Dịch: Juliawaw
Vương Động thay đổi sắc mặt, sao hệ thống lại vô dụng như thế chứ?
[Đã kích hoạt hệ thống, xin mời ký chủ chọn quà tân thủ.]
Quà tân thủ ư? Không lấy có mà phí à, cái gì được cho không thì tất nhiên là Vương Động sẽ không bỏ phí rồi.
[Nhận quà tân thủ.]
Một cái thẻ xuất hiện trong đầu Vương Động, cái anh nhận được là thẻ trúng thưởng.
Thẻ trúng thưởng à! Vương Động hào hứng rồi đây.
[Nhận được công pháp Lôi Đế Bất Diệt Kinh cấp cao.]
"Lôi Đế Bất Diệt Kinh" à? Nghe cái tên hơi bị hoành tráng đấy!
Vương Động vuốt xem ngay thẻ trong đầu, anh nhìn thấy một tràng dài quy tắc chung ở trang đầu tiên thì sợ ngây người.
Cha má ơi!!
Lôi Đế Bất Diệt Kinh:
Luyện xong tầng thứ nhất, 1000 thọ nguyên.
Luyện xong tầng thứ hai, 5000 thọ nguyên.
Luyện xong tầng thứ ba, 10000 thọ nguyên.
Luyện xong tầng thứ tư, 50000 thọ nguyên.
Luyện xong tầng thứ năm, 100000 thọ nguyên.
Luyện xong tầng thứ sáu, đạt được trường sinh!
Trường sinh ư! Trường sinh đó!! Đạt được trường sinh đó!!!
Vương Động mắt chứ O mồm chữ A sốc nặng như bị sét đánh ngang tai.
Phải biết rằng thọ nguyên của cao thủ hàng đầu giang hồ cũng chỉ có 200 thôi đấy. Ông đây giàu to rồi!
Vương Động sướng như điên, hắn không cầm nổi lòng mà cười điên khùng.
Mọi người quỳ dưới đất đã tê hết cả chân, nhưng Vương Động chưa lên tiếng thì họ không dám đứng dậy. Quỳ mãi quỳ mãi bỗng nhiên nghe thấy tiếng cười điên khùng của Vương Động thì họ đều nổi da gà sợ xanh mặt, không hiểu giáo chủ "tốt" này lại lên cơn gì.
Vương Động nào có thời gian mà quan tâm đến các giáo đồ ấy, anh cứ tiếp tục vuốt xem.
Tầng thứ bảy, đạt được không chết.
Tầng thứ tám, đạt được Tiên Thiên.
Phắc diu, Tiên Thiên cơ à, lợi hại thế á?
Vớ vẩn thật đấy! Mấy lão già cóc đế của cảnh giới Tiên Thiên cũng chưa có ai sống qua 300 tuổi đâu!
Vậy tức là chỉ cần mình đủ tư cách thì dù võ công mốt hai mốt vẫn sẽ đạt được cảnh giới Tiên Thiên đó hả.
Có thể thấy rõ rằng "Tiên Thiên" trong "Lôi Đế Bất Diệt Kinh" khác hoàn toàn các võ giả Tiên Thiên mà Vương Động biết!
Tầng thứ chín, đạt được bản ngã.
Tầng thứ mười, đạt được vĩnh hằng.
Vương Động đang rất sung sướng, cảm xúc dâng trào mãnh liệt lấn át lí trí.
Sản phẩm hệ thống xuất ra thì chắc chắn là thuộc hàng xịn rồi!
[Thông báo nhiệm vụ: Chém chết lão giáo chủ Quý Lưu Vân.
Thời hạn nhiệm vụ: Một tháng
Khen thưởng: 1000 điểm ma đầu.]
[Là một đại ma đầu hợp tư cách tức không cho phép kẻ nào đè đầu cưỡi cổ mình. Thần giết vua, con giết cha mẹ là thao tác cơ bản của đại ma đầu. Đã trở thành giáo chủ mà không giết lão giáo chủ thì không xứng với ba chữ đại ma đầu.]
Phắc diu, cái hệ thống này xứng đáng với cái tên hệ thống đại ma đầu đấy.
Ác thật đó, ông thích nhé!
Nhưng mà vốn dĩ thì Vương Động vẫn phải giết lão giáo chủ Quý Lưu Vân này. Lão già đó đã chuẩn bị giết mình cùng với Vương Hiểu Phong, Khổng Hư và Tiền Quý đấy.
Giờ thì Vương Hiểu Phong, Khổng Hư và Tiền Quý đều đã chầu trời rồi, Vương Động đâu thể để Quý Lưu Vân sống cô đơn trong quãng đời còn lại được, sống phải có bạn có bè chứ?
"Đứng dậy cả đi." Vương Động nói rồi mọi mới dám đứng dậy.
"Những người khác lui xuống đi, Nhị sứ Phong Vân qua điện Lưu Vân bái kiến lão giáo chủ với ta."
Điện Lưu Vân lấy tên của Quý Lưu Vân và đương nhiên là chỗ ở ông ta rồi.
Quý Lưu Vân đang ngồi trị thương chau mày lại khi thấy nhóm Vương Động đến.
"Vương Hiểu Phong đâu?" Theo lệnh của ông, rõ ràng là truyền ngôi cho Vương Hiểu Phong, cớ sao Vương Động, Dạ Vương và Kiếm Vương lại qua gặp mình chứ?
Vết thương của vị lão giáo chủ này quá nặng, hiện giờ vẫn đang cần bế quan bảy bảy bốn mươi chín ngày để chữa thương nên không được đi lại. Vậy nên ông ta cũng không tham dự lễ mừng kế vị.
Vương Động nhìn Quý Lưu Vân, cười và bảo: "Quý lão giáo chủ, để ta giới thiệu với ngài nhé, hai vị này không còn là Dạ Vương và Kiếm Vương nữa rồi. Giờ đây vị Từ Thất Dạ này là Tả sứ Phong Vân, còn vị Dương Bất Quá này là Hữu sứ Phong Vân của Thần giáo chúng ta."
Quý Lưu Vân khựng người, ông có dự cảm chẳng lành trong lòng.
"Vương Hiểu Phong đâu?" Ông lại hỏi lại một lần nữa, giọng ông run rẩy và hơi thở không ổn định.
Từ Thất Dạ và Dương Bất Quả cùng nheo mày. Lão giáo chủ luôn luôn vững tâm lý, tại sao hôm nay lại dễ kích động như thế chứ? Việc chữa thương quan trọng, đúng ra nên ổn định cảm xúc mà! Ngày xưa họ không nhận ra thật đấy, không ngờ lão giáo chủ lại quan tâm Vương Hiểu Phong đến vậy.
Vương Động nheo mắt, sau đó ngồi xổm xuống trước mặt Quý Lưu Vân, anh cười híp mắt bảo: "Vương Hiểu Phong mồ côi, không rõ lai lịch. Thánh nữ Quý Thanh Thanh đời trước đưa về và nuôi dưỡng, sau lại được Quý lão giáo chủ nhận làm đệ tử . Trong ba đại đệ tử thân truyền, hắn ta có triển vọng nhất, là giáo chủ đời tiếp theo mà ngài đã nhận định."
"Nhưng mà Quý lão giáo chủ này, tự mình rủa mình bao nhiêu năm như thế có mùi vị thế nào vậy? Vương Hiểu Phong mồ côi à? Vậy tại sao người cha là ngài đây vẫn chưa chết nhỉ? À, tại vì mẹ Quý Thanh Thanh đã chết, cha hắn thì không nhận mà thu làm đệ tử nên cũng được coi là mồ côi nhở."
Từ Thất Dạ và Dương Bất Quá cùng mắt tròn mắt dẹt. Vương Hiểu Phong là con trai của lão giáo chủ và Thánh nữ ư?
Nhưng mà lão giáo chủ và Thánh nữ là huynh muội mà?
Sao mà... làm chuyện đó được chứ?
Vô lý quá! Quá là vô lý luôn!
"Vớ vẩn!!!" Quý Lưu Vân tức đến phun ra một búng máu. Tuổi già khó mà khống chế được cảm xúc, chuyện này còn khó chịu hơn cả việc giết ông.
"Vương Hiểu Phong đâu?" Ông hỏi lần thứ ba.
Vương Động đứng dậy, trả lời với cái mặt tỉnh bơ: "Chết rồi. Ta giết đấy!"
Quý Lưu Vân trừng mắt đến sắp rách đến nơi, ông ta lại phun ra một búng máu nữa, màu máu đã chuyển sang màu đen rồi.
"Phun từ từ thôi, chuyện hay còn ở đằng sau ấy!"
Lão giáo chủ nhìn Vương Động bằng con mắt chết chóc, nỗi hận thù trong ánh mắt rất muốn róc thịt Vương Động.
"Ta thắc mắc lắm ấy, rõ ràng là con của huynh muội ruột đẻ ra phải là một kẻ đần độn mới đúng, cớ sao lại ưu tú, chỉ kém ta có một xíu như vậy chứ?" Vương Động vịn tay và đứng thẳng dậy.
"Sau đó ta lại điều tra ra được, thì ra lão giáo chủ ngài đây không phải huynh muội ruột với Quý Thanh Thanh, đúng chứ? Mà thôi, ngài biết Quý Thanh Thanh chết như thế nào không?"
Quý Lưu Vân cố nhịn búng máu muốn phun ra, hỏi bằng giọng căm thù: "Chết như thế nào?" Thanh Thanh chết rất kỳ lạ, ông vẫn không điều tra ra được hung thủ.
Vương Động trả lời như không: "Ta giết đấy!"
Lão giáo chủ lại phun ra một búng máu nữa. Búng máu này đã ít hơn búng máu trước, có vẻ như là chẳng còn bao nhiêu máu nữa đâu.
Vương Động sợ mình chưa nói hết mà Quý Lưu Vân đã phun hết máu và chết mất rồi nên nói nhanh.
"Quý Thanh Thanh định giết ta, xóa sổ chướng ngại vật là ta để trải đường cho con trai bà. Ta cũng hết cách mà, kẻ khác giết ta thì ta đâu ngồi đó chờ chết được? Vậy nên ta đành phải giết bà ta thôi! Ừm, thế mà ta lại có được một thông tin cực kỳ gay cấn trước khi Quý Thanh Thanh chết đấy."
Vương Động lôi một chiếc mũ trong ngực ra, anh đã chuẩn bị chiếc mũ này cho lão giáo chủ từ lâu lắm rồi. Anh vẫn luôn tìm cơ hội để đội cho lão giáo chủ, và giờ thì cuối cùng đã có cơ hội rồi đây.
Vương Động đội chiếc mũ lên đầu Quý Lưu Vân, đó là một chiếc mũ màu xanh lè.
Từ Thất Dạ và Dương Bất Quá đứng bên cảm thấy dở hơi thật đấy. Nhất là Dương Bất Quá có khả năng nhịn cười khá thấp, hắn buồn cười mà lại phải nhịn rất khó khăn.
"Thông tin đó là, Vương Hiểu Phong không phải con ruột ngài đó, há há. Ngài có biết tại sao lại đặt cái tên Vương Hiểu Phong không? Ngài tưởng mình biết, nhưng thật ra ngài đâu có biết!"
"Là do không dám đặt họ Quý nên phải dùng tên giả mà hả! Vậy tại sao không phải họ Chu, không phải họ Ngô, không phải họ Trịnh? Bởi vì thật ra hắn ta là con trai môn chủ Vương Thiên Lâm của Huyền Kiếm Môn, vậy nên Quý Thanh Thanh mới đặt họ Vương cho hắn ta đó."
"Lão giáo chủ này, ngài làm cha úp sọt bao nhiêu năm như thế, ngài nuôi con kẻ khác bao nhiêu năm như thế đúng là hết lòng nhá!"
Quý Lưu Vân phun một búng máu lần thứ tư, lần này còn phun nhiều hơn cả tổng ba lần trước. Ông ta phun máu mà như bắn máu từ súng bắn nước ra, phun một bãi vừa rộng vừa dài.
"Không thể nào!!!"
Vương Động lại lại gần Quý Lưu Vân, anh ngồi xổm xuống và than thở: "Quý lão giáo chủ này, ngài đã già rồi mà còn cố chấp đến chết nữa à. Ngài có biết nay ta qua gặp ngài làm gì không?"
Quý Lưu Vân nhìn Vương Động chằm chằm bằng đôi mắt thù hận, tơ máu trong đôi mắt lan rộng, sát ý lan tỏa khắp đôi mắt.
"Đương nhiên là đến giết ta rồi!"
"Đúng rồi, ta đến giết ngài đó. Người đã phải chết thì ta còn lừa ngài làm gì, ta chỉ muốn để ngài làm một con ma biết rõ sự thật mà thôi. Nói gì thì nói ngài vẫn là trưởng bối, mà Vương Động ta thì luôn kính già yêu trẻ, không muốn để ngài làm một con ma ngu si một chút nào hết."
Đôi mắt Quý Lưu Vân trống rỗng dần dần, ông ta nói líu ríu: "Không thể nào, sao lại như vậy được. Vương Thiên Lâm là kẻ thù số một của ta những năm đó, ta đã làm tổn thương bản lĩnh của hắn ta, sao Thanh Thanh có thể, sao có thể có với hắn..."
"Phụt..." Lại là một búng máu phun dài, đúng là búng cuối cùng rồi.
Lão già tẩu hỏa nhập ma đúng như dự đoán của Vương Động, cuối cùng đã phun búng máu và chết thật rồi.
[Hoàn thành nhiệm vụ, khen thưởng 1000 điểm ma đầu.]
Dạng giá trị này rất có ích, có thể giao dịch cái gì đó như rất nhiều hệ thống khác.
Dương Bất Quá thắc mắc ra mặt, không cầm được lòng phải hỏi: "Giáo chủ, Vương Hiểu Phong là con trai của Vương Thiên Lâm thật ạ?"
Hôm nay được nghe hết chuyện này đến chuyện khác, nghe nhiều mà thích tai quá!
"Đương nhiên là không rồi, ta lừa ông ta đấy!" Vương Động nhìn lướt qua Quý Lưu Vân đã "tức" chết, "Chuyện vô lý thế mà các ngươi cũng tin được à? Mà Quý Thanh Thanh cũng không phải do ta giết đâu, ta cũng lừa ông ta đấy."
Phắc diu, vô tình thế!
"Giáo chủ, ngài đúng thật là..." Dương Bất Quá nghĩ ngợi một lúc lâu mà vẫn không nghĩ ra được chữ mô tả nào thích hợp.
Ấy thế mà Từ Thất Dạ lại bỗng nhiên tiếp lời, bảo: "Người tốt!"