi ông sớm hơn chứ?

Cái thằng chó má! Nếu ông mà thoát khỏi đây, ông sẽ giết chết ngươi, có liều cái mạng cũng phải giết chết ngươi.

Trên đây là suy nghĩ trong bụng Độc Cô Minh, còn lời ra ngoài miệng thì là...

“Ngài là cha con, ông con, ông trời của con! Con chỉ là thằng cháu chắt, con không nhớ ra cái làng ngài nói ạ. Con xin ngài tha cho con một mạng, con xin ngài, con xin ngài ạ!”

Nếu như không bị trói trên giá thì Độc Cô Minh đã quỳ dập đầu toé máu xin tha chắc rồi. Chỉ cần còn sống thì cần gì tự tôn chứ?

“Ta sẽ cho ngươi cơ hội, cũng cho ngươi một gợi ý. Tại sao bảy năm trước ngươi lại đến Vân Châu, và còn giết sạch dân làng của ngôi làng nhỏ trong núi hả? Ngươi có súc vật đến đâu thì cũng đâu thể nào quên hết chuyện giết hại dân làng như vậy được chứ?”

“Giết hại dân làng ư?” Độc Cô Minh lẩm bẩm theo bản năng. Được Vương Động nhắc nên hắn đã nhớ ra rồi!

“Nói!” Vương Động sầm mặt, sự vô hồn trong đôi mắt kia làm trái tim Độc Cô Minh nhảy loạn xạ. Hắn chưa từng nhìn thấy đôi mắt nào đáng sợ đến vậy. Rõ ràng không có cơn thịnh nộ dữ dằn nhưng vẫn làm người khác kinh hồn bạt vía.

Trước con mắt săm soi của Vương Động, hắn không có dũng cảm nói dối. Đây là bí mật mà hắn phải bảo vệ bằng cả tính mạng, thế nhưng không chắc là hắn bảo vệ được trước mặt Vương Động.!

“Con không nhớ rõ có phải bảy năm trước hay không, nhưng đúng là con có ấn tượng về sự kiện giết hại dân làng mà ngài nói.”

“Tại sao giết hại dân làng?”

Độc Cô Minh hơi chần chừ, “Tại vì... Tại vì...”

Vương Động im lặng nhìn Độc Cô Minh chằm chằm, một lúc lâu sau anh cất tiếng: “3, 2...”

“Con nói con nói, là tại một con đàn bà ạ.”

“Nói cho rõ ra!”

Độc Cô Minh sợ Vương Động nên không dám giấu giếm. Hắn cũng sợ Vương Động nghi ngờ thật giả nên kể tường tận từ đầu.

“Năm ấy con đến Thanh Châu chơi, trên đường đi có đi qua một ngôi làng trong núi mà cũng đang vừa đói vừa mệt nên ghé vào nghỉ ngơi. Con ở trong một nhà nông. Nhà nông có một phụ nữ đã có chồng thấy con là một quý công tử ăn mặc lộng lẫy nên chủ động quyến rũ con. Con không thích gái già nên không ngủ với cô ta. Nhưng mà cô ta có một cô con gái xinh đẹp dễ thương đúng kiểu con thích ngay từ cái nhìn đầu tiên. Sau đó con...”

“Sau đó cô ta bán con gái cho ngươi?” Vương Động hỏi, anh quen chuyện như vậy rồi.

“Không có đâu. Mặc dù cô ta đó là một phụ nữ dâm đãng nhưng thương con gái lắm, không muốn con chạm vào con gái cô ta đâu. Thế là con mới sai người đánh cô ta ngất xỉu và cưỡng hiếp con gái cô ta!”

Mặt Vương Động lạnh như băng, sát khí vẩn vwonng trong ánh mắt, “Sau đó ngươi giết cả làng à?”

“Không phải con giết cả làng đâu. Là Cửu hoàng tử của nước Vạn Khánh giết đó!”

Vương Động chau mày, sao lại liên quan đến hoàng tử rồi?

“Nói rõ đi!”

“Xong việc thì con đi luôn, con không giết người trong làng. Đi chẳng bao xa thì tình cờ con gặp Cửu hoàng tử ra ngoài cung chơi. Con và Cửu hoàng tử cũng thân thiết nên con đã kể về cuộc dạo chơi đắm say đó. Cửu hoàng tử cảm thấy rất hứng thú nhưng hắn hứng thú với bà mẹ chứ không phải cô con gái. Cửu hoàng tử khác con, hắn ta thích gái trưởng thành cơ.”

“Nhớ đến con gái của goá phụ là con lại trỗi dậy ham muốn và đã mời Cửu hoàng tử cùng đến cái ngôi làng trong núi đó. Hai bọn con đều nhìn thấy sự cầm thú trong mắt người kia. Vậy nên bọn con đã chia nhau, hắn tìm mẹ, còn con tìm con gái. Sau đó thì có vấn đề, đó là bà mẹ đó chết mất rồi! Cửu hoàng tử sợ bị lộ tin tức ảnh hưởng danh tiếng của hắn nên đã ra lệnh giết cả làng ạ.”

Độc Cô Minh thấy Vương Động cứ nhìn mình mãi thì sợ Vương Động không tin nên bảo: “Con nói thật cả đấy, không hề có câu nào dối gian đâu. Là Cửu hoàng tử hạ lệnh giết chứ không phải con. Cửu hoàng... Lâm Thiên Trí chính là một tên súc vật táng tận lương tâm không bằng con lợn. Cái thứ chết tiệt đó mới đáng chết. Người giết là hắn cơ, ngài phải đi tìm hắn đi! Cái tên súc vật đó bảo lỡ như có người trong thôn nhận ra thân phận của hắn rồi tung tin thì sẽ ảnh hưởng danh tiếng của hắn đó. Trong khi cái thằng đó cũng không biết tự ngẫm xem hắn có cái danh nào à?”

“Hắn là hoàng tử ăn chơi trác táng nhất, phá hoại nhất, từ nhậu nhẹt, chơi gái, cưỡi ngựa, bắn cung, trò nào hắn cũng thông thạo hết! Cái loại rác rưởi như hắn rất đáng chết khi đã giết nhiều người vô tội chỉ vì danh tiếng. Ngài muốn giết vậy hãy đi giết Lâm Thiên Trí đi! Con xin ngài đấy, con nói thật cả, ngài thả con đi mà."

Dễ thấy, cái tên Độc Cô mình này rất muốn sống, câu nào cũng con con ngài ngài, câu nào cũng sặc mùi muốn sống mãnh liệt.

Vương Động quản lý Thính Phong Đường nhiều năm, anh cực giỏi trong thẩm vấn. Anh có thể xác định Độc Cô Minh nói thật.

Bởi vì muốn nhìn xem một người nói thật hay bỡn cực kỳ đơn giản. Chỉ cần kể theo quy trình đầu tiên thế này, sau đó thế này, cuối cùng như vậy... Là có thể dễ dàng nhận ra lời của người đó là thật hay giả!

Vương Động nhìn Độc Cô Minh, anh cười bảo: "Nếu ngươi không phải thủ phạm giết hại dân làng, vậy thì ta bắt nhầm người rồi. Ta xin lỗi ngươi vì đã bắt nhầm người nhé, tự nhiên lại làm ngươi chịu khổ nhiều thế này, gánh tội nặng như vậy. Ta đúng là đáng trách mà. Vương Động ta đây cực thích nói lý, vậy nên đã bắt nhầm người, đã làm sai việc thì phải thừa nhận. Ta phải xin lỗi ngươi! Ngươi tha thứ cho ta được không?"

Độc Cô Minh đần mặt, không hiểu Vương Động định làm gì!"

"Không đâu không đâu, không cần xin lỗi đâu. Chỉ cần ngài thả con ra là con cảm động ân đức của ngài đến rớt nước mắt rồi."

Vương Động ngẩng đầu lên, nhìn Độc Cô Minh bình tĩnh, "Ta hỏi là ngươi có thể tha thứ cho ta hay không?"

Ôi đôi mắt này đáng sợ quá, Độc Cô Minh gật đầu lia lịa: "Được chứ, được chứ được chứ, đương nhiên là được rồi!"

Xoẹt! Một nhát đao, một đầu người rơi xuống đất.

"Cái thằng chó chết, mày dám lừa ông à!"