Chương 19: Nghe nhắc đến Phong Vân Thần giáo bao giờ chưa?

Dịch: Juliawaw

Khuyết điểm lớn nhất của cái tên Vương Động này đó là quá nghĩa khí và nhiệt tình. Anh là một giáo chủ anh hào, trọng tình nghĩa khắp giang hồ. Nghe nói nhà bạn Phi Tinh Môn cùng chốn ma giáo bị bắt nạt, sao Phong Vân Thần giáo khoanh tay đứng nhìn được chứ?

Chuyện khoanh tay đứng nhìn không hợp với phong cách của Vương Động. Và tất nhiên là anh phải hỗ trợ rồi!

Vương Động điều binh trong đại điện Phong Vân như sau: Man Vương Trương Dã làm tiên phong. Trưởng lão Lý Minh Lỗi vác cờ Phong Vân. Cùng với đó là tám trăm quân ma giáo tiếp cận trận chiến. Anh bảo đi là đi, đội quân xông xáo nhấp nhô ngay.

Bạn bảo có bị làm màu quá ư? Không hề nhé!

Chỉ xét riêng về binh khí, công pháp của cảnh giới Tiên Thiên là đã quý lắm rồi. Bảo là môn phái hàng đầu nào chẳng có võ giả cảnh giới Tiên Thiên trấn thủ thì đúng, nhưng đó đều có cái ổ của tổ tông hết. Về binh khí cũng vậy, trong Tàng Binh Cốc có rất nhiều binh khí đỉnh có thể không bàn, nhưng cái công pháp cảnh giới Tiên Thiên thì quý vô cùng nhé. Cả Phong Vân Thần giáo cũng chỉ có ba quyển công pháp cảnh giới Tiên Thiên thôi.

Và ba quyển là quá ít! Để mà có gặp được thể chất hợp lại càng hiếm.

Vậy nên mới có cực ít cảnh giới Tiên Thiên ở trên giang hồ như vậy đấy!

Nếu có thêm một quyển công pháp Tiên Thiên, vậy thì cơ hội gặp được thể chất thích hợp sẽ nhiều hơn một chút, những người mạnh trong giáo sẽ có cơ hội luyện được Tiên Thiên cao hơn một chút.

Chính vì lẽ đó nên chính anh phải ra trận này!

Một là vì báu vật cảnh giới Tiên Thiên quá thu hút. Hai là vì sau khi Vương Động lên làm giáo chủ, vẫn có rất nhiều người trên giang hồ không biết đến anh. Anh phải đi làm cái gì đó để chứng minh sự tồn tại của bản thân, thể hiện được khí thế của giáo chủ mới chứ.

Anh phải nói cho dân giang hồ biết rằng: Vương Động anh đây là giáo chủ của ma giáo Phong Vân và cũng là một người tốt!

Thật ra Vương Động chỉ cần đưa Man Vương Trương Dã và trưởng lão Lý Minh Lỗi theo là đủ dùng cho chiến dịch này rồi. Lý do chủ yếu mà anh cho tám trăm môn đồ đi cùng đó là vì khí thế đó!

Giáo chủ Ma giáo xuất hành đâu thể kém khoe khoang chứ? Không rầm rộ có mà tự làm mất thân phận à?

Hiện giờ Vương Động đã được xem như một người đàn ông có sự nghiệp thành công rực rỡ, anh muốn làm màu kiểu gì mà chẳng được. Anh không xếp hai nữ môn đồ tung hoa mở đường đã là khiêm tốn lắm rồi.

Cái người đến đưa thiếp mời tên Lý Băng Vũ, ông ta cũng là một trưởng lão nữa. Nhưng trưởng lão của môn phái nhỏ đang đứng run chân ở trong đám đông vì đâu có từng tham gia vào trận chiến quy mô như thế này! Ông thầm nghĩ, với cái áp lực này, sự bá đạo, ngạo nghễ và trâu bò này thì Phong Vân Thần giáo đúng là xứng đáng với cái tên môn phái lớn nhất giang hồ rồi.

Vương Động liếc Lý Băng Vũ và vẫy tay gọi qua.

Lý Băng Vũ chạy đến như điên, ông ta cười xum xoe: "Vương giáo chủ có việc gì dặn chăng?"

"Ông tên gì?"

"Lý Băng Vũ."

"Cảnh giới gì?"

"Tầng năm cảnh giới Chân Khí."

"Trình độ hạng hai đấy, không kém lắm!"

"Vương giáo chủ quá khen rồi, tiểu nhân không là gì so với trình độ của ngài hết."

Vương Động mỉm cười thân thiện. Anh không hề biết rằng biểu cảm của anh đã làm Lý Băng Vũ rợn tóc gáy.

Nụ cười của Vương Động làm Lý Băng Vũ rùng mình, có cảm giác như lưỡi đao kinh dị đang bổ xuống làm ông ta run lẩy bẩy, sợ gần chết. Ông tổn thọ quá!

Vương giáo chủ nổi tiếng xấu xa đang cười với ông đấy! Ông phải làm sao đây? Một nụ cười muôn vàn ngụ ý, ông phải đón nhát đao này thế nào đây? Ông vẫn chưa muốn chết đâu, hu hu hu... Lý Băng Vũ hoảng loạn sắp khóc đến nơi.

Có nằm mơ Vương Động cũng không ngờ danh tiếng của mình lại khắm đến vậy, anh cười hiền lành mà cũng làm người khác són đái luôn. Điều này không hề phù hợp với triết lý làm "người tốt" của anh. Tiếc là đến giờ anh vẫn chưa nhận ra điều ấy.

Vương Động vẫn giữ nụ cười thiện lành, anh hỏi: "Lý Băng Vũ, ông đã từng nghe nhắc đến Phong Vân Thần giáo bao giờ chưa?"

Nghe nhắc đến Phong Vân Thần giáo bao giờ chưa à? Đang đùa nhau à? Chẳng nghe thấy rồi thì không! Chưa từng nghe nhắc đến thì qua xin giúp kiểu gì? Cái vị Vương giáo chủ này đúng là kỳ quặc hệt như lời đồn.

"Vương giáo chủ nói đùa rồi, Phong Vân Thần giáo sáng chói như mặt trời ban trưa trên giang hồ, nào có ai chưa từng nghe nhắc đến chứ. Tiếng tăm của Phong Vân Thần giáo như sầm rền bên tai tiểu nhân, tiểu nhân vô cùng sùng bái và ngưỡng mộ Thần giáo đã lâu rồi!" Lý Băng Vũ không hiểu Vương Động có ý gì, chỉ biết lựa lời mà trả lời thôi. Ông không mong mình đã nịnh được Vương Động, đã làm Vương Động vui, ông chỉ mong mình không nói sai thôi!

"Ông đã ngưỡng mộ Phong Vân Thần giáo đến thế, vậy thì gia nhập Thần giáo của ta luôn đi, ông thấy sao?"

"Hả?"

Vương Động là giáo chủ là cần phải lo toan cho sự thịnh vượng của Thần giáo, anh cần phải lo cho sự hùng mạnh của Thần giáo trước nhất. Thu nhận anh tài thì môn phái mới giúp hùng mạnh là đạo lý rất đơn giản.

Lý Băng Vũ hơi ngẩn ngơ. Phong cách làm việc của cái vị Vương giáo chủ này đúng là không để người bình thường đoán ý và chạy theo mạch tư duy kịp. Dù Vương Động mới nhận chức giáo chủ của ma giáo không được bao lâu, nhưng tiếng tăm của hắn đã bay khắp giang hồ rồi. Không những vậy, tiếng tăm đó còn nổi tiếng với những cái danh như "điên khùng bất thường", "lạnh lùng tàn nhẫn", "thủ đoạn độc ác, "giết người không chớp mắt" cơ.

Sự thật là Lý Băng Vũ sợ khi đứng trước mặt Vương Động! Chính ông cũng không hiểu tại sao, nhưng chỉ cần khoé mắt thấy Vương Động này thì đã sợ vãi tè rồi. Ông cứ có một nỗi sợ quẩn quanh rằng Giáo chủ Ma giáo kỳ quặc này sẽ chém chết ông bằng một đao ấy.

"Vương giáo chủ, ngài đừng đùa với tôi, tôi là người của Phi Tinh Môn mà."

"Bổn toạ biết ông là người của Phi Tinh Môn, bổn toạ đang đục tường nhà Phi Tinh Môn đấy."

"Ặc, Vương giáo chủ, ngài đừng trêu tôi nữa, tôi có tài cán gì đâu chứ? Với chút tài mọn này của tôi thì sao lọt vào mắt ngài được?"

Nụ cười của Vương Động biến mất, anh đã thay đổi sắc mặt: "Ông không đồng ý à?"

Trái tim Lý Băng Vũ đập thình thịch, nói vội nói vàng: "Vương giáo chủ hiểu nhầm rồi, do đột ngột quá nên tôi cần suy nghĩ một lát thôi."

"Bổn toạ cho ông thời gian suy nghĩ... 2, 1."

"Tôi... Giáo chủ, được gia nhập Phong Vân Thần giáo là vinh hạnh của thuộc hạ!"

"Khá lắm!" Vương Động lại nhoẻn miệng cười, "Lý Băng Vũ, ông là trưởng lão của Phi Tinh Môn, vậy chắc là cũng có rất nhiều thuộc hạ trung thành với ông nhỉ?"

Lý Băng Vũ khổ ra mặt, đến phải thở dài. Môn chủ ơi môn chủ, ngài đã đi một nước cờ dở quá rồi, xin ai mà chẳng được chứ đừng có mà xin giáo chủ mới của ma giáo Phong Vân giúp chứ! Ngài đã dẫn dê vào miệng cọp rồi đấy! Lý Băng Vũ đã gần như nhìn thấy cảnh Phi Tinh Môn bị ma giáo Phong Vân chiếm mất.

Cũng không trách môn chủ được, giang hồ đồn giáo chủ mới của Phong Vân Thần giáo biến thái vô cùng nhưng đó cũng chỉ là lời đồn, đâu có ai chứng thực chứ. Giờ được tiếp xúc rồi Lý Băng Vũ mới nhận ra Vương Động khủng bố và đáng sợ nhường nào. Quan trọng nhất là không chỉ có khủng bố, mà còn cực kỳ... mặt dày nữa!

"Bẩm giáo chủ, thuộc hạ của thuộc hạ chỉ có mười mấy tâm phúc thôi ạ."

"Chỉ có mười mấy người thôi à?" Vương Động hơi thất vọng, thêm có mười mấy người gia nhập Phong Vân Thần giáo thì chẳng vui gì cả.

"Tổng Phi Tinh Môn có bao nhiêu người?"

"Hơn hai trăm người ạ."

"Môn chủ của Phi Tinh Môn tên gì?"

"Bẩm giáo chủ, tên là Tôn Trường Hưng ạ."

"Quan hệ giữa ông và Tôn Trường Hưng thế nào?"

"Tâm đầu ý hợp, thân như huynh đệ ạ."

Vương Động tỏ ra hơi thất vọng, lẩm bẩm: "Vụ này cũng hơi căng đấy, để ông giết Tôn Trường Hưng rồi cướp cái ghế môn chủ thì không phải lắm."