Chương 20: Chàng trai xuất sắc hơn cả Vương Động

Dịch: Juliawaw

Lý Băng Vũ thấy ngại khi nghe được câu đó của Vương Động. Ông biết Vương Động không biết giữ lòng, thế nhưng giữ ban ngày ban mặt mà muốn ông giết môn chủ cướp chức là sao? Hắn ta là quỷ đấy à?

Lý Băng Động đã được mở mang tầm mắt với cái tên Vương Động, giáo chủ của ma giáo Phong Vân này rồi. Bảo sao lại là Giáo chủ Ma giáo, với cái phong cách làm việc này mà không làm giáo chủ đúng là phí của trời. Nếu mà để mang ra so sánh thì Phi Tinh Môn bọn ông đúng là không có tên trong danh sách ma môn rồi. So với ma giáo Phong Vân thì Phi Tinh Môn bọn ông còn danh môn chính phái lắm!

Lý Băng Vũ tỏ thái độ ngay: "Giáo chủ, tôi và môn chủ thân như huynh đệ, hay là ngài giết tôi đi, chứ tôi sẽ không bao giờ làm cái chuyện giết môn chủ xấu xa như vậy đâu." Ông nhận ra mình không được để Vương Động dắt mũi nữa, còn bị dắt mũi nữa là mình sẽ làm ra cái chuyện "táng tận lương tâm" đấy. Ông bằng lòng bị chết nếu phải làm chuyện đó!

Vương Động cười bảo: "Không phải thái quá thế đâu, bổn toạ chỉ trêu ông thôi mà. Bổn toạ rất ghi nhận giới hạn trung thành của ông. Ít nhất thì cũng hơn hẳn cái bọn tiểu nhân vô sỉ hèn hạ thấy lợi quên nghĩa kia. Dù Phong Vân Thần giáo ta bị hiểu nhầm là ma giáo, nhưng môn đồ nào trong giáo cũng là một người có lòng trượng nghĩa hết đấy. Ông gia nhập Thần giáo thì cũng gọi là đã tìm được tổ chức cùng chung chí hướng rồi đó."

Lý Băng Vũ cười ngu theo. Không phải giả ngu mà là ngu thật! Ông thầm nghĩ, có được vị giáo chủ như ngài đây thì đâu ra người tốt trong giáo chứ?

Vương Động vỗ vai Lý Băng Vũ, anh bảo: "Ông đã thân với môn chủ Phi Tinh Môn như thế thì lát về khuyên môn chủ gia nhập giáo mình đi!"

Lý Băng Vũ hoang mang, chần chừ bảo: "Nếu ngài ấy không muốn thì sao?"

"Xin ngựa Phong Vân Thần giáo ra khỏi chuồng, xin bổn toạ ra tay thì phải trả giá chứ!"

"Trả giá ư? Chẳng phải đã trả bằng di vật của Tiên Thiên à?"

"Di vật của Tiên Thiên? Ha ha, nó ở trong tay các ông đâu? Nó là của Thần Ưng Phái gì kia cơ mà! Các ông tưởng có thể ăn được của hời từ chỗ bổn toạ à? Các ông ngây thơ quá rồi đấy! Phí đi đường của Phong Vân Thần giáo không rẻ đâu! Từ khi bổn toạ quyết định ra tay thì Phi Tinh Môn của các ông đã nằm trong tay Phong Vân Thần giáo ta rồi. Đó mới là cái giá mà các ông phải trả!"

Lý Băng Vũ biến sắc, hơi nhăn nhó: "Vương giáo chủ, ngài đang lấy mạnh hiếp yếu đấy!"

Vương Động mỉm cười, khoé miệng hơi cong, anh bảo: "Vẫn chưa hiểu à? Bổn toạ đang lấy mạnh hiếp yếu đấy thì sao!"

Lý Băng Vũ khó chịu vô cùng, mặt mũi nhăn nhó hết cả lại. Nói thật là ông đến phát điên rồi. Nếu như thời gian có thể quay lại, vậy thì ông sẽ không qua nhờ Phong Vân Thần giáo đâu. Cả đời này ông cũng sẽ không cùng xuất hiện với ma giáo Phong Vân ấy. Tiếc là thời gian không thể quay lại, ông phải đối mặt với hiện thực thôi!

"Vương giáo chủ, dù ngài thâu tóm Phi Tinh Môn, cưỡng chế Phi Tinh Môn thần phục, nhưng mọi người không tâm phục khẩu phục e là sau này sẽ phản bội ngài, đâm sau lưng ngài thì sao?"

Vương Động cười khà khà, đôi mắt sáng rực nhìn Lý Băng Vũ chằm chằm, "Bổn toạ chỉ cần cái miệng của các ông phục là được rồi! Lòng cũng phục à? Cái đó chẳng cần! Ông tưởng có bao nhiêu cái lòng người trong Phong Vân Thần giáo này phục bổn toạ chứ? Bổn toạ đàn áp được cả Phong Vân Thần giáo, chẳng lẽ còn không đàn áp được cả một Phi Tinh Môn nhỏ nhoi ư? Đâm sau lưng bổn toạ à? Ha ha, nhiều người muốn giết bổn toạ lắm nhưng có đứa nào dám đâu?"

Một câu có đứa nào dám đâu làm Lý Băng Vũ tái mặt, hết hy vọng. Đây là giang hồ kẻ mạnh làm vua mà! Vương Động bất tử, ma giáo bất diệt. Phi Tinh Môn sẽ chẳng bao giờ nổi danh được! Đi sai một nước cờ và thua cả bàn cờ rồi. Môn chủ ơi môn chủ, cớ sao lại dây vào ma giáo Phong Vân chứ?

"Lý Băng Vũ, Phi Tinh Môn sống hay chết là còn xem ông có khuyên được Tôn Trường Hưng không đấy. Sống, thì từ giờ trở đi sẽ là Phi Tinh Đường của Phong Vân Thần giáo. Còn chết, thì từ giờ trở đi, chắc là hơn hai trăm người của Phi Tinh Môn sẽ chìm trong yên lặng vĩnh hằng rồi!"

Lý Băng Vũ trầm tư. Vương Động nhắm mắt nghỉ ngơi, không quan tâm ông ta nữa. Chiếm Phi Tinh Môn chỉ là bước đầu thôi, anh sắp thống nhất võ lâm Vân Châu rồi! Và còn hơn thế là thống nhất cả võ lâm nước Vạn Khánh xưng danh ở giang hồ cơ.

Đàn áp bằng sức mạnh cũng được, mà thuyết phục bằng lý lẽ cũng được, kết quả như nhau cả. Trước sau gì thì anh cũng sẽ giết hoàng thất nước Vạn Khánh thôi! Ừm, mấy cái thủ đoạn không mấy vẻ vang cho lắm như là cưỡng chế, doạ nạt, san bằng, thâu tóm là chuyện bình thường của ma giáo mà? Anh đâu phải danh môn chính phái, cần gì phải giả vờ giả vịt đi quan tâm mấy cái lý do chính đáng làm gì? Kẻ vô danh muốn giở thủ đoạn, làm vài việc mà còn phải chuyển từ vô cớ xuất binh thành có lý do để xuất binh đấy thôi. Phong cách làm việc của ma môn không cần giả tạo như thế! Mà cái chuyện thống nhất giang hồ là để giảm thiểu sự chết chóc giữa các môn phái, đây là một việc tốt mà?

Vương Động nghĩ vậy đấy! Đó mới là nguyên bản ý đồ, chí hướng "người tốt" của anh. Nào có ai biết anh khổ tâm nhường nào chứ.

Lý trưởng lão Lý Minh Lỗi bẩm báo: "Giáo chủ, có người chặn đường ở phía trước."

"Kẻ nào?"

"Chưa khai báo họ tên."

"Chuyện gì?"

"Không biết ạ, chỉ bảo là muốn gặp ngài thôi."

"Giấu giấu diếm diếm, đến cái tên cũng không báo được, không gặp!"

"Đuổi đi chứ ạ?"

"Đuổi đi."

"Vâng!"

Lý Minh Lỗi chưa cả kịp đuổi đi thì tự kẻ đó đã xông đến, "Vương Động kia, có phải Lục tiên tử Lục Thải Y ở ma giáo Phong Vân ngươi không?"

Người xông đến là một thiếu niên mười mấy tuổi, tướng mạo bình thường và hơi mập mạp. Xét về mức độ đẹp trai thì thua xa Vương Động. Xét về võ công thì chắc là còn kém nhiều nữa.

Đến đến vì Lục Thải Y à? Vương Động hứng thú rồi đấy, "Đúng vậy, Lục Thải Y là khách của Thần giáo ta, ngươi là kẻ nào? Có quan hệ gì với Lục Thải Y chứ?"

"Lý Huyền Tinh của Thái Hư Kiếm tông."

"Chưa nghe thấy bao giờ."

"Cái tên ma đầu kia, mau mà thả Lục tiên tử ra, không thì ngày sau ta sẽ lấy cái đầu chó của ngươi đây!"

"Bổn toạ hỏi ngươi lại một lần nữa, ngươi có quan hệ gì với Lục Thải Y?"

"Ta không thân cũng chẳng quen với Lục tiên tử, ta chỉ ngưỡng mộ cách sống của nàng nên không thể để cho cái tên ma đầu như ngươi mạo phạm tiên tử thôi!"

Vương Động biết rồi nhé, không có quan hệ thì dễ xử lý lắm. Anh còn tưởng cái thằng ngu này có quan hệ họ hàng thì không dễ xử lý cơ. Mà một người xông vào ma giáo thì chẳng là ngu thì là gì?

Vương Động nhìn Lý Huyền Tinh và cười ha ha: "Đã gặp tức là có duyên, khuyên răn vẫn hơn là bạo lực. Nếu hôm nay đã gặp, cớ sao lại phải lấy cái đầu chó của bổn toạ chứ? Cái đầu chó của bổn toạ ở đây, hay là hôm nay ngươi lấy luôn đi, ưng không?"

Lý Huyền Tinh ngượng ngùng: "Tạm thời ta chưa đánh lại ngươi, hôm nay chỉ đến cảnh cáo ngươi thôi."

Cái thằng này hơi bị xuất sắc hơn mình đấy! Vương Động đang cân nhắc cái tác phong làm việc dở hơi này đây. Thế mà cũng có người còn phá cách hơn mình cơ à? Cái gì cũng có cái lý của nó, cái thằng nhóc này không thể nào ngu như vậy được. Vậy nó dựa vào đâu chứ?

Nghĩ ngợi chừng năm giây, Vương Động chau mày hỏi: "Cha ngươi là Tiên Thiên à?"

Lý Huyền Tinh giật mình, dù cậu có xuất sắc nhường nào cũng không thể theo kịp sóng não của Vương Động, cậu ta trả lời trong vô thức: "Không phải!"

"Thế ngươi dựa vào đâu chứ? Biết rõ mình không đánh lại ta mà còn dám xông vào đây thế này? Không sợ chết à?"

"Cha ta không phải Tiên Thiên nhưng ông nội ta là Tiên Thiên, bà nội ta cũng là Tiên Thiên. Ông nội ta chỉ có một đứa con là cha ta, mà cha ta cũng chỉ có một đứa con là ta thôi."