Chương 3: Ta muốn làm một người tốt

Cảm ơn Hieutranute đã đề cử!

_

Dịch: Juliawaw

Lục Thải Y bị Vương Động cướp, trở thành người phụ nữ của Vương Động. Rõ ràng là Vương Hiểu Phong sẽ không cá chết lưới rách với Vương Động vì một ả đàn bà rồi.

Vương Động không phải kẻ ba phải, anh sẽ không rủ lòng thương mà đi cứu Lục Thải Y đâu. Anh không quen không biết Lục Thải Y, anh làm vậy là vì ghét Vương Hiểu Phong đấy.

Tại vì sau khi lão giáo chủ bị thương, Vương Hiểu Phong và lão giáo chủ đã bí mật lên kế hoạch định giết Vương Động. Vậy nên Vương Động buộc phải hành động trước thôi.

Vương Động là loại người rất hẹp hòi, không tài não thông não nổi, anh chỉ muốn giết Vương Hiểu Phong thôi.

Và thế là anh đã cướp Lục Thải Y, hớt tay trên của Vương Hiểu Phong để khiêu khích Vương Hiểu Phong đáng ghét.

Anh đã làm xong rồi đấy!

Cướp xong anh còn nhận ra Lục Thải Y này xinh lắm, cướp thì cũng đã cướp về rồi, việc xấu cũng đã làm rồi, cũng đã thành phần tử xấu xa rồi.

Anh mang tiếng xấu như thế thì không thể bị mang không được!

Nghĩ theo hướng khác thì Lục Thải Y biết mình là ân nhân cứu nàng khỏi tay Vương Hiểu Phong, vậy thì để nàng làm thị nữ phục vụ mình cũng đâu quá đáng nhỉ?

Vương Động cảm thấy không quá đáng và cũng chẳng có vấn đề gì, anh sẽ không thừa nhận mình là đại ma đầu đâu.

Lục Thải Y vẫn đang khóc, Vương Động cau có: "Không được khóc!"

Nghe thấy Vương Động bảo vậy, Lục Thải Y vội vàng ngừng khóc thút thít, hong khô nước mắt rưng rưng bằng chân khí.

Hắn ta không cho nàng khóc thì nàng không dám khóc!

"Giáo chủ, hôm nay ngài mới nhận chức, ngài có chỉ thị gì cần răn dạy không ạ?" Lưu Tam Tư thấy mọi người yên lặng thì chủ động cất tiếng.

Vương Động gật đầu, bảo: "Phải có thay đổi chức vị trong giáo chứ."

"Mời giáo chủ quyết định!"

"Kiếm Vương Dương Bất Quá, kể từ hôm nay, ngươi làm Tả sứ Phong Vân Thần giáo cho ta!"

"Dạ Vương Từ Thất Dạ, kể từ hôm nay, ngươi làm Hữu sứ Phong Vân Thần giáo cho ta!"

"Lưu Tam Tư, kể từ hôm nay, ông làm một trong Tứ đại hộ pháp của Phong Vân Thần giáo cho ta, tự nghĩ danh hiệu cho mình đi."

"Triệu Vô Cực, kể từ hôm nay, ông làm một trong Tứ đại hộ pháp của Phong Vân Thần giáo cho ta, tự nghĩ danh hiệu cho mình đi."

Bốn người chắp tay hành lễ: "Tạ ơn giáo chủ!"

Vương Động nhìn sang hai vị hộ pháp khác, anh nói khẽ: "Ma Vương, Cẩu Vương, hai các ngươi có ý kiến gì không?"

Chọn hai trong bốn Tứ đại hộ pháp ra làm Nhị sứ Phong Vân thì đương nhiên là hai người còn lại sẽ khó chịu rồi.

Man Vương bất tử Trương Dã tiến trước một bước, thưa: "Có thể quả quyết rằng vũ lực của Dạ Vương đứng đầu trong bốn người bọn tôi, thuật ám sát lại càng vô địch thiên hạ, để hắn làm Phong Vân sứ thì tôi phục. Chỉ là thực lực của Kiếm Vương không bằng tôi, tại sao lại chọn hắn làm Phong Vân sứ chứ?"

Vương Động thở dài im lặng một lúc để cân nhắc câu chữ vì sợ sẽ đả kích Man Vương và Cẩu Vương.

Nhưng rồi anh lại nhận ra mình có cân nhắc thế nào thì vẫn sẽ đả kích hai người họ, vậy nên anh bảo thẳng: "Chỉ cần có một người mạnh để làm Nhị sứ Phong Vân là ổn. Người còn lại phụ trách mảng đẹp trai là được. Phong Vân Thần giáo ta chính là ma giáo đệ nhất Vân Châu, đương nhiên là cần có người giữ thể diện rồi. Dù hơi kém ta một chút, nhưng Kiếm Vương anh tuấn tiêu sái, tuấn tú kiệt xuất. Phong hắn làm Hữu sứ Phong Vân là hoàn toàn xứng đáng!"

Dương Bất Quá tiến lên phía trước hai bước, hắn nịnh trung thành: "Nhan sắc thần tiên của giáo chủ là có một không hai, tôi còn thua xa như thế thì đâu thể dùng từ kém để hình dung được? Ngài làm tôi xấu hổ chết mất."

Man Vương Trương Dã và Cẩu Vương Lâm Kiệt cùng thở hắt một cái, họ không vô sỉ như thế được.

Họ phục!

Họ có muốn cũng không nịnh hót nhục nhã được như vị Phong Vân sứ đâu.

Động viên Man Vương và Cẩu Vương xong, Vương Động nhìn về chỗ năm vị trưởng lão còn sót lại.

Tám vị trưởng lão thì đề bạt hai người, chém chết một người và đương nhiên chỉ còn năm rồi.

"Năm vị trưởng lão có ý kiến gì không?"

"Thuộc hạ không có ý kiến!"

Hiện giờ khí thế Vương Động đang bùng nổ, họ đâu dám thốt ra chữ "Không" chứ?

Vương Động nhấc tay chỉ và hỏi: "Tiền Quý, ông có ý kiến không?"

Tiền Quý là một trong Tám đại trưởng lão, mà giờ phải nói là Năm đại trưởng lão chứ nhỉ.

"Thuộc hạ không có ý kiến! Giáo chủ nhìn xa trông rộng, quyết định không chê vào đâu, thuộc hạ muôn phần kính phục."

Vương Động lắc đầu bảo: "Không đúng, ông có thành kiến."

Tiền Quý ấm ức ra mặt: "Giáo chủ, thuộc hạ không có ý kiến thật mà."

"Ta bảo là ông có ý kiến!"

"Thuộc hạ tuyệt đối không có ý kiến gì hết, xin giáo chủ minh xét."

"Ta bảo ông có ý kiến là ông có ý kiến, hiểu chưa?"

"Vâng vâng vâng, giáo chủ đúng rồi ạ, thuộc hạ có ý kiến ạ, thuộc hạ có ý kiến ạ."

Vương Động rút đao ra, một nhát đao cắt họng.

Tiền Quý chết không nhắm mắt!

"Ông dám có ý kiến với quyết định của bổn tọa? Chết cũng đáng."

Mọi người lặng người đi, không ai dám thở mạnh. Giờ không im lặng thì còn biết làm thế nào nữa? Hãi chết đi được đây này!

Lục Thải Y run bần bật, tỏ rõ sợ hãi ra mặt.

Vương Động bên cạnh cô đây càn rỡ ngang ngược, tính khí hỉ nộ thất thường.

Hắn ta trở thành Giáo chủ Ma giáo thì e là cả võ lâm giang hồ này có lắm tai ương, không được sống yên ổn rồi. Hắn ta là một đại ma đầu chuẩn từ chân lên đến đầu đấy! Tại sao cô lại rơi vào tay loại ma đầu này chứ?

Nỗi xót xa dấy lên từ tận tâm can làm cô vô cùng tuyệt vọng.

Tại sao Vương Động lại muốn giết Tiền Quý à? Đương nhiên là do đáng chết rồi.

Đêm qua Vương Hiểu Phong, Khổng Hư và Tiền Quý vẫn đang triển khai kế hoạch bí mật giết chết Vương Động nhân ngày lễ kế vị hôm nay đấy.

Thế nhưng kế hoạch bí mật của họ thực hiện dưới con mắt của Vương Động hết. Bởi lẽ thê tử của Vương Hiểu Phong đã bị Vương Động mua chuộc từ lâu rồi.

Nói chính xác thì là uy hiếp đấy!

Cụ thể uy hiếp thế nào thì không đáng để nhắc đến. Vương Động khá cái việc uy hiếp đó lắm, như là cưỡi ngựa xem hoa thôi.

Vậy nên hôm nay Vương Động đã sắp xếp xong xuôi tất cả, đầu tiên là chém chết Vương Hiểu Phong, sau đó là đến lượt Khổng Hư và Tiền Quý.

Vương Động bố trí ba kế!

Lưu Tam Tư là kế trực tiếp. Nếu như Lưu Tam Tư không thành công thì còn hai kế đằng sau.

Nhưng mà chém Vương Hiểu Phong xong rồi, Vương Động lại nhận ra mình đánh giá cao Vương Hiểu Phong quá.

Ngoài kế đó thì Vương Động còn chuẩn bị kế đối phó Cẩu Vương Lâm Kiệt nữa. Bởi vì anh nhận được tin bình thường Cẩu Vương có quan hệ khá tốt với Vương Hiểu Phong. Kết quả là hôm nay Cẩu Vương không nhúng tay vào, nên cũng đã bớt cho Vương Động một chút phiền hà.

"Được rồi, xong chuyện vặt vãnh rồi. Bây giờ bổn tọa sẽ nói chuyện chính với mọi người." Dứt lời, Vương Động ngồi trên ngai vàng đánh mắt qua Lục Thải Y, ra hiệu cho thị nữ bón nho.

Lục Thải Y nhanh chóng ngậm một quả nho mớm cho Vương Động.

Mọi người nín thở tập trung tư tưởng, không dám lơ là. Họ đã ngộ ra vị tân giáo chủ này còn hỉ nộ thất thường, còn đáng sợ hơn cả lão giáo chủ rồi!

Ăn nho xong, Vương Động liếm môi. Quả nho này ngon quá, vừa thơm vừa ngọt.

Vương Động đứng dậy khỏi ngai vàng, anh hít sâu một hơi rồi đứng yên ở đó nhắm mắt lại suy nghĩ.

Mọi người cùng lẳng lặng chờ đợi, không ai dám mất kiên nhẫn.

Một lúc lâu sau Vương Động mở mắt ra, anh lại ngồi xuống ngai vàng và mỉm cười.

Chân phải anh vắt lên gối chân trái, tay trái gác lên đùi chân phải rồi gõ ngón tay. Cánh tay phải chống lên thành ghế, anh hơi nghiêng đầu, nheo mắt lại, ngón trỏ phải xoa nhẹ cái trán.

Tóm lại là ngồi tư thế của đại lão!

Lục Tải Y tự động lùi về sau, đứng đằng sau Vương Động bóp vai cho Vương Động

Vương Động trầm ngâm, cúi mặt nói:

"Có một câu mà ta chôn chặt trong lòng rất lâu lại vẫn không dám nói ra, bởi lẽ ta sợ thốt ra sẽ bị chém chết."

"Nhưng giờ thì ta không sợ nữa rồi, bởi những kẻ muốn chặt đầu ta đều đã bị ta chém chết cả. Cuối cùng thì ta cũng đã có thể ngang nhiên nói thẳng ra câu..."

"Ngày xưa ta không có sự lựa chọn, còn giờ ta muốn làm một người tốt!"