Chương 22: Ở đây có một người đàng hoàng

Dịch: Juliawaw

"Lý thiếu hiệp này, cậu từng nghe nhắc đến Phong Vân Thần giáo bao giờ chưa?"

Câu hỏi của Vương Động làm Lý Huyền Tinh thấy quái lạ, "Đương nhiên từng nghe nhắc đến Phong Vân Thần giáo rồi, ngươi là giáo chủ còn gì?"

"Lý thiếu hiệp có biết gì về Phong Vân Thần giáo ta không?"

Lý Huyền Tinh lắc đầu, ngượng: "Trước đây ta chỉ nghe nói các ngươi là ma giáo thôi. Phong Vân Thần giáo của các ngươi máu me độc ác, động cái là giết người vô tội, giết cả nhà người khác rồi trộm cắp cưỡng hiếp, nấu chín trẻ con, chuyện xấu xa nào cũng làm hết!"

Vương Động nghe xong mà tức gần chết. Toàn tin tào lao! Hầy... tào lao thật đó! Bảo những việc khác thì Vương Động chịu được, chứ nấu chín trẻ con là cái khỉ gì? Để Vương Động điều tra ra được cái thằng khốn nào đặt điều như vậy, anh sẽ cho hắn ta nếm cái mùi thế nào là chuyện xấu xa nào cũng làm nhé!

"Đó là tin đồn cả thôi, tin đồn đáng sợ thật ấy! Đó đều là các tin bên kẻ thù đặt điều nói xấu Phong Vân Thần giáo đấy. Thật ra giáo ta có dạy là trừ bạo giúp yếu, bảo vệ hoà bình mà."

Lý Huyền Tinh gật gù: "Ta cũng thấy rồi, Phong Vân Thần giáo có giáo chủ như ngươi thì là ma giáo kiểu gì được chứ!"

Vương Động thở dài: "Nhưng chỉ có một mình ta thì không đủ!"

"Ấy." Lý Huyền Tinh không biết trả lời thế nào. Vương Động nhìn thẳng vào mắt Lý Huyền Tinh và nghiêm túc: "Ngay từ lần đầu ta thấy Lý thiếu hiệp, ta đã nhận ra chúng ta cùng chung chí hướng, đều có lòng trượng nghĩa rồi."

"Hả? Vương giáo chủ quá khen rồi. Lý mỗ không nhận nổi hai chữ trượng nghĩa này đâu." Được khen nhiều làm Lý Huyền Tinh ngại quá.

Không phải nói chứ được khen thích thật đấy. Chứ như lúc ở Thái Hư Kiếm tông, đầu tháng cậu bị phụ thân mắng, giữa tháng bị mẫu thân quát, cuối tháng bị ông bà chửi. Đại loại là họ đặt yêu cầu và kỳ vọng cực cao vào Lý Huyền Tinh, vậy nên số lần Lý Huyền Tinh được khen chỉ đếm được trên đầu ngón tay kể từ nhỏ đến lớn! Vương Động khen cậu lên tận trời làm cậu lâng lâng mất trí khôn. Hôm nay ta mới biết, thì ra Lý Huyền Tinh ta lại xuất sắc vậy đấy!

Vương Động thấy thời cơ đã chín muồi nên mở lời: "Vậy Lý thiếu hiệp có thể gia nhập Phong Vân Thần giáo của ta không?"

Lý Huyền Tinh đang ngất ngây trong những lời mật ngọt của Vương Động, cậu nghe vậy thì giật mình, không kịp phản ứng.

Hai giây sau cậu mới, "Hả? Gì cơ!!!" Cậu sợ ngây người, gia nhập Phong Vân Thần giáo là cái khỉ gì? Sao cậu cứ thấy sai sai ở đâu nhỉ? Tự nhiên nhảy vọt thế! Chuyện gì vậy chứ? Sao lại bảo cậu gia nhập Phong Vân Thần giáo được? Nói cái gì mà buồn cười thật đấy? Mình là thiếu tông chủ của Thái hư Kiếm tông, sau này sẽ là người quản lý võ lâm chính đạo ở Lương Châu mà?

À! Lý Huyền Tinh bỗng hiểu rồi.

Vương Động này không biết thân phận của mình, nên mới rồi mới mời mình gia nhập Phong Vân Thần giáo đây mà. Người ta đã có lòng thì mình đâu từ chối được. Đã vậy hai người còn trò chuyện vui vẻ như thế, mình mà từ chối thì làm người ta tổn thương quá rồi!

Cậu mới gặp Vương Động mà hệt như bạn bè lâu năm ấy, cậu không nỡ lòng nào tổn thương trái tim Vương Động nhé. Nhưng mà việc gia nhập Phong Vân Thần giáo thì không được đâu nhá! Chưa bàn việc cậu có đồng ý hay không, kể cả cậu có đồng ý mà để cha cậu biết cậu đã gia nhập ma giáo lừng lẫy giang hồ, thế thì ông ấy chẳng vác đao truy sát khắp các quận huyện để chém chết mình ấy?

Lý Huyền Tinh bối rối rịn cả mồ hôi, "Vương giáo chủ, chuyện này... chuyện này..."

Vương Động cười trong lòng, cái thằng nhóc con mới bước chân vào đời này là dễ lừa nhất. Anh dám chắc Lý Huyền Tinh sẽ từ chối nên đã nghĩ xong cái bẫy tiếp theo rồi. Anh đang chờ câu từ chối đó đây. Vậy mà Lý Huyền Tinh còn đang ngại cả câu từ chối này.

Ngại thì càng tốt rồi, xác xuất lừa được Lý Huyền Tinh gia nhập Thần giáo đã là chín phần mười rồi á.

"Lý thiếu hiệp đang chê Phong Vân Thần giáo có tiếng xấu chăng? Ta không quan tâm người khác hiểu nhầm Phong Vân Thần giáo thế nào, nhưng với Lý thiếu hiệp đây thì khác, ta còn tưởng cậu là hiệp sĩ biết rạch ròi trắng đen chứ. Vậy mà chẳng ngờ, cậu cũng khinh thường Phong Vân Thần giáo ta làm người khác ghê sợ như bao người khác thôi."

Lý Huyền Tinh sốt sắng đến lấm tấm mồ hôi, cậu bảo: "Vương giáo chủ hiểu nhầm rồi, ta..." Mình phải làm sao đây?

Cái thằng ngốc này sốt ruột rồi, Vương Động cũng không nỡ lòng nào mà bắt nạt người đàng hoàng đâu. Thế nhưng nghĩ đến việc có thể cái thằng này có hai Tiên Thiên chống lưng thì trái tim anh cứng rắn như sắt đá. Anh lừa cái thằng này lên thuyền giặc, vậy thì hai Tiên Thiên cũng chạy đằng trời.

"Thôi vậy Lý thiếu hiệp, tại ta đường đột quá, hôm nay Vương mỗ càn rỡ quá rồi, mong cậu không bận lòng làm gì." Giọng Vương Động vô cùng cô đơn, đôi mắt đầy thất vọng và buồn rầu, cả người bao trùm cảm xúc đau lòng và khổ sở.

Quả thật là kỹ năng diễn toả ra từ từng lỗ chân lông!

"Không phải đâu... Vương giáo chủ, ta không khinh Phong Vân Thần giáo. Mà do ta là người của Thái Hư Kiếm tông, không thể gia nhập vào với các ngươi được."

Vương Động vẫn rệu rã, "Phải rồi, Thái Hư Kiếm tông là môn phái chính đạo lớn đứng đầu Lương Châu, sao có thể để ý đến ma giáo Phong Vân ta chứ. Hầy, tóm lại là ma giáo Phong Vân của ta vẫn chỉ là ma giáo chuyện xấu xa nào cũng làm, máu me độc ác, trộm cướp cưỡng hiếp, nấu chín trẻ con trong mắt người khác mà. Một ngày làm ma giáo, cả đời làm ma giáo, không có sự lựa chọn, cũng chẳng thể thay đổi được. Cậu về đi Lý thiếu hiệp! Ta không nên kéo bè kéo cánh với cậu, lỡ như để người khác nhìn thấy cậu đi với ma giáo lại bảo cậu cấu kết với ma giáo đấy. Vậy là bôi nhọ cậu rồi còn gì? Ma giáo Phong Vân ta nổi tiếng xấu xa, đâu có tư cách mà sóng bước với cậu chứ? Tại ta không chu đáo rồi. Xin cậu lượng thứ!"

Lý Huyền Tinh mới bước chân vào giang hồ, chẳng có mấy kinh nghiệm đối nhân xử thế, đâu thể nào cáo già nham hiểm như Vương Động được chứ. Những câu mà Vương Động nói làm cậu xấu hổ vô cùng. Chàng thiếu niên mới trải đời nông nổi, trọng cái nghĩa, bị Vương Động nói nhiều vậy làm Lý Huyền Tinh rất xấu hổ.

"Vương giáo chủ, ta không hề có ý khinh Phong Vân Thần giáo!" Lý Huyền Tinh xốc nổi, thốt ra: "Ta gia nhập Phong Vân Thần giáo!"

Con xin lỗi cha. Cha còn trẻ như vậy, cha cứ gánh vác trọng trách của Thái Hư Kiếm tông đi. Cuộc đời còn dài, nếu cha không chống được nữa vậy cha lại sinh cho con thằng em đi? Cha cứ cho nó hết gia sản, con không giành cái gì đâu!

...

Vương Động mới bắt đầu mở cái bẫy mà đã kết thúc rồi, tóm lại là chẳng có đất dụng võ gì có. Cái thằng Lý Huyền Tinh này dễ lừa quá!

Vương Động tự nhủ, sau này sẽ tốt với Lý Huyền Tinh hơn, không để lương tâm mình cắn rứt. Thời buổi này ai cũng ranh ma cả, khó gặp người đàng hoàng lắm.

Bắt nạt người đàng hoàng hơi bị quá đáng đấy, anh phải bị sét đánh!

"Lý thiếu hiệp, ta không nhìn nhầm cậu thật. Có người trượng nghĩa như cậu gia nhập Phong Vân Thần giáo, con đường cải tà quy chính của Thần giáo ta sẽ ngày càng tiến xa rồi!"

Thú thật là đến giờ Lý Huyền Tinh vẫn ngơ ngác, cậu cảm thấy lạ quá. Cậu nhớ rõ là mình đến gây sự với Vương Động, mà sao lại trở thành bạn bè với Vương Động rồi. Quá sốc hơn là, tại sao mình lại gia nhập vào Phong Vân Thần giáo chứ? Cậu bị trúng tà à? Trời đất ơi, giờ cậu đổi ý có còn kịp không?

Lý Huyền Tinh nhìn khuôn mặt xúc động, ánh mắt toả sáng, nụ cười sung sướng của Vương Động... Và cậu nhận ra hình như không kịp nữa rồi!