Dịch: Juliawaw
"Vương giáo chủ, thật ra ta..."
"Đừng gọi ta là Vương giáo chủ nữa, chẳng mấy khi có người công nhận Phong Vân Thần giáo, coi trọng Vương Động ta như đệ, đệ cứ gọi ta là đại ca là được rồi!"
"Hả?"
"Sao thế nhị đệ? Chẳng lẽ đệ vẫn coi ta là một đại ma đầu, vẫn chê người trong ma giáo như ta đây ư?"
"Đại... đại... đại... đại... ca."
Vương Động cười khà khà khi nghe thấy tiếng đại ca lắp bắp của Lý Huyền Tinh, anh kéo rèm xe ngựa, sai to: "Người đâu mang rượu vào đây, hôm nay bổn toạ phải uống đến say mèm, không say không dừng với nhị đệ luôn."
Mọi người đều đần mặt, nhị đệ nào vậy? Giáo chủ đang chơi trò quái gì thế?
Vậy nhưng dù mọi người đều rất ngạc nhiên nhưng chẳng ai dám bắt bẻ Vương Động, họ đều nghĩ chắc là có con cừu ngây thơ nào rơi vào miệng hổ rồi.
Có người dâng rượu lên luôn, nhìn hai hũ rượu to bự, Lý Huyền Tinh tái mặt, bảo: "Đại... đại ca, đệ không biết uống rượu."
"Nam nhi đại trượng phu nào không biết uống rượu chứ? Không biết thì học, không thể để sau này ra ngoài giang hồ bị người đời cười cho được!"
"Vậy hả? Sao mẹ đệ lại không dạy đệ như vậy chứ?"
"Mẹ đệ là nữ thì hiểu đàn ông kiểu gì được?"
"Huynh nói cũng có lý lắm, vậy đệ uống thử chút nhé?"
"Nào uống đi!"
Vương Động nhìn Lý Huyền Tinh trong xe ngựa mà lắc đầu cười khổ. Cái thằng ngốc này bị mình lừa cho mấy câu thì uống rượu như uống nước lã luôn. Mình đây mới uống một bát mà nó đã uống hơn chục bát rồi!
Vương Động ra khỏi xe ngựa và gọi Man Vương Trương Dã đến.
"Giáo chủ có gì căn dặn chăng?"
"Man Vương, ngươi đi cả đêm đến trấn Long Sơn thành Thiên Bác bắt bốn người về đây cho ta."
...
Nắng chiều ngả về Tây, một thanh kiếm ngang về phía Đông!"
Mọi người hoảng hốt hét thất thanh: "Có thích khách."
"Bảo vệ giáo chủ!!!"
Vương Động trong xe ngựa lắc đầu, đi mà bảo vệ cái mạng mình ấy, bổn toạ mà cần chúng mày bảo vệ à? Trung thành rất đáng khen, nhưng mà nói năng ngu quá.
Vương Động mới vén rèm xe ngựa thì có một nhát ánh sáng kiếm vút đến. Đường kiếm cong như cầu vồng, nhát kiếm sắc bén càn quét khắp nơi. Nhát kiếm này ngang ngửa kiếm của Vương Thiên Lâm luôn đấy. Thế nhưng đến Vương Thiên Lâm còn thua Vương Động chứ chẳng phải nói là kiếm của Vương Thiên Lâm!
Vương Động nhấc tay chém ngang đao Vết Sét, nhát đao xoẹt ra tia lửa điện cùng với đó là máu me văng tung toé khắp nơi trong nháy mắt. Anh bay lên và ra khỏi buồng xe ngựa. Tay cầm kiếm của thích khách bị chém đứt lìa bởi một nhát đao của Vương Động.
"Giáo chủ... Giáo chủ..." Nhưng tiếng hét hoảng hốt và lo lắng vang lên.
Vương Động dửng dửng như không, anh không trả lời mọi người mà nhấc tay lên vung nhát đao thứ hai, và rồi cánh tay còn lại của thích khánh đã bị chém rơi.
Tiếp tục là đao thứ ba vung lên, thế nhưng đây là nhát đao đâm chứ không phải đao chém. Nơi mà đao đâm vào là huyệt Khí Hải của kẻ kia!
Mặc dù đây chỉ là thanh đao gãy, nhưng đường đao đâm vào cơ thể và vẫn làm huyệt Khí Hải của ông ta vỡ bung bét.
Ba đao liên tiếp được vung ra đơn giản và vô cùng nhẹ nhàng.
Các môn đồ của Phong Vân Thần giáo đứng xung quanh Vương Động đều nhìn Vương Động với đầy tâm trạng. Họ đặt mình vào vị trí giáo chủ, nếu họ là giáo chủ thì sau khi đã chém phăng tay của ông ta thì sẽ dừng và đi thẩm vấn ngay. Thế nhưng giáo chủ thì khác, ngài làm việc rất chỉn chu, thu dọn hậu hoạ đâu ra đấy, mọi người đều rất khâm phục giáo chủ. Đúng là giáo chủ có khác, lại dạy họ bài học thế nào là "thủ đoạn độc ác", "máu lạnh vô tình" rồi.
Trong một bụi cây ở khá gần đó, có một chàng trai đang nín thở theo dõi cảnh vừa rồi trong im lặng. Hắn đang tập trung tinh thần, hình thành tụ khí đợi thời cơ là sẽ ập đến! Hắn càng tụ nhiều khí vậy thì lực đánh ra càng mạnh.
Hắn chỉ vung một đao thôi, đó cũng là một đao duy nhất. Bởi vì hắn là vương giả bóng đêm, là người của Huyết Y Lâu - tổ chức thích khách đệ nhất giang hồ.
Cách làm việc của lâu đó là giết bằng một nhát! Không giết bằng một nhát được thì trốn đi thật xa.
Lý Huyền Tinh nghe thấy tiếng động bên ngoài nên lảo đảo bước ra. Cậu đã say rượu được hai canh giờ rồi nên đã ngờ ngợ tỉnh, cậu bị tiếng ồn bên ngoài đánh thức.
"Sao thế đại... đại... ca?"
Mặc dù Lý Huyền Tinh đã ngủ dậy nhưng vẫn chưa hết say, cậu bực bội: "Là kẻ nào thế? Kẻ nào mà lại thất đức đến vậy? Dám động vào đại ca của Lý Huyền Tinh đệ cơ à, để đệ chém chết nó."
Vương Động vỗ vai Lý Huyền Tinh, anh bảo: "Nhị đệ này, trái tim đệ vẫn không lương thiện bằng đại ca rồi. Giết người không phải chuyện hay ho gì, tìm chỗ khoan dung mà độ lượng biết chưa hả?"
Lý Huyền Tinh cười hề hề: "Đại ca nói chí phải! Mà đệ vẫn chưa giết ai cả đâu."
"Huynh biết mà."
"Hả?"
Lý Minh Lỗi bước ra từ trong hàng ngũ, ông là người đi đầu vác cọc cờ phô trương của Thần giáo, "Giáo chủ không sao chứ?"
"Bổn toạ không sao."
"Có thương vong về môn đồ nội giáo không?"
"Thưa giáo chủ, lúc thích khách ra tay đã đại khai sát giới, không hề nể tình. Có sáu môn đồ nội giới chết, mười tám người bị thương ạ!"
Thích khách nằm dưới đất mặc áo trắng trông cũng có khí phách phết đấy. Ông ta chị chém đứt hai cánh tay nhưng không rên một tiếng nào, ông ta chỉ nhìn Vương Động chằm chằm thôi.
Vương Động nhìn thích khách, anh thở dài, bảo: "Hầy, oan có đầu nợ có chủ. Ông muốn giết bổn toạ thì ra tay với bổn toạ là được rồi, cớ sao lại không tha cho các môn đồ vô tội đó chứ?"
Thích khách cười khẩy: "Môn đồ ma giáo máu lạnh vô tình, chồng chất tội ác, không có tính người, gặp kẻ nào là giết kẻ đó chứ vô tội ở đâu ra?"
Vương Động chưa kịp nói mà Lý Huyền Tinh đã mở lời rồi: "Chắc vị huynh đài này hiểu nhầm Phong Vân Thần giáo rồi, và lại càng hiểu nhầm đại ca tôi rất nhiều nữa. Thật ra Phong Vân Thần giáo không hề xấu xa như ông nghĩ đâu, đại ca của tôi cũng là người tốt nữa. Họ không hề đắc tội ông, vậy mà ông lại chẳng nói chẳng rằng đã giết nhiều người như thế thì thật là không nên. Giờ thế này ông mới là người xấu ấy!"
"Nói hươu nói vượn, vớ va vớ vẩn! Người trong ma giáo biết đổi trắng thay đen thật đấy. Sao mày biết cái lũ này không đắc tội tao chứ? Đại ca của tao bị sỉ nhục ở Phong Vân Thần giáo chúng mày rồi bị ép huỷ hoại khuôn mặt đó thôi. Tao giết chúng là bởi lũ ma giáo nghiệp chướng này đáng chết!"
Vương Động lắc đầu, anh bảo: "Ta biết ông, ông là em trai Vương Thiên Hữu của Vương Thiên Lâm. Và ông nói sai rồi nhé. Vương Thiên Lâm đấu võ với ta và biết mình thua nên đã tự huỷ hoại khuôn mặt đấy. Ta không hề sỉ nhục ông ta, mà là do trình độ của ông ta thua kém người khác thôi!"
Lý Huyền Tinh gật đầu phụ hoạ: "Hoá ra là vậy, thế thì ông càng sai quá sai rồi. Ông là Vương Thiên Hữu đúng chứ, tôi thấy ông cũng là người chính đạo, cớ sao lại còn giết hại người vô tội, còn độc ác hơn cả ma giáo thế này. Ông làm người ta thất vọng quá đấy!"
Vương Thiên Hữu bị hai kẻ phụ hoạ nhau làm cho tức đến khạc ra máu, ông ta lườm Lý Huyền Tinh: "Mày là con cháu nhà nào, là cái thá gì mà dám nói xằng nói bậy trước mặt tao thế chứ?"
Lý Huyền Tinh lắc đầu, khinh: "Tôi cũng chẳng thèm!"
"Vương Động kia, hôm nay ta đã rơi vào tay ngươi thì ra tay đi, muốn chém muốn giết muốn róc thịt muốn làm gì thì xin mời tự nhiên."
Vương Động thở dài: "Phong cách làm việc của Thần giáo ta đó là không sát sinh. Dù ông đã giết nhiều môn đồ của Thần giáo ta, nhưng Phong Vân Thần giáo ta luôn lấy ơn báo oán nên nay sẽ tha mạng cho ông. Lý trưởng lão, ông vứt ông ta ra chỗ nào xa xa tý để ông ta tự sinh tự diệt đi. Về việc ông ta có sống được hay không thì còn xem ông trời cả."
Vương Động nhìn Lý trưởng lão kéo lê một chân Vương Thiên Hữu sang bên đường thì dặn: "Đừng quên quy trình đấy."