Dịch: Juliawaw
Đừng quên quy trình đấy? Quy trình nào vậy?
Quy định mới của Thần giáo là phế huyệt Khí Hải, cắt đứt kinh mạch, chặt đứt chân tay. Trong khi Vương Thiên Hữu này đã bị phế huyệt Khí Hải, bị chặt hai tay, còn có kinh mạch và đôi chân là lành lặn thôi.
Lý trưởng lão gật đầu, thưa: “Giáo chủ yên tâm, thuộc hạ đã rõ. Nhưng giáo chủ không thẩm vấn xem cái tên này có đồng bọn hay không ạ?”
“Nãy ông ta bị bổn toạ chặt tay nhưng không rên lấy câu nào, cứng đầu cứng cổ như thế thì khỏi thẩm vấn.”
“Vậy lúc thuộc hạ thả ông ta thì sẽ thẩm vấn qua cái nhé?”
“Tuỳ ông.”
Lý trưởng lão kéo lê Vương Thiên Hữu đi khoảng ra xa một dặm, và rồi mọi người nghe loáng thoáng thấy những tiếng hét thảm thiết vọng lại từ xa.
Mãi một lúc sau Lý trưởng lão mới quay về, ông thưa: “Giáo chủ, cái tên này kín miệng thật, không điều tra được gì hết.”
“Còn sống chứ?”
“Tôi thực hiện đúng như lời ngài dặn, ông ta chưa chết ạ!”
Vương Động gật đầu, căn dặn: “Không cần biết có đồng bọn hay không, chỉ cần xông vào là đi chết cả! Ông khênh cờ tiếp đi, bổn toạ ra sau nghỉ đây.”
“Vâng thưa giáo chủ.”
Chẳng cần động não thì Vương Động cũng biết là cái tên Vương Thiên Hữu này có đồng bọn chắc rồi. Bởi vì đến Vương Thiên Lâm còn chẳng phải đối thủ của anh, chứ chẳng phải nói là Vương Thiên Hữu. Khả năng cao là Vương Thiên Hữu dối Vương Thiên Lâm để đi gây sự với mình, vì Vương Thiên Lâm đểu đến mức sẽ không cử em mình đi giết anh đâu!
Mặc dù anh chưa bước vào tầng thứ nhất của Lôi Đế Bất Diệt Kinh, nhưng so ra với nhân sĩ giang hồ thì võ công của Vương Động anh đây vẫn thăng cấp từng ngày, càng ngày càng mạnh đấy!
Mặt khác, đao Vết Sét còn tăng sức chiến đấu của anh lên ít nhất là gấp ba lần nữa. Vậy nên Vương Động dám khẳng định rằng anh không có đối thủ dưới cảnh giới Tiên Thiên. Kể cả có đánh nhau với Vương Thiên Lâm thêm lần nữa thì ông ta cũng không đỡ được một đao của anh đâu.
Về lại xe ngựa, Lý Huyền Tinh đến phải hỏi: “Đại ca này, cái ông Vương Thiên Hữu đó giết nhiều môn đồ của huynh như thế mà huynh vẫn thả ông ta đi ư? Nếu đây mà là danh môn chính phái chúng đệ, thì đã giết quách luôn cho hả dạ rồi!”
Vương Động thở dài ngao ngán: “Ta có giết ông ta thì các môn đồ đó cũng chẳng sống lại được. Ta tha cho ông ta cái mạng đó để cho ông ta sửa (sống) chữa (không) lỗi (bằng) lầm (chết), biết đâu vẫn có ích cho đời thì sao.”
“Đại ca đúng là thánh nhân, đệ đây tâm phuc khẩu phục.”
“Trên đời này làm gì có thánh nhân thật sự, ta cũng chỉ tốt bụng hơn số đông một chút thôi.”
“Nếu người đời cũng tốt bụng như đại ca đây thì thế gian này đâu còn nhiều đau khổ như vậy nữa!”
...
Thích khách của Huyết Y Lâu trốn trong bụi cây rậm rạp không hề ra tay cho đến tận khi đội quân của Vương Động đã mất hút.
Ép lại bao nhiêu tụ khí là thế nhưng rồi hắn vẫn bỏ qua.
Hắn đã tìm thấy Vương Thiên Hữu rồi, Vương Thiên Hữu của bây giờ có hơi thương thật. Ông ta không chỉ bị chặt đứt chân tay mà cả kinh mạch và huyệt Khí Hải cũng đều bị cắt đứt và phế mất. Ông ta của bây giờ chỉ có uống thuốc qua ngày mới cố mà sống được thôi. Mà sống như này chẳng thà chết quách đi còn hơn!
Vương Thiên Hữu nhìn thích khách của Huyết Y Lâu trong cay cú, “Huyết Đằng, tại sao không ra tay chứ?”
Huyết Đằng chỉ trả lời hời hợt: “Không dám chắc.”
Quy định của môn phái Huyết Y Lâu đó là phải nắm chắc ba phần thắng trở lên mới được phép xuất kích. Cùng với đó nếu không giết được bằng một kích thì phải trốn đi thật xa.
Vương Động giết Vương Thiên Hữu rất nhẹ nhàng, hắn ta còn chưa cả dốc toàn lực đâu. Huyết Đằng không nhìn thấu được thực lực của Vương Động, chứ chưa bàn đến át chủ bài chưa lật nữa nhé. Chỉ riêng với những gì mà Vương Động thể hiện vừa rồi thì hắn đây cũng chẳng có đủ ba phần để giết Vương Động ấy!
Vậy nên hắn đành phải từ bỏ ám sát theo như đúng quy định.
“Huyết Y Lâu đều nhận tiền mà không làm việc thế này à?”
Huyết Đằng gật đầu, bảo: “Đúng là Huyết Y Lâu vẫn nhận tiền mà không làm việc. Thế nhưng ông có biết tại sao Huyết Y Lâu vẫn trụ vững không?”
“Tại sao?”
“Bởi vì kẻ nào biết Huyết Y Lâu nhận tiền mà không làm việc đều chết cả rồi!”
Vương Thiên Hữu cười tự giễu, ông đã thành ra thế này thì thà chết còn hơn, ông đã không sợ cái chết nữa rồi.
“Ta còn đang định nhờ ngươi giết ta, giải thoát cho ta, không ngờ ngươi đã tự đề xuất rồi.”
“Nhận tiền của ông thì đâu làm ông thất vọng được. Ta không giết được Vương Động, những vẫn giết ông hộ ông được!”
“Trước khi ta chết, xin hãy giúp ta một việc.”
“Ông cứ nói đi, chưa chắc ta đã nhận đâu.”
“Sau khi giết ta, hãy tung tin là Vương Động giết ta!”
“Ông căm thù Vương Động đến vậy à?”
“Ngươi nhìn ta đã thành ra thế nào rồi mà còn không căm thù được à?”
“Trình độ võ công của Vương Động đã là đứng đầu giang hồ rồi, có khi cũng chỉ kém mỗi Tiên Thiên thôi, đã thế hắn ta còn là Giáo chủ Ma giáo quyền lực cao vời vợt nữa chứ. Theo như ta thấy thì Huyền Kiếm Môn của ông không phải đối thủ của Phong Vân Thần giáo. Ông làm thế không sợ sẽ dẫn hoạ diệt môn về cho Huyền Kiếm Môn à?”
Vương Thiên Hữu cười ha ha: “Ta chết rồi thì cần gì quan tâm chuyện hắn ta có giết xác chất đống, máu me đỏ rực một vùng làm gì! Ta chỉ muốn trả thù Vương Động, ta chỉ muốn hắn chết thôi!”
“Thế mà lúc ông tìm đến ta rồi trả một cái giá cao như thế để xả giận cho đại ca ông, ta còn tưởng ông là người trọng tình nghĩa cơ đấy.”
“Ha ha!”
Cùng với hai tiếng “ha ha”, cái đầu của Vương Thiên Hữu cũng rơi xuống đất.
Huyết Đằng nhìn cái đầu của Vương Thiên Hữu và thở dài, “Việc nào ra việc nấy, người chết chỉ là bấc đèn cạn. Xin lỗi nhé, ta không giúp ông được rồi!”
Hắn đã có nghe cái danh rùng rợn của Vương Động rồi. Hắn sẽ không tung tin Vương Động giết Vương Thiên Hữu đâu. Chuyện này đã kết thúc ở đây, mà hắn cũng chưa có xung đột với Vương Động, nên tất nhiên sẽ không đắc tội Vương Động rồi!
Một môn phái tà đạo như tổ chức thích khách Huyết Y Lâu mà trụ vững được bao nhiêu năm như thế cũng là nhờ biết chừng mực cả.
Hôm sau, đội quân rầm rộ của Vương Động đã đến bên ngoài sơn môn của Phi Tinh Môn.
Tổng Phi Tinh Môn có hơn một trăm người mà Vương Động đây chỉ đi chơi đã dẫn tám trăm quân theo rồi. Sự chênh lệch này hơi bị khủng quá đấy!
Lý Huyền Tinh hỏi: “Đại ca ơi, chúng ta đến Phi Tinh Môn làm gì thế?” Giờ thì cậu đã tỉnh hết rượu, cái tiếng gọi Vương Động là đại ca cũng trôi chảy hơn, thậm chí là còn phục tùng Vương Động cơ.
Vương Động cười bảo: “Đến để giúp đỡ Phi Tinh Môn ấy mà. Có một môn phái tên là Thần Ưng Phái đã cướp đồ của Phi Tinh Môn nên chúng ta đến đây để bênh vực hộ Phi Tinh Môn đó.”
“Cướp đồ à? Là thứ gì mà khổ tâm khổ tứ thế này?”
“Di vật của Tiên Thiên.”
“Thứ đó quý lắm, tại sao lại bị cướp thứ quý giá đó chứ?”
“Phi Tinh Môn này có một vị Tiên Thiên lão tổ chết trong khi bế quan. Phi Tinh Môn không biết động tiên bế quan của lão tổ này ở đâu nên sau đã bị Thần Ưng Phái phát hiện và cướp các thứ ở trong đó đi mất!”
Lý Huyền Tinh bất bình bực bội: “Đúng thật là, dù gì đó cũng là đồ đạc của lão tổ nhà người ta mà.”
Lý trưởng lão đứng bên cạnh đến bội phục thôi, tư duy của giáo chủ đúng là bỏ xa các giới hạn mà. Chuyện nhà Phi Tinh Môn mà chúng còn chưa tỏ, ấy thế mà giáo chủ đã tường tận hơn cả họ rồi.
Lý trưởng lão còn nhớ rất rõ, bên Phi Tinh Môn chỉ bảo: Tìm thấy động Tiên Thiên trong đất của môn phái chúng thôi mà. Thế mà lời ra khỏi miệng giáo chủ lại thành vị Tiên Thiên đó là lão tổ của Phi Tinh Môn ngay được. Thế mới nói, giáo chủ đúng là giáo chủ có khác, thật biết nhìn xa trông rộng! Đám thuộc hạ ông đây có mà xách dép chạy theo không kịp.
“Nguyên trưởng lão” Lý Băng Vũ của Phi Tinh Môn đã bước vào Phi Tinh Môn thương lượng trước. Ông cảm thấy xấu hổ thật đấy, cảm giác này giống với tự nhiên lòi ra một kẻ phản bội trong các anh em. Mà kẻ phản bội đó còn chính là ông đây cơ!