Dịch: Juliawaw
"Ngày trước ta không có sự lựa chọn, còn giờ ta muốn làm một người tốt!"
Câu này của Vương Động chính là... sấm sét giữa trời quang!
Sấm sét giật đùng đùng.
Tôi và lũ huynh đệ của tôi đều mắt chữ O mồm chữ A sợ ngây người!
Mọi người đều bối rối, cả đại điện im ngắt như tờ. Đến cả Dạ Vương mặt lạnh nhất Tứ đại hộ pháp cũng ngơ ngác.
Bỗng chốc họ đều hơi loạn não, người tốt nghĩa là gì? Hay là họ vẫn luôn hiểu nhầm rồi? Người tốt nhưng đúng ra là kẻ xấu với người khác ư?
Đâu phải nhỉ, có phải giáo chủ có nhận định nhầm về cái chữ "người tốt" này không?
Sau một lúc vắng lặng, cái con quỷ láu cá trước đó đã cướp đất diễn lại lên tiếng: "Giáo chủ muốn làm người tốt thì chắc chắn sau này sẽ là người tốt nhất thế gian. Giáo chủ quyền lực nhất thiên hạ, người đời đều sợ hãi giáo chủ mà chẳng hay rằng sâu trong lòng giáo chủ có một trái tim trong sáng lương thiện."
"Quách Hữu Đức tôi vẫn luôn kính phục giáo chủ ngài, luôn luôn noi gương kính trọng giáo chủ. Tôi vẫn luôn suy nghĩ những hàm nghĩa sâu xa trong lời nói và việc làm của giáo chủ. Những ngày tháng Quách Hữu Đức tôi không được cha yêu thương, cũng chỉ biết lĩnh ngộ tinh thần của giáo chủ thôi.”
"Tôi vẫn luôn cho rằng mình cũng hiểu giáo chủ đôi phần đấy, nhưng tôi đã sai quá sai rồi! Cho đến hôm nay tôi mới biết được hóa ra giáo chủ là một người cao thượng như vậy! So ra với người thường thì giáo chủ chính là ánh nắng chói chang trên bầu trời cao vợi, ánh sáng của ngài tỏa ra vạn trượng, chiếu sáng khắp mọi nẻo đường."
"Câu mà giáo chủ nói hôm nay đầy nhân văn, đã làm tôi chợt giác ngộ, linh hồn được gột rửa sạch sẽ."
"Quách Hữu Đức tôi khẳng định sẽ học tập và thể hiện được tinh thần của phẩm chất cao thượng của giáo chủ! Bắt đầu từ hôm nay, Quách Hữu Đức tôi cũng muốn làm một người tốt!"
Mọi người bị câu nói của Vương Động làm cho sợ ngây người. Còn Vương Động thì lại bị "bài phát biểu" của Quách Hữu Đức làm cho sợ ngây người.
Nhân tài đây rồi! Nhân tài như thế thì không thể để mai một được!
Vương Động gọi: "Quách Hữu Đức."
"Có thuộc hạ ạ!" Quách Hữu Đức nhanh chóng tiến lên trên và quỳ xuống dập đầu sát đất. Thành kính đến nỗi lúc cái trán đập xuống đất còn "cộc" mạnh một tiếng.
Mọi người đều khinh ra mặt, cái thứ nịnh hót như thế này thì sẽ chẳng có cái kết tốt đẹp đâu.
Dù là danh môn chính phải hay ma môn tà giáo, nếu bản thân cái thứ nịnh hót không có thực lực như thế này, vậy đều không được chết tử tế.
Vương Động ngắm Quách Hữu Đức và gật đầu bảo: "Cậu giỏi lắm, cậu đã quyết chí noi gương ta làm một người tốt, vậy thì ta sẽ cho cậu cơ hội này."
"Bắt đầu từ hôm nay, cậu chính là đệ tử thân truyền của giáo chủ Vương Động ta."
Một bước lên mây! Quả đúng là một bước lên mây đây rồi.
Mọi người lại mắt chữ O mồm chữ A một lần nữa, thậm chí là còn thảng thốt hơn cả lần đầu tiên cơ.
Giáo chủ còn chưa cả đến ba mươi tuổi mà đã lẩm cẩm rồi ư? Tại sao lại nhận một kẻ nịnh hót như thế làm đệ tử thân truyền chứ?
Số đông đều buồn bực vô cùng, họ còn tự trách nếu mình thông minh một chút mà quỳ xuống nịnh hót, há chẳng phải đã trở thành thân truyền của giáo chủ rồi ư?
Vậy mà họ đã nhường cơ hội một bước lên mây cho kẻ khác rồi.
Tiếc ghê! Tức ghê! Ghét ghê! Buồn ghê...
Ai bảo chó nịnh hót thì đều sẽ mất tất cả? Này nhé, chỉ cần nịnh đúng người và nịnh triệt để thì cái gì cũng có nhá!
Có vẻ như hai diễn viên này quá tấu hài nên Dạ Vương Tử Thất Dạ buộc phải bước ra.
"Giáo chủ, muốn làm một người tốt nghĩa là gì thưa ngài?"
Vương Động nhìn Từ Thất Dạ một cái và bảo: "Nghĩa ở mặt chữ, chính là cái nghĩa ngươi đang nghĩ đấy."
Từ Thất Dạ nheo mắt, nói bâng quơ: "Chúng ta là ma giáo ạ."
"Ma giáo thì không được có người tốt à?"
"Vấn đề là dù có là người tốt thì người ta vẫn sẽ cho rằng kẻ đó là người xấu xa."
Vương Động cười cười, anh ăn một quả nho đã lột vỏ và bảo: "Nếu đã bảo chúng ta là ma giáo, vậy cần gì phải quan tâm đến cái nhìn của kẻ khác?"
"Làm người tốt còn có nghĩa gì ạ?"
"Thế làm ma đầu nghĩa là gì?"
"Tự do, tự tại, không câu nệ, không trói buộc, tùy hứng và hành động theo ý muốn!"
"Làm người tốt cũng giống như thế."
"Không giống ạ."
"Khác nhau ở đâu?"
"Xin hỏi giáo chủ, nếu kẻ địch muốn giết ngài, vậy ngài sẽ xử lý thế nào?"
"Giết ngược lại thôi!"
"Người tốt sẽ không giết người ạ."
"Vậy thì phế huyệt Khí Hải của hắn, cắt đứt kinh mạch của hắn, chặt mất chân tay hắn rồi vứt vào chốn hoang vu cho tự sinh tự diệt thôi."
Từ Thất Dạ im lặng áng chừng năm giây rồi gật gù: "Tôi hiểu rồi thưa giáo chủ. Bắt đầu từ hôm nay, tôi cũng muốn làm một người tốt!"
"Tại sao hả?"
"Bởi vì theo như cách nói của giáo chủ thì không những làm người tốt khó hơn làm người xấu mà còn có tính thách thức nữa. Tôi thích những việc có tính thách thức."
Vương Động hài lòng ra mặt, cười bảo: "Quả đúng là Dạ Vương có khác, khả năng giác ngộ thật khó tin. Bổn tọa đã không nhầm khi phong ngươi làm Tả sứ Phong Vân."
"Giáo chủ quá khen rồi ạ."
"Thật lòng đấy."
Vương Động nhìn các môn đồ, câu chữ bâng quơ nhưng giọng nói lại như sấm rền vang vọng cả đại điện: "Bắt đầu từ hôm nay, môn đồ của Phong Vân Thần giáo đều phải thi đua nhau làm người tốt, rõ chưa?"
"Rõ!!"
Có Dạ Vương... Có Từ tả sứ mới hỏi giáo chủ, mọi người đã ngờ ngợ hiểu ý của "người tốt" rồi.
Họ hiểu rằng "người tốt" của giáo chủ tức là còn xấu xa hơn cả ma đầu.
Lục Thải Y ở đằng sau Vương Động kéo tay áo hắn và hỏi lí nhỉ: "Vương giáo chủ, ngài muốn làm một người tốt thật à?"
"Đương nhiên rồi, bổn tọa đã trở thành chủ ma giáo lại còn nói dối à? Đây là lời thật lòng của bổn tọa đấy."
"Nếu Vương giáo chủ đã muốn làm một người tốt vậy thả ta có được không? Người tốt thì không nên bắt ép người khác."
Vương Động lắc đầu.
Lục Thải Y thầm cười khổ, mình dại quá, thế mà lại đi tin lời của đại ma đầu chứ. Mình không nên hỏi ra vấn đề quá ngu ngốc này. Vương Động này tính khí thất thường, là một kẻ độc ác, lật lọng và nham hiểm. Lời hắn ta nói thì có câu nào là thật đâu?
"Không phải là ta không muốn thả nàng, mà là ở ngoài kia nguy hiểm lắm. Nàng ở lại bên ta, nàng an toàn khi có ta bảo vệ."
Lục Thải Y im lặng không trả lời.
Ôi, đúng là đàn ông!
Vương Động rời khỏi ngai vàng rồi bước xuống bậc thang và đi qua tế đàn ở trung tâm đại điện.
Trong tế đàn có một chiếc bàn vuông đặt một thanh kiếm lệnh trên mặt bàn.
Đây là lệnh bài của giáo chủ, nó vốn thuộc về lão giáo chủ, nhưng bắt đầu từ hôm nay nó đã thuộc về Vương Động rồi.
Vương Động cầm kiếm lệnh và giơ thật cao.
"Phong Vân Thần Giáo, trăm trận trăm thắng. Ngôi chủ Thần giáo, văn võ song toàn. Thiên thu vạn đại, thống nhất giang hồ!"
"Phong Vân Thần Giáo, trăm trận trăm thắng. Ngôi chủ Thần giáo, văn võ song toàn. Thiên thu vạn đại, thống nhất giang hồ!"
...
Không cần biết là hộ pháp, trưởng lão hay môn đồ các cấp, tất cả đều quỳ xuống đất chắp tay hô to với kiếm lệnh của Vương Động.
Giây phút này đây, Vương Động chính thức trở thành giáo chủ đời thứ mười chín của Phong Vân Thần giáo!
[Chúc mừng ký chủ đã trở thành Giáo chủ Ma giáo, kích hoạt thành công hệ thống đại ma đầu!]
Vương Động đang đê mê trong cảm giác sung sướng khi được mọi người quỳ lạy và tung hô, thì trong đầu anh bất chợt xuất hiện một âm thanh cứng nhắc lạnh tanh làm anh giật cả mình!
Cái quái gì vậy?
Hệ thống á? Hệ thống đại ma đầu á?
Hệ thống là gì thì đương nhiên Vương Động của kiếp trước đã đọc rất nhiều tiểu thuyết mạng hiểu. Vấn đề là...
Con mẹ nó chứ ông đây xuyên không hết ba năm này lại thêm ba năm khác, ông chịu bao nhiêu cực khổ, đắp đống bao nhiêu tội lỗi như thế để giờ trở thành Giáo chủ Ma giáo, bước lên đỉnh cao của cuộc sống, mà giờ lại cho ông một cái hệ thống á?
Ông cần mày để làm cái quái gì?