Chương 7: Hai người đàn ông đẹp trai nhất Vân Châu chung khung hình

Cảm ơn nvm1997 đã đề cử!

_

Dịch: Juliawaw

Vương Động đi ra quảng trường Yển Nguyệt thì đã thấy Vương Thiên Lâm đang đứng chống kiếm ở đó rồi.

Vương Thiên Lâm này đã hơn bốn mươi nhưng mặt mũi tuấn tú, mày kiếm mắt sáng, khuôn mặt góc cạnh, hình thể cao to, phong thái lỗi lạc, tóm lại là vẫn đẹp trai quyến rũ lắm. Hoàn toàn có thể sánh ngang với các anh đẹp trai trong phim cổ trang mà Vương Động từng xem ở kiếp trước.

Thế mà Quý Lưu Vân lại tin rằng Vương Hiểu Phong là con trai của Vương Thiên Lâm đấy! Với cái mức độ xấu xí của Vương Hiểu Phong thì có thể ư?

Cái ông Quý Lưu Vân này đúng là mù nhé!

Mà thôi bay quá xa rồi, quay lại vấn đề chính thì Vương Thiên Lâm chỉ kém Vương Động một chút xíu thôi.

Vương Động đi đến trước mặt Vương Thiên Lâm, nhìn thẳng vào mắt ông ta và hỏi: "Vương Thiên Lâm kiếm Quân Tử đến Phong Vân Thần giáo ta là có việc gì chăng?"

Vương Động buồn nôn cái danh hiệu kiếm Quân Tử này từ lâu rồi. Không biết năng lực ở chuyện phòng the của Vương Thiên Lâm thế nào chứ nghe đồn là bao nhiêu năm nay vẫn không vợ không con nhé.

Một con chó già độc thân, bảo sao tốc độ tay lại nhanh đến thế. Bảo sao ông ta lại nổi tiếng với khả năng múa kiếm nhanh thoăn thoắt.

"Kiếm Quân Tử" à? Đúng thật là chỉ có đặt sai tên chứ không xưng sai hiệu!

Vương Động thầm nghĩ, sau này mình có xưng danh hiệu thì nên xưng cẩn thận vào!

Vô số nữ môn đồ đã hạnh phúc đến sắp ngất ở quảng trường Yển Nguyệt rồi. Bởi vì hình ảnh trăm năm khó gặp đó là hai người đàn ông đẹp trai nhất Vân Châu đang đứng chung một khung hình đó. Hôm nay được nhìn thấy cảnh này quả thật là hạnh phúc, có chết vì trai đẹp cũng nhắm mắt!

Một nữ môn đồ vóc dáng đẫy đà nặng hơn trăm cân đang xoa ngực, hít thở không thông và ngất thật.

Cô ta ngã xuống mà rung cả đất, đất cát bay tùm lum.

Vương Thiên Lâm vẫn chống kiếm, ông ta nhìn Vương Động bằng ánh mắt dửng dưng không có cảm xúc, ông ta nói: "Nghe đồn là Quý Lưu Vân chết rồi nên ta qua thăm hỏi. Cả cuộc đời y đánh nhau với ta không dưới mười lần, y vừa là địch mà cũng là bạn. Xét về tình về lý thì ta nên qua tiễn y một đoạn đường. Nếu không tại ta làm y trọng thương thì y cũng chẳng chết được, suy cho cùng thì cái chết của y có liên quan đến ta cả mà. "

Vương Động hơi nhếch môi, anh cười nhẹ, bảo: "Quý Lưu Vân chết thật rồi, không gặp được đâu."

"Vậy ta thắp một nén nhang trước phần mộ của y, cũng xem như là ta tiễn y đi."

"Không có mộ."

"Lâu thế rồi mà vẫn chưa hạ táng à?"

"Vẫn chưa hạ táng."

"Ta may thật, thế mà còn được gặp y lần cuối."

"Ta mới nói rồi mà, không gặp được đâu."

"Tại sao chứ?"

"Thi thể mang đi nuôi sói rồi chứ sao."

Vương Thiên Lâm chau mày rồi lại thở hắt, chiếc lưng vẫn thẳng tắp hơi khom xuống một chút, "Có tin đồn rằng ngươi giết Quý Lưu Vân."

"Không phải tin đồn đâu, là ta giết đấy!"

"Yêu nghiệt ma giáo quả đúng là tội ác tày đình..."

Vương Động hơi hếch cằm, anh nhìn thẳng vào Vương Thiên Lâm, nói: "Vương môn chủ này, nghe giọng điệu của ông đây thì đừng bảo là ông định trả thù hộ cái lão ma đầu Quý Lưu Vân đấy nhé? Nếu như chuyện này bị truyền ra ngoài thì không tốt cho danh dự của ông đâu. Kể cả dù ông không quan tâm đến những danh hão đó, thế chẳng lẽ ông không sợ vấy bẩn Huyền Kiếm Môn của các ông ư? Lũ danh môn chính phái các ông thích đồn thổi gây xích mích còn gì? Rồi đến khi đó Huyền Kiếm Môn các ông sẽ bị dán cho cái tội danh cấu kết với ma giáo cho mà xem, vui thật đấy."

Chiếc lưng đang thẳng tắp của Vương Thiên Lâm hơi khom xuống không phải do ông còng lưng mà là đang khống chế bản thân muốn rút kiếm!

"Nghe nói Lục chưởng môn của giáo phái Thanh Hà bị ngươi bắt qua làm thị nữ? Hôm nay ta đến đây vì Lục chưởng môn. Lục chưởng môn là chưởng môn của chính đạo, nếu đã rơi vào tay ma giáo các ngươi lại để ta biết thì không thể không nhúng tay được! Hôm nay ngươi thả Lục chưởng môn thì ta quay về. Còn nếu không thả, e là kiếm của Vương mỗ phải nhuốm máu rồi!"

Vương Động vẫy tay, Lục Thải Y bước ra từ đằng sau.

"Nàng cũng đã nghe thấy lời của Vương đại môn chủ rồi. Ta cũng không ép nàng đâu, nàng tự chọn đi hay không đi đi."

Vương Động đang nói thật. Vương Hiểu Phong chết rồi, Lục Thải Y ở đây cũng chẳng được tích sự gì, vả lại anh cũng đã được ăn nho rồi đó thôi.

Lục Thải Y ngẩng đầu lên nhìn Vương Động, nhìn thấy vẻ mặt thờ ơ của Vương Động thì cô rùng mình.

Cô dám đi không? Cô không dám!

Vương Thiên Lâm bảo là đưa cô đi, chứ không phải là giết Vương Động rồi sẽ đưa cô đi. Lỡ đâu mình đi rồi Vương Động trả thù thì phải làm sao?

Cô không dám cược đâu. Cô không thể cược hơn một trăm tính mạng của Thanh Hà Kiếm phái được.

Mà thật ra đâu cần cược gì. Với sự hiểu biết của cô về Vương Động trong khoảng thời gian này thì một gã ma đầu hành động quái đản, hỉ nộ thất thường, giết người không chớp mắt như hắn mà không trả thù mới là lạ ấy.

Nếu Vương Động không trả thù thật thì Lục Thải Y sẽ suốt ngày sống trong sợ hãi đến ăn không ngon ngủ không yên.

Đây là kết quả của công cuộc huấn luyện đấy, e là cả đời này Lục Thải Y không thoát khỏi bóng ma Vương Động rồi. Trừ trường hợp là Vương Động chết thôi!

"Ta không đi!" Lục Thải Y nghiến răng cắn môi đến bật cả máu để nói ra ba chữ đầy nhục nhã ấy. Cô biết khả năng của Vương Thiên Lâm có thể đưa cô đi dễ dàng được. Nhưng mà cô không dám đi thật!

Vương Thiên Lâm cũng nhìn thấy nỗi sợ hãi trong mắt Lục Thải Y, khó mà ngờ được Lục tiên tử là thần tiên trong mắt người khác đã bị giày vò cỡ nào mới có dáng vẻ ấy. Việc này càng tăng thêm quyết tâm phải cứu Lục Thải Y của Vương Thiên Lâm!

Đương khi ấy, chiếc lưng thẳng tắp của Vương Thiên Lâm đã khom đến cực hạn và "xoẹt" một tiếng, kiếm Quân Tử đã ra khỏi vỏ!

Ánh sáng của kiếm như ác thần, như con rồng mệt mỏi ẩn náu dưới đáy đầm bỗng chốc vụt lên, bay lên trời!

Thanh kiếm đầy hào hùng càn quét bốn hướng, đường kiếm sắc bén không gì sánh bằng.

Thanh kiếm này gần như là vô địch trong chốn giang hồ! Khó mà có dịch thủ dưới cảnh giới Tiên Thiên, bởi đa số những lão quái vật đạt cảnh giới Tiên Thiên đã lánh đời cả rồi, khó mà gặp được lắm.

Địa vị giang hồ của Vương Thiên Lâm kiếm Quân Tử là không có gì bàn cãi ở Vân Châu. Bởi vì thực lực của ông ta đã thể hiện địa vị của ông ta rồi.

Đường kiếm như rồng bay đánh về Vương Động.

Vương Động rút "xoẹt" đao và bổ một nhát xuống. Sát thương tỏa ra từ đao xé không gian và bay đi. Lực sát thương của đao cực mạnh, nó càn quét điên cuồng tất cả!

Các môn đồ ở quảng trường Yển Nguyệt nào có chịu được áp lực này, hết người này đến người khác đều bị đẩy ra đằng sau. Ngoại trừ Nhị sứ Phong Vân, Tứ đại hộ pháp và chư vị trưởng lão có thể giữ vững cơ thể, những người còn lại đều bị đẩy ra mãi ngoài quảng trường.

...

Sau khi sóng yên biển lặng, đất cát đã lắng xuống, đường kiếm đã biến mất, lực sát thương của đao đã tan tành. Khóe môi Vương Động chảy ra một giọt máu. Anh đã ở thế hạ phong trong chiêu đầu tiên.

Dù đã bế quan tu luyện một tháng nhưng Lôi Đế Bất Diệt Kinh quá khó. Để mà bước vào tầng thứ nhất khó khăn vô cùng, phải cần tu luyện từ từ và chậm rãi. Dù võ công có tiến triển trong một tháng nay nhưng vẫn kém một chút so với Vương Thiên Lâm được gắn mác kẻ siêu mạnh bao nhiêu năm nay rồi!

Giọng Vương Thiên Lâm dửng dưng vang lên: "Vương Động, ngươi đọ được một kiếm với ta là đã mạnh hơn ta tưởng đấy. Với thực lực của ngươi thì cũng tạm coi như danh bất hư truyền, rất xứng với vị trí Giáo chủ Ma giáo. Thế nhưng một kiếm này cũng đã nói lên trình độ của ngươi rồi. Ngươi vẫn kém Quý Lưu Vân một chút, và càng kém ta nhiều hơn! Nếu như ta dốc toàn lực, quyết đấu một trận sống chết với ngươi. Vậy thì ngươi sẽ chết! Còn ta thì sống."

Ôi hãy nhìn xem đi, cái sự ngạo mạn trong lời nói này đúng thật là! Anh ghét nhất là kẻ nào đã đẹp trai lại còn thích ra vẻ ta đây đấy!

Vương Động định bụng viết Vương Thiên Lâm vào danh sách đen rồi. Dù cùng mang họ Vương nhưng anh rất ghét Vương Thiên Lâm này, có cùng họ thì vẫn ghét!

"Mặc dù Quý Lưu Vân mạnh hơn ta một chút ở mặt võ công, nhưng mà ông ta có hai mặt kém ta!"

"Hai mặt gì?"

"Thứ nhất, ông ta không đẹp trai bằng ta. Thứ hai, ông ta không mặt dày như ta!"