Dịch: Juliawaw
Phắc diu! Vậy còn nói chuyện gì nữa? Hai trưởng bối là Tiên Thiên, mà cậu ta còn là thằng cháu duy nhất nữa. Tạm thời Vương Động không dám động vào cậu ta thật! Bắt nạt kẻ yếu là một truyền thống vẻ vang của ma môn, và đương nhiên là Vương Động sẽ kế thừa truyền thống vinh quang đó chứ.
Vương Động lẩm bẩm: "Thái Hư Kiếm tông?"
Đây là một tông môn hạng đỉnh nhất ở Lương Châu. Lương Châu cách Vân Châu khá xa nên dù trước đây Vương Động có quản lý mạch tình báo nhưng Phong Vân Thần giáo vẫn chưa mở rộng được xa như thế. Anh chỉ từng nghe nhắc đến cái tên Thái Hư Kiếm Tông, chứ không gọi là hiểu biết. Dạng môn phái như thế có hai Tiên Tiên trấn giữ cũng là chuyện bình thường à. Nhưng mà sao lại có chuyện trùng hợp đến mức cả hai Tiên Thiên đều là ông bà của cái thằng ngốc này chứ? Không thể tin nổi mà! Nếu là thật thì không dây vào cái thằng Lý Huyền Tinh này được rồi.
Nó là thằng cháu nối dõi duy nhất, là cục vàng cục bạc đó! Mình mà giết nó rồi hai Tiên Thiên kia lại chẳng liều chết với Vương Động anh ấy?
Vương Động cười khà khà: "Lý Huyền Tinh, cậu bảo cậu ngưỡng mộ Lục Thải Y đúng không? Hay quá, ta cũng rất ngưỡng mộ nàng ấy, chúng ta có duyên thật đó."
Lý Huyền Tinh cảnh giác với Vương Động: "Tự nhiên làm quen với ta để làm gì? Mẹ ta có dặn, tự nhiên ân cần không phải trộm cũng là cướp, ngươi định trộm cái gì của ta hả?"
Ôi giời, cái thằng ngốc này không dễ chơi đâu nhé.
"Lục Thải Y đến làm khách ở Phong Vân Thần giáo ta, nếu cậu đã ngưỡng mộ nàng vậy có muốn đi gặp không?"
Lý Huyền Tinh ngại ngùng: "Chuyện này... Không được đâu."
"Thì cũng đến rồi mà, chắc là cậu cũng đi đường vất vả lắm nhỉ?"
"Sao ngươi biết chứ? Vất vả lắm ta mới trốn được khỏi nhà đấy!"
Lý Huyền Tinh giật thót, sao mình lại nói toẹt cái vụ trốn đi bí mật thế này được chứ!
"Cậu ngưỡng mộ Lục Thải Y, ta cũng ngưỡng mộ Lục Thải Y. Vừa hay nên cùng ta cùng đi gặp nàng ấy thôi mà."
Lý Huyền Tinh ngại: "Ta không đi đâu."
"Tại sao chứ?"
"Ta không dám!"
"Hử?"
"Từ nhỏ đến giờ, ngoài mẹ ra thì ta chưa từng nói chuyện với con gái!"
Vương Động ngẩn người, đúng là một cậu bé xuất sắc nhé.
"Thế tại sao cậu lại ngưỡng mộ Lục Thải Y?"
"Nàng ấy là nữ chưởng môn duy nhất của Vân Châu, ta nghe nói rất nhiều người ngưỡng mộ nàng ấy, kể cả mẹ ta cũng khen nàng ấy đó!"
Vương Động cứ cảm thấy cái thằng này bám váy mẹ ấy. Và anh nhận định cảm giác của mình là đúng đắn!
"Mẹ cậu từng khen nàng nên cậu ngưỡng mộ nàng à?"
"Đúng đó, hiếm khi mẹ ta khen người khác lắm, bà chưa bao giờ khen ta cả."
Đúng là một thằng nhóc đáng thương, chắc là bị bọn trẻ khác tẩy chay cho mà xem!
"Không sao đâu, đừng sợ, chúng ta cùng đi gặp Lục Thải Y, ta sẽ tiếp can đảm cho cậu!"
Lý Huyền Tinh hơi chần chừ, lo lắng: "Thế lúc ấy ngươi phải đi trước che cho ta đấy, ta đi sau ngươi!"
"Chuyện nhỏ, không thành vấn đề."
"... Ta sẽ đi gặp chứ?"
"Gặp chứ còn sao!"
Vương Động mỉm cười khi thấy Lý Huyền Tinh cứ xoắn xuýt như sắp gặp thần tượng đến nơi. Nhân lúc Lý Huyền Tinh không chú ý, Vương Động đã cho gọi một môn đồ giỏi vẽ qua chỉ vào Lý Huyền Tinh và bảo: "Nhớ khuôn mặt của kẻ này rồi về vẽ lại và giao cho môn đồ của Thính Phong Đường. Bảo chúng đi cả đêm đến Thái Hư Kiếm tông ở Lương Châu để tìm hiểu thân phận của kẻ này. Nhấn mạnh là tìm hiểu quan hệ của cậu ta với hai Tiên Thiên của Thái Hư Kiếm tông."
"Vâng thưa giáo chủ!"
Vương Động cũng chẳng phải người hiền lành gì cho cam, nếu như chống lưng của Lý Huyền Tinh chắc, vậy thì tạm thời ông sẽ nể mặt hai vị Tiên Thiên, không so đo với cái thứ ranh con vô lể, chỉ phạt nhẹ là được rồi.
Còn nếu như dám lừa ông đây thì ha ha, trước đó đã có một Độc Cô Minh lừa ông rồi đấy và sau đó thì...
Lý Huyền Tinh đã bị Vương Động lừa lên thuyền giặc mang tên Phong Vân Thần giáo và cùng đến Phi Tinh Môn trước rồi. Đã lên thuyền thì khó xuống lắm, Vương Động lái con thuyền này, Vương Động không cho cập bến thì xuống kiểu gì đây?
Nhảy khỏi thuyền à? Nhìn là biết cái thằng này không biết bơi rồi.
Trên xe ngựa, Lý Huyền Tinh gặm đùi gà Vương Động cho đến nhoe nhoét mỡ khắp mồm.
"Vương Động này, ta nghe người khác bảo ngươi là một người xấu xa, đen tối vô cùng! Chẳng ngờ ngươi lại tốt bụng đến vậy đấy. Ngươi là người tốt, họ đều hiểu nhầm ngươi cả rồi, tại sao ngươi không giải thích với họ chứ?"
Vương Động xúc động trông thấy, anh còn định gọi môn đồ của Thính Phong Đường quay lại cơ! Đâu cần điều tra làm gì nữa? Không cần điều tra nữa rồi! Chỉ cần với cái câu "ngươi là người tốt", thì bổn toạ có thể tha cho, không đôi co với Lý Huyền Tinh nữa luôn ấy.
Khắp cái giang hồ này, thậm chí là các môn đồ trong giáo cũng chẳng có ai hiểu mình bằng cái thằng ngốc này cả!!! Đúng là chỉ có thuần phục dưới chân mình mới nhìn thấy được bản chất tốt đẹp của mình thôi.
Vương Động thở dài, hỏi: "Sống trên đời cần gì phải quan tâm cách nghĩ của người khác? Họ không biết ta, không hiểu ta, có liên quan gì đến ta đâu? Chẳng lẽ ta còn phải sống bằng ánh mắt của họ à? Sống một đời phải sống cho mình chứ. Những việc mà Vương Động ta làm đâu cần giải thích với người khác làm gì?"
Lý Huyền Tinh gật gù: "Ngươi nói có lý đấy, ta cũng ngờ ngợ rồi."
"Cậu nhầm rồi, cậu không hiểu."
"Hả?"
Vương Động đằng hắng, chuẩn bị giả nai: "Người đời vu khống cho ta, bắt nạt ta, nhục mạ ta, châm biếm ta, khinh thường ta, xỉa xói ta, căm ghét ta, dối gạt ta, vậy nên xử chết thế nào đây?"
Lý Huyền Tinh giật mình một lúc rồi mới gặm gà bảo: "Giết kẻ đó?"
Vương Động trố mắt, cố gắng khống chế biểu cảm khuôn mặt, không để tỏ vẻ gì khác. Anh nhớ Thái Hư Kiếm tông là danh môn chính phái, cầm đầu chính đạo ở Lương Châu mà? Chẳng lẽ anh nhớ nhầm à?
"Cậu trả lời sai rồi."
Lý Huyền Tinh hoang mang, hỏi: "Vậy phải làm sao?"
"Chỉ cần nhẫn nhịn hắn, mặc kệ hắn, nghe theo hắn, trốn tránh hắn, kính trọng hắn, mặc xác hắn, đợi mấy năm nữa thì cậu lại để ý đến hắn là được."
Dù Vương Động bảo thế nhưng trong lòng thì nghĩ... Đợi mấy năm nữa thì nhìn thấy hắn sao được, hắn chả bị ông chém chết lâu rồi.
Cái thằng Lý Huyền Tinh ngốc này nắm bắt nhanh lắm, có duyên với Thần giáo ta ghê ấy!
"Vương giáo chủ, ngươi có tấm lòng bao la như vậy làm ta thấy hổ thẹn quá. Tấm lòng bao la như vậy có khác nào thần thánh chứ! Mới rồi ta đã mạo phạm, đắc tội Vương giáo chủ, Lý mỗ xin tạ lỗi này." Lý Huyền Tinh đang gặm gà hành lễ xin lỗi với Vương Động.
Vương Động cười cười đỡ Lý Huyền Tinh lên.
"Không đánh nhau thì không thể làm bạn. Lý thiếu hiệp tính tình thẳng thắn, được quen Lý thiếu hiệp là may mắn của Vương mỗ ta."
Nghe thấy hai chữ thiếu hiệp làm Lý Huyền Tinh lâng lâng, nhưng mình mới ra ngoài đời, nào đã gánh được cái chữ "hiệp” này chứ? Mẫu thân luôn dặn ở ngoài nhiều kẻ xấu lắm, chắc là bà nghĩ nhiều quá thôi.
Mà cũng phải á, mấy năm nay mẫu thân vẫn cứ ở trong Thái Hư Kiếm tông lánh đời tị thế, có bước chân vào giang hồ đâu, không biết giang hồ thế nào cũng là chuyện thường. Vẫn còn nhiều người tốt trên giang hồ lắm!
Đúng là chỉ có tận mắt nhìn thấy mới là sự thật, lời người khác nói đều là nhảm nhí hết. Dù là Giáo chủ Ma giáo nổi tiếng xấu xa cũng là một người tốt xuất sắc đấy thôi.
Trong khi Lý Huyền Tinh đang vô cùng tự cảm thán thì bỗng nhiên nghe thấy câu hỏi khó hiểu của Vương Động: "Lý thiếu hiệp, cậu từng nghe nhắc đến Phong Vân Thần giáo bao giờ chưa?"