Chương 8: Giả vờ bị sét đánh

Dịch: Juliawaw

"Thứ nhất, ông ta không đẹp trai bằng ta. Thứ hai, ông ta không mặt dày như ta!"

Vương Thiên Lâm không hiểu lắm. Vế trước là khoe mẽ, người mặt dày đều như vậy cả. Nhưng mà lại tự vùi dập mình ở vế sau là sao?

Chẳng mấy chốc, Vương Thiên Lâm cũng đã hiểu ý rồi.

"Nhị sứ Phong Vân, Tứ đại hộ pháp, Lý Minh Lỗi, Lã Lâm, bày Bát Quái Tuyệt Sát Trận!"

Lý Minh Lỗi và Lã Lâm là hai trong bốn vị trưởng lão còn lại của Phong Vân Thần giáo. Lã Lâm còn là nữ trưởng lão duy nhất nữa.

Vương Động có tám quân, đều là nhóm chủ lực đứng đầu Phong Vân Thần giáo. Dõi mắt khắp giang hồ này, cũng chỉ có một mình mình đảm đương được cao thủ đệ nhất thôi.

Vương Động dàn trận tám người vây giết Vương Thiên Lâm, dù Vương Thiên Lâm có là cao thủ hàng đầu cũng phải ngả mũ!

Người đông thế mạnh là chân lý không đổi tự cổ bao đời rồi.

"Vương Động, ngươi không có sĩ diện à." Vương Thiên Lâm hơi chau mày lại.

"Đứng đầu một giáo bị khinh vì lấy nhiều địch ít có sao! Không một kẻ nào dám tham dự vào cuộc chiến của ta và Quý Lưu Vân hết." Vương Động lau vết máu nơi khóe miệng, cười khẩy bảo: "Vậy nên ta cũng đã báo trước rằng ta mặt dày hơn Quý Lưu Vân đã chết mà."

Vương Thiên Lâm đã khôi phục vẻ mặt thản nhiên, ông ta nói: "Nếu các ngươi đã vây giết ta không cần sĩ diện, vậy đúng là ta không phải đối thủ của các ngươi, mà có khi cũng sẽ chôn thây ở đây chưa biết chừng. Vấn đề là các ngươi không dám! Nếu đánh tay đôi mà trình độ của ta kém ngươi vậy thì ta chấp nhận. Nhưng các ngươi giết ta bằng thủ đoạn hèn hạ này thì chắc chắn, Huyền Kiếm Môn và các phái lớn sẽ bắt tay nhau dốc toàn lực tiêu diệt ma giáo Phong Vân các ngươi. Vậy nên các ngươi không dám!"

Vương Động cười bảo: "Vương đại môn chủ có tầm nhìn bao quát và nắm bắt tình hình chính xác lắm. Ông nói đúng, chính xác là như vậy. Nhưng mà này, nếu đến lúc đó thật thì các ma giáo lớn cũng sẽ không ngồi không xem kịch đâu. Mọi người đều hiểu bầu bí chung một giàn mà."

"Huống hồ chúng ta cũng đâu có giết ông. Chúng ta chỉ đánh ông một trận, tiện tay thì hủy hoại khuôn mặt ông thôi. Ta tin lũ danh môn chính phái kia sẽ rất vui vì điều này. Chắc là cũng có nhiều cánh đàn ông trong các chính phái lớn ghen tỵ với khuôn mặt này của ông lắm. Chưa biết chừng đến khi đó họ còn cảm ơn ta, lén lút trao tặng cờ thi đua cho ta ấy!"

"Các chị em cô bác cũng muốn giết quách ta cho xong nhỉ? Nhưng đó không phải vấn đề đáng ngại, ta còn đợi họ đến giết ta đây này. Bởi vì khi họ đến đây giết ta, họ sẽ thấy ta còn đẹp trai hơn ông nhiều. Họ sẽ say đắm ta đến điên dại, sao còn nhẫn tâm giết ta được nữa chứ?"

Vương Thiên Lâm cạn lời và dại mặt. Độ mặt dày của Vương Động nằm ngoài sức tưởng tượng của ông.

Ma giáo vô sỉ, không có quy củ, vô pháp vô thiên. Ông đã có ý rút lui để lần sau dẫn nhiều người qua đây rồi.

Vương Động đã nhận ra ý định rút lui của Vương Thiên Lâm nhưng mà anh không im lặng, mà còn đổ thêm dầu vào lửa: "Một vấn đề nữa là, ông cũng mới nghe được rồi đấy Vương đại môn chủ, tự Thải Y bảo nàng ấy không muốn đi. Người chưa lấy vợ như ông thì không hiểu được tình yêu nam nữ đâu. Vậy nên ông mới không nhận ra Lục Thải Y đã yêu chết ta rồi, không thể rời xa ta được nữa. Ông cố chấp đưa nàng ấy đi tức là đang chia cắt đôi uyên ương đấy! Ông là kiếm Quân Tử, cái danh quân tử dịu dàng thổi phồng giúp ông, nhưng ông của bây giờ không hề quân tử chút nào. Với cả..."

Vương Động chưa nói hết câu thì đột nhiên có tia sét trên trời bổ xuống người anh.

Vương Thiên Lâm mắt tròn mắt dẹt trước cảnh này. Ông trời cũng nhận thấy cái tên này vô sỉ quá rồi đúng không? Cảnh tượng này khủng khiếp quá nên làm cả một Vương Thiên Lâm luôn luôn nghiêm túc cũng phải sốc ra mặt.

Một người đang nói chuyện mà cũng bị sét đánh ư! Dù là một kẻ mặt dày nói năng ngông cuồng, nhưng cũng không đến mức vì vậy mà bị sét đánh chứ?

Chuyện này làm người ta hãi hùng, không thể tưởng tượng nổi thật.

[Đã hết thời hạn nhiệm vụ "Chém chết Lâm Xung - người tốt chín đời ở huyện Thái An.]

[Nhiệm vụ thất bại, ký chủ bị sét đánh một phút.]

Chợt có thông báo của hệ thống trong đầu Vương Động, sau đó anh chưa nói hết câu thì bầu trời đánh uỳnh một cái và bổ sét xuống người anh.

Cái quái gì vậy? Không cho người ta chuẩn bị tâm lý nữa à? Bảo trừng phạt nhiệm vụ thất bại là phạt luôn hả?

Mặc dù sấm sét khủng khiếp thật, nhưng chưa đến mức lấy mất cái mạng Vương Động, chẳng qua là làm anh khá nhếch nhác thôi.

Tóc tai Vương Động dựng ngược lên, người ngợm đen thui, miệng bốc khói.

Mấy giây sau tia sét đó, bầu trời lại tiếp tục bổ một tia sét nữa.

Vương Thiên Lâm khiếp sợ ra mặt mà nhìn Vương Động. Trận sét này đánh tròn một phút, theo như ông đếm thì có khoảng mười ba tia sét đã đánh xuống.

Một tia sét thì còn gọi là trùng hợp, nhưng mười ba tia sét cùng một lúc thì không thể nào bảo là trùng hợp được.

Thông qua giao tiếp với Vương Động, Vương Thiên Lâm đã biết Vương Động là một tên cặn bã, mặt dày, hèn hạ và vô sỉ. Thế nhưng loại người mặt dày đến nỗi ông trời cũng bổ sét xuống đánh hơn chục lần thì chưa từng có ai mặt dày như thế.

Hắn ta có thể được lưu danh muôn đời vào sách sử với cái tiếng xấu đấy.

"Vương Động này, đến cả ông trời cũng ngứa mắt cái loại nghiệt súc như ngươi nên phạt đó. Ngươi chết là lẽ tự nhiên!" Như ông thấy thì Vương Động bị sét đánh chết chắc rồi.

Lục Thải Y cũng xuất hiện "hy vọng" trong ánh mắt, hệt như ánh sáng đột nhiên xuất hiện trong bóng tối tuyệt vọng vậy.

Về phần mọi người trong Phong Vân Thần giáo thì đều bàng hoàng và lo sợ ra mặt.

Lão giáo chủ chết rồi, Vương tả sứ thì bị chém rồi, lỡ mà giáo chủ Vương Động mới đây cũng bị sét đánh chết thì thế lực Phong Vân Thần giáo sẽ bị hao hụt ít nhất một nửa. Tổn thất này quá nặng nề, họ không gánh được. Rồi khi ấy, không sớm thì muộn Phong Vân Thần giáo hạng nhất cũng bị đẩy xuống hạng hai cho xem.

Trong khoảnh khắc bị sét đánh, "Lôi Đế Bất Diệt Kinh" của Vương Động cũng đã luân chuyển điên cuồng, hấp thụ sức mạnh sấm sét lưu lại trong cơ thể. Vương Thiên Lâm trông chờ việc Vương Động bị sét đánh chết chính là trò khôi hài đấy. Suy nghĩ đó giống hệt với mong mỏi dân đánh bắt cá bị chết đuối, ông ta đang tự vả đó!

Một tháng Vương Động bế quan trước đó đã định chuyển hóa chân khí Ngân Nguyệt thành chân khí Lôi Đế, thế nhưng mặc dù chân khí Ngân Nguyệt được ngưng tụ tu luyện khá nhiều nhưng không tài nào chuyển hóa thành chân khí Lôi Đế được. Dù có là một sợi cũng không, thật sự quá khó khăn!

Mà giờ đây nhờ vào sức mạnh sấm sét, cuối cùng thì Vương Động cũng luyện ra được một sợi chân khí Lôi Đế rồi.

Đây là sự tiến bộ của vật chất! Là thay da đổi thịt đấy!

Cũng chẳng cần giải thích chân khí Lôi Đế mạnh ngần nào, tóm lại nó là công pháp tu tiên và mọi người đều muốn lên trời cả!

Không thì ít nhất...

Cũng là có anh vô địch dưới cảnh giới Tiên Thiên.

"Lục chưởng môn, cái tên Vương Động này đã bị trời xử tử rồi, cô có thể yên tâm đi với ta."

Lục Thải Y do dự nhìn lướt qua Vương Động "than tổ ong". Cô cắn môi đi về phía Vương Thiên Lâm, "Đa tạ Vương môn chủ cứu giúp."

Không một ai trong Phong Vân Thần giáo giám can ngăn. Nếu như Vương Động chết thật thì họ không dám đắc tội với Vương Thiên Lâm đâu. Không có Vương Động dàn trận, chưa chắc Bát Quái Tuyệt Sát Trận đã đánh bại được Vương Thiên Lâm.

Lục Thải Y còn cách Vương Thiên Lâm khoảng chục bước thì cơ thể cháy đen của Vương Động hơi rùng mình.

Lục Thải Y dừng bước, mọi hy vọng trong đôi mắt cô ta đều vụt tắt. Bóng tối vô cùng nặng nề, anh sáng chỉ tồn tại trong chốc lát với cô mà thôi!

Vương Động đen như than tổ ong hơi lắc mình. Quần áo thì bị sét đốt cháy từ lâu rồi, da dẻ cháy sém bắt đầu tróc và để lộ ra lớp da trắng hồng ở dưới.

Vương Động giật người một cái đã đến đằng sau Từ tả sứ rồi cởi áo choàng của hắn để bọc lấy cơ thể mình.

Vương Động thở phào nhẹ nhõm, tuyệt vời, không bị lõa lồ rồi!

Cái hệ thống chó má này làm ông mày suýt thì chết dở rồi đấy, đánh sét mà cũng không cả biết đằng tìm chỗ không người nữa. Làm anh suýt thì thân bại danh liệt rồi!

"Vương môn chủ định ra về mà không chào tạm biệt à? Đừng sợ Thải Y, chỉ cần nàng vẫn yêu ta, không thay lòng đổi dạ, vậy thì không kẻ nào chia cắt được chúng ta đâu!"

Lục Thải Y nghe thấy câu nói đó của Vương Động thì rối rắm, tiếc thương ra mặt.

Cô yêu Vương Động ư? Có cái cứt ấy!

Vậy cô dám nói không yêu không? Cô không dám!

Cái gã ma đầu này chính là một đại ma đầu thứ thiệt đó!!!