Chương 6: Trong đây có sát khí

Dịch: Juliawaw

Đương nhiên Vương Động là người tốt rồi, Từ Thất Dạ và Dương Bất Quá vẫn chưa hiểu được nỗi trăn trở của Vương Động đâu.

Quý Lưu Vân đã nhiều tuổi, Vương Động đâu thể đứng yên nhìn ông ta buồn về tuổi già, sống cô đơn suốt quãng đời còn lại chứ? Lỡ đâu mai này không có ai tiễn Quý Lưu Vân về với cát bụi thì làm sao? Ông ta mới đáng thương biết nhường nào.

Vương Động có lòng từ bi nên đã lo ma chay cho Quý lão giáo chủ để ngăn chặn câu chuyện trên xảy ra. Một hành động tình nghĩa như thế xứng đáng chấn động chín tầng mây xanh, người thường không hiểu nổi đâu.

Từ Thất Dạ và Dương Bất Quá nhìn lướt qua thi thể lão giáo chủ nhưng cũng không có cảm xúc gì nhiều. Họ đều hiểu rằng, lão giáo chủ từ chức thì sớm hay muộn cũng sẽ chết thôi. Bao nhiêu năm nay, đâu có một vị giáo chủ nào được chết già chứ.

Hai người họ cũng không phải do Quý Lưu Vân dạy dỗ nên không có tình cảm gì! Nếu không Vương Động cũng đã chẳng đề bạt hai người họ.

Kiểu gì thì kiểu, Quý Lưu Vân vẫn là giáo chủ một đời, vẫn phải công khai tin người chết, cũng phải xử lý thi thể nữa. Dương Bất Quá cất tiếng hỏi: "Giáo chủ, xử lý thi thể lão giáo... Quý Lưu Vân thế nào ạ? An táng long trọng hay là..."

Vương Động lấy quyển bí kíp "Phong Vân Quyết" từ trong chiếc hộp ở đầu giường lão giáo chủ ra. Đây là thần công trấn giáo của Phong Vân Thần giáo, Vương Động thèm khát nó từ lâu lắm rồi. Tiếc là giờ đã chẳng đáng để xem nữa.

Vương Động nhìn thi thể Quý Lưu Vân lần cuối rồi ra ngoài.

"Quý lão giáo chủ vất vả cả đời vì Thần giáo, ngài ấy đã vất vả nhiều thế mà nay chết đi thì nỡ lòng nào để ngài ấy chịu khổ trong Thần giáo nữa được?"

"Chôn ở đâu ạ?"

"Quẳng xuống nước trong làm mồi cho cá đi!" Vương Động dừng bước, anh vỗ trán một cái rồi tự trách: "Không được, bổn tọa sai quá sai rồi! Một người tốt thì đâu thể làm chuyện như thế được? Bổn tọa không thể nào để ma đầu này làm ô nhiễm nguồn nước được, thôi thì quẳng ra sau núi nuôi sói đi!"

Vương Động không hề nương tay với kẻ định giết mình chút nào. Tính cách ăn một trả mười, có thù tất báo đã ăn sâu vào máu anh, khó mà thay đổi được.

Lăn lộn trong ma giáo bao nhiêu năm như thế mà muốn quay lại làm một người tốt, trong sáng, lương thiện thì cần thời gian, không vội được.

Từ Thất Dạ im như hến, hắn là hình mẫu điển hình của vương giả đen tối, là thích khách tiêu chuẩn, là kiểu người kiệm lời.

Dương Bất Quá thì không cầm được lòng, lại nói: "Giáo chủ, vậy sẽ đắc tội rất nhiều bè cánh của lão giáo chủ, lỡ đâu chúng mà làm loạn lên là cũng phiền phức lắm. Hay là..."

"Cho chúng làm loạn đấy, bổn tọa cầm đao, chúng cầm mạng, cùng nhau làm loạn xem sao!" Vương Động hống hách cắt ngang lời của Dương Bất Quá.

Anh có hệ thống, nhận ngẫu nhiên được phần thưởng Lôi Đế Bất Diệt Kinh, tội gì mà anh không hống hách chứ?

Anh cầm công pháp tu tiên ức hiếp người ở thế giới võ hiệp, thì làm gì có chuyện anh không hống hách cho được.

Chẳng qua là với kinh nghiệm đọc tiểu thuyết mạng ở kiếp trước của Vương Động thì nếu hệ thống này đã xuất hiện Lôi Đế Bất Diệt Kinh, vậy chắc chắn không phải thế giới võ hiệp bình thường thôi.

Anh nghĩ ngợi, bao nhiêu năm nay anh chưa từng ra khỏi Vân Châu, chỉ quanh quanh tác oai tác quái ở một góc này. Mà Vân Châu cũng chỉ là một trong tám mươi chín châu của nước Vạn Khánh. Mà nước Vạn Khánh lại thuộc về cương vực Thiên Sơn. Trong cương vực Thiên Sơn lại có vô số nước có thế lực ngang nhau.

Trước đây anh chỉ tiếp xúc với người luyện võ, chứ chưa từng gặp người tu chân tu tiên, vậy nên anh đã cho rằng đây là một thế giới võ hiệp. Mà sự thật là thế giới này vượt ngoài tầm tưởng tượng của Vương Động!

Từ khi hệ thống xuất hiện, Vương Động đã cảm thấy mình chính là một con ếch ngồi đáy giếng.

Bởi vì mình là người trong võ lâm, vậy nên chỉ được tiếp xúc với người trong võ lâm thôi.

Người họp theo loài, vật chia theo bầy! Người ở tầng lớp nào thì tiếp xúc với người ở tầng lớp ấy.

Đợi anh tu luyện Lôi Đế Bất Diệt Kinh rồi nghiền nát được những võ giả Tiên Thiên có thực lực, biết đâu những nhân sĩ tu tiên trong truyền thuyết lại chủ động xuất hiện thì sao.

Vương Động xúc động vô cùng, anh mong đợi thật đấy nhé!

[Thông báo nhiệm vụ: Chém chết Lâm Xung - người tốt chín đời ở huyện Thái An.

Thời hạn nhiệm vụ: Một tháng.

Khen thưởng: 1000 điểm ma đầu.]

[Là một đại một đầu mà không lạm sát người vô tội thì không xứng đáng với ba chữ đại ma đầu. Giết người lương thiện mới bộc lộ ra được bản chất của ma đầu!]

Vương Động hơi khựng lại một chút rồi mỉm cười nhẹ. Nhiệm vụ này đã chạm vào ranh giới cuối cùng ở sâu trong nội tâm anh rồi.

Người mà anh muốn giết thì không kẻ nào ngăn cản được. Người mà anh không muốn giết thì có ép cũng không được!

Bảo anh giết hại người vô tội ư? Đã thế lại còn là một người tốt vô cùng tốt nữa? Rõ ràng là nằm mơ giữa ban ngày!

Ông đây là người tốt nhá, cái hệ thống chó má muốn ăn rắm à!

Cơ mà người tốt chín đời á? Chẳng lẽ thế giới này tồn tại luân hồi hả?

Vương Động ngày càng tin chắc rằng đây không phải thế giới võ hiệp mà chắc chắn là thế giới tiên hiệp.

Vương Động không quan tâm đến nhiệm vụ mà hệ thống giao cho, anh trở về thiền điện và bắt đầu bế quan tu luyện Lôi Đế Bất Diệt Kinh.

Trước đây anh có tu luyện nội công "Ngân Nguyệt Thần Công", nội công này đã được xem như là công công pháp hạng nhất rồi. Nó chỉ kém tuyệt học trấn giáo "Phong Vân Quyết" của Phong Vân Thần giáo một chút xíu thôi.

Anh điều động chân khí Ngân Nguyệt và bắt đầu tu luyện Lôi Đế Bất Diệt Kinh. Tầng thứ nhất của Lôi Đế Bất Diệt Kinh rất đơn giản, chỉ cần tu luyện ra chân khí Lôi Đế là được.

Đơn giản ngần nào à?

Một ngày, hai ngày, ba ngày... Vương Động mới nhận chức giáo chủ đã bế quan một tháng trời.

Trong giáo đã bắt đầu rục rịch, có kẻ cho rằng giáo chủ đã tẩu hỏa nhập ma và bắt đầu bàn kế rồi.

Đây không phải đoán mò mà là có căn cứ cả. Bởi Vương Động mới nhận chức giáo chủ thì tất nhiên sẽ tu luyện tuyệt học trấn giáo "Phong Vân Quyết". Mà chuyển tu luyện từ công pháp này sang công pháp khác cực khó, không cẩn thận là sẽ tẩu hỏa nhập ma ngay.

Nếu như Vương Động tẩu hỏa nhập ma thật thì... Đã có rất nhiều người rục rịch rồi.

Vương Động làm giáo chủ không nhờ danh vọng, không vì lợi ích chung của cả giáo, mà là áp chế mọi người bằng quyền lực của mình thôi. Nếu như Vương Động gặp chuyện chẳng lành, vậy tất nhiên sẽ có kẻ muốn khởi nghĩa vũ trang, thể hiện khí phách không chịu khuất phục của họ.

Hôm ấy, Cẩu Vương điên khùng Lâm Kiệt dẫn ba vị trưởng lão đến trước điện của Vương Động, thưa: "Giáo chủ, thuộc hạ có chuyện bẩm báo."

Không có tiếng động trong điện.

"Giáo chủ, thuộc hạ có chuyện quan trọng cần bẩm báo! Môn chủ Vương Thiên Lâm của Huyền Kiếm Môn gửi thiếp bái phỏng ạ."

Vẫn không có tiếng động.

"Giáo chủ? Giáo chủ?"

"Sao thế này?"

Một vị trưởng lão lo lắng ra mặt, "Không hay rồi, giáo chủ đã xảy ra chuyện rồi, mau vào xem đi." Ông vô cùng lo lắng, giọng ông còn cuống quít hơn.

"Kẽo kẹt." Cánh cửa điện được trưởng lão đẩy ra. Và sau đó vị trưởng lão này mở đường đi vào trong điện trước.

"Uỳnh!!!" Chân vị trưởng lão mới bước vào điện đã bị một luồng sức mạnh hất bay ra ngoài theo đường cung tròn parobol, miệng ông ta thì phun ra một búng máu cũng theo độ cong đó vô cùng đẹp đẽ đó, cảnh đẹp không tả nổi.

Mọi người hoảng sợ hét lên: "Triệu trưởng lão!!!"

Sao mà những người này không khiếp sợ được chứ, cách một khoảng mà đánh Triệu trưởng lão bay xa như thế thì rõ ràng là võ công của giáo chủ đã cao thêm một tầng rồi.

Có lẽ là chẳng kém lão giáo chủ không bị thương bao nhiêu đâu.

Cẩu Vương Lâm Kiệt đứng ngoài điện cúi gằm mặt. Hai vị trưởng lão đứng sau lưng Lâm Kiệt cũng không dám thở mạnh.

"Không phải bổn tọa đã dặn trong lúc bế quan thì không cho phép bất cứ kẻ nào làm phiền à!" Một giọng nói gằn mạnh trầm khàn vang ra từ bên trong.

Cẩu Vương Lâm Kiệt cúi đầu thưa, "Giáo chủ, môn chủ Vương Thiên Lâm của Huyền Kiếm Môn muốn gặp giáo chủ ạ."

Vương Động ngồi khoanh chân trong đại điện mở mắt ra.

Vương Thiên Lâm đến? Cái con chó già đó đến làm gì?

Vương Động đứng dậy và ra ngoài đại điện. Anh nhìn Lâm Kiệt và hai vị trưởng lão chằm chằm làm ba người họ không dám ngẩng đầu.

"Nhớ cho kỹ vào, lúc bổn tọa bế quan thì đừng nói là Vương Thiên Lâm, dù lão Thiên Vương có đến cũng không tiếp! Trừ trường hợp họ dám tiến công khai chiến thẳng mặt với Phong Vân Thần giáo ta!"

"Vâng thưa giáo chủ, thuộc hạ đã rõ!"

Vương Động đi qua rất nhanh, anh chẳng buồn bận tâm những kẻ này có âm mưu gì hay không, có cố tình qua thăm dò mình hay không.

Vấn đề đó chẳng quan trọng nữa rồi! Bởi vì anh lại mạnh hơn rồi.

Một tháng Vương Động bế quan tu luyện Lôi Đế Bất Diệt Kinh đã có chút đột phá, bây giờ thực lực đã cao thêm một tầng rồi. Bất cứ âm mưu quỷ kế gì đều chỉ là trang giấy chọc cái là rách trước thực lực tuyệt đối thôi.

Có một người đàn ông đang đứng chống kiếm ở quảng trường Yển Nguyệt trước cổng Phong Vân Thần Giáo. Ông ta mặc áo bào trắng bay phấp phới trong gió.

Đó là Vương Thiên Lâm người kiếm hợp nhất như sắt thép, đồng thời cũng là môn chủ của Huyền Kiếm Môn.

Trong đây có sát khí!