Chương 18: Thần giáo giang rộng vòng tay

Dịch: Juliawaw

Với cái tài thẩm vấn của Vương Động thì nhìn qua là biết Độc Cô Minh đang lừa mình. Hắn ta không hề tha thứ cho anh, hắn là cái đồ nói dối!

Vương Động tự xưng là người tốt thì đâu thể giết người vô cớ chứ? Thế nhưng với kẻ lừa anh thì lại khác. Nói dối là một tội! Có tội thì phải phạt!

Vương Động tự lẩm bẩm, "Nhưng mà vẫn kích động quá, hành hạ hắn thừa sống thiếu chết rồi vứt ra nuôi sói sau núi chẳng hơn à? Ta không có ý giết chết hắn bằng một nhát đâu, thế nhưng hắn ta là một kẻ thối nát từ trong ra ngoài, ta có giết hắn thì cũng không ảnh hướng đến cái triết lý "người tốt" của ta. Tóm lại là người tốt giết phần tử xấu không phải xấu xa." Anh xoay người bỏ đi luôn chứ không nhìn Độc Cô Minh thêm lần nào, bởi vì nhát đao này của anh có hơi rợn người. Trông khiếp lắm anh không nhìn nổi!

Vương Động sai môn đồ vào dọn dẹp, còn mình thì về điện Thính Phong.

Năm đó, người nhà của Vương Động sống ở làng Đại Dĩnh. Làng Đại Dĩnh bị giết sạch, ngoài Vương Động ở bên ngoài thì chín người đều chết cả. Ai mà ngờ rằng thảm án năm nào làm bao nhiêu người chết lại chỉ từ một cái suy nghĩ vớ vẩn của người khác chứ!

Vương Động biết thế giới này rất tàn nhẫn, nhưng ngoài đời nó tàn nhẫn hơn rất nhiều những gì Vương Động biết. Vương Động cứ tưởng hành vi nói một câu trái ý nhau là giết luôn của ma giáo đã tàn nhẫn lắm rồi, thế nhưng thì thực tế đây, hoàng gia trang nghiêm, lộng lẫy vàng son còn xấu xa hơn cả ma giáo bọn anh.

Vương Động nhếch mép cười gằn, "Cửu hoàng tử, Vương Thiên Trí, ha ha." Anh tính xong cho cái đầu người này rồi! Hẹn một năm sau nhé.

Không khinh thường thực lực hoàng thất triều đình được, dù Vương Động có ngạo mạn đến đâu thì vẫn biết cân nhắc chứ. Bản thân anh còn cần phát triển một năm nữa mới giết được! Có cái hệ thống ở đây thì đại loại là một năm sau anh đủ lớn mạnh mới đi cắp đầu người ta được!

Về lại phòng ngủ, Vương Động ngồi xuống giường rồi ra hiệu cho Lục Thải Y qua bóp vai cho mình.

Anh sai rồi, làm sao mà một cái đầu của Vương Thiên Trí lại đủ được nhỉ? Y giết chết cả nhà mình, mình mà không giết cả nhà y thì nuốt trôi cục tức này thế nào được?

Anh là ai chứ? Anh là Giáo chủ Ma giáo! Là người xuyên không! Quan trọng nhất là anh có hệ thống! Anh trâu bò đến vậy thì có thể chịu cục tức này không? Đương nhiên là không rồi! Anh phải giết sạch cả nhà y.

Vương Động nỉ non: "Thải Y."

"Có ta đây." Có vẻ như Lục Thải Y đã chấp nhận số phận, cô không khiêu khích mà cũng rất hiếm khi đôi co với Vương Động.

"Nàng cảm thấy làm hoàng hậu là trải nghiệm kiểu gì?"

Lục Thải Y không hiểu: "Hoàng hậu ư?" Cô không chạy cùng tần số với Vương Động nhưng vẫn trả lời cẩn thận: "Là làm rạng danh tổ tông, là mẫu nghi thiên hạ quản lý hậu cung, rất oai nhỉ?"

"Nàng muốn làm hoàng hậu không?"

"Không muốn!"

"Tại sao không muốn?"

"Ai làm hoàng đế mà ta làm hoàng hậu?"

"Đương nhiên là bổn tọa... Khụ... Đương nhiên là trẫm rồi!"

"Thế nên ta mới không muốn làm hoàng hậu. Để ngươi làm hoàng đế có mà đi đồ thán chúng sinh à?"

Có làm hoàng hậu, hoàng đế hay không là nói đùa cả thôi. Nhưng trước sau gì Vương Động cũng sẽ giết sạch cái hoàng thất nước Vạn Khánh này!

Mày giết cả nhà tao thì tao giết cả nhà mày, chúng ta hòa nhau, không ai nợ ai! Cả nhà cũng đi một mẻ thì xuống dưới kia lão Diêm Vương cũng dễ lưu sổ hơn.

Vương Động nhắm mắt lại, thở dài, "Lục Thải Y, cha mẹ nàng đâu?"

"Phụ mẫu mất từ nhỏ, sư phụ nuôi ta lớn."

"Xin lỗi nàng."

Lục Thải Y nhìn Vương Động ngạc nhiên. Quen Vương Động lâu thế, đây là lần đầu cô thấy Vương Động chủ động xin lỗi đấy. Ấn tượng cũ của cô về Vương Động chỉ là cục súc và lấy mạnh lấn yếu thôi.

"Không sao đâu, ta cũng quen rồi, hai chữ phụ mẫu không có ý nghĩa với ta."

"Ta không có ý gì, nhưng sư phụ nàng đâu?"

"Mất tích rồi."

"Mất tích bao lâu rồi?"

"Chín năm lẻ ba tháng!"

"Sẽ tìm thấy thôi."

"Hy vọng là vậy."

"Ta tìm cho nàng!"

"Cảm ơn ngươi."

"Nàng là người phụ nữ của ta, không phải cảm ơn."

"Ha ha!"

"Ha ha."

"Thế cha mẹ ngươi đâu hả Vương Động?"

"Cũng mất rồi."

Vương Động nhớ đến bố mẹ ở trái đất của mình. Thú thật là hôm nay anh có tâm trạng vậy nên đã chủ động khơi chủ đề này. Bao nhiêu năm xuyên không đến đây, ngày nào đêm nào anh cũng múa đao, nói thật là không có thời gian mà có tâm sự. Ngày nào cũng như ngày nào, anh không nghĩ chuyện chém chết ai, thì cũng là nghĩ cách không để ai đó chém chết. Giờ lên làm giáo chủ rồi, người bình thường không dám chém anh nên anh mới có thời gian rảnh để đa sầu đa cảm.

Ai mà chẳng biết làm người rảnh rỗi dễ vô cùng, và anh thì ghét kẻ rảnh rỗi!

Đêm hôm khuya khoắt, có âm thanh say đắm trong tình yêu mất hồn từ căn phòng nhỏ.

Sớm hôm sau, Vương Động chẳng thích "vào triều" mà thử trải nghiệm cảm giác quyến luyến trong hương hoa xa xỉ của quân vương.

Đến bữa trưa, có trưởng lão Lý Minh Lỗi tìm Vương Động, "Giáo chủ, có thiếp mời ạ."

Vương Động nhận thiệp và mở ra xem, "Phi Tinh Môn? Cái thứ môn phái nhỏ này mà muốn trao đổi với bổn tọa à? Không gặp!" Vương Động vứt luôn thiệp lên bàn.

Chuyện này thì Vương Động ngạo mạn thật, bởi Phi Tinh Môn cũng chỉ là môn phái hạng ba, thực lực ngang ngửa Thanh Hà Kiếm phái. Anh chẳng thèm quan tâm cái thứ môn phái nhỏ này!

Để lấy ví dụ so sánh thì nó giống với trong một công ty, có một đứa cháu nhờ mẹ của sếp để chạy đến làm thư ký cho chủ tịch. Bạn có nghe được không? Có thể với bạn làm thư ký cỏn con thôi không sao, nhưng Vương Động thì có sao đấy!

"Vâng, thuộc hạ sẽ đuổi hắn ta về." Lý trưởng lão rời khỏi.

"Đợi đã." Vương Động mới ăn xong đang lau miệng.

"Giáo chủ còn dặn gì ạ?"

"Ông cử môn đồ qua hỏi rõ xem có vấn đề gì rồi báo lại với ông. Ông tự phân tích nếu có ý nghĩa thì cho ta hay. Còn thấy vô nghĩa thì đuổi Phi Tinh Môn đi."

"Thuộc hạ đã rõ."

Cứ đuổi luôn người ta đi thì không đúng lắm, lỡ đâu có chuyện gì thì sao? Vương Động xuất thân là tình báo ở Thính Phong Đường nên vẫn khá nhạy cảm.

Một lúc sau Lý Minh Lỗi đã quay lại.

"Thưa giáo chủ, Phi Tinh Môn này vớ vẩn quá, có chuyện đơn giản cũng qua xin nhờ chúng ta. Thuộc hạ vẫn quyết định báo với ngài."

"Nói đi!"

"Dạo này có tìm thấy một động tiên cảnh giới Tiên Thiên trong lãnh địa của Phi Tinh Môn. Đây là động tiên của võ giả đạt cảnh giới Tiên Thiên đã bế quan chết, trong đó còn có thi thể của võ giả cảnh giới Tiên Thiên và binh khí, công pháp. Vậy nhưng cái động tiên này lại bị người của Thần Ưng Phái nhanh chân hẫng mất. Phi Tinh Môn bực tức bởi động tiên này ở trong đất của Phi Tinh Môn, nó nên thuộc về Phi Tinh Môn mới đúng. Vậy nên Phi Tinh Môn đã đến giết Thần Ưng Phái để đòi lại công bằng!"

Vương Động bĩu môi: "Lấy lại công bằng cái cứt, ai tìm thấy bảo vật trước thì là của người ấy chứ, Phi Tinh Môn quá đáng rồi. Giờ tính theo kiểu của chúng thì đất đâu trong thiên hạ này chẳng của vua, các bảo bối trên giang hồ của chúng ta đây phải nộp cho triều đình cả à? Đúng là chết cười thật ấy!"

Lý Minh Lỗi trả lời Vương Động hơi dè dặt: "Giáo chủ, tôi vẫn chưa nói hết, tiếp theo sau đây mới là trọng tâm ạ."

"Ông nói tiếp đi."

"Phi Tinh Môn giết Thần Ưng Phái, đôi bên cùng sống dở chết dở, rất nhiều huynh đệ bị thương, chúng càng nghĩ càng cay nên đã qua tìm Phong Vân Thần giáo của chúng ta. Bởi vì chúng ta đều là ma giáo nên muốn mời Thần giáo ta giúp đỡ ạ!"

Vương Động hơi mất kiên nhẫn, "Trọng tâm đi!"

Lý Minh Lỗi đã qua thưa vậy mình với vậy chắc chắn có cái gì đó có thể thu hút mình. Những câu chuyện tẻ nhạt ở trên không hề thu hút Vương Động.

"Phi Tinh Môn bảo rằng, chỉ cần Phong Vân Thần giáo ta bảo kê cho chúng, vậy thì các binh khí, công pháp trong động tiên của vị kia sẽ dâng cho Phong Vân Thần giáo cả. Chúng chỉ muốn xả cơn tức này thôi!"

Vương Động gật đầu, nói nghiêm túc: "Thần Ưng Phái ngang nhiên cướp bảo vật của Phi Tinh Môn có khác gì phường trộm cắp, đúng là tội ác tày trời, không thể tha thứ. Ông qua báo cho Phi Tinh Môn rằng, Phong Vân Thần giáo ta nhất quyết sẽ giang rộng vòng tay thay trời hành đạo!"