Dịch: Juliawaw
"Trở về, Từ tả sứ!" Lệnh của Vương Động hệt như dội một chậu nước lạnh xuống đầu Từ Thất Dạ và làm hắn tỉnh táo lại.
Từ Thất Dạ là kiểu người sáng suốt và chín chắn nhất, mới rồi bị nỗi hận Diệp Vô Đạo ghi tạc trong tim chọc tức nên mới thất lễ như vậy. Từ Thất Dạ mà đã bình tĩnh thì sẽ không sơ suất như thế.
Mặc dù lệnh của Vương Động không có ý gì khác, nhưng Từ Thất Dạ vẫn ngoan ngoãn chấp hành mệnh lệnh. Bởi vì hắn hiểu rằng, giáo chủ sẽ không nói suông đâu!
Ánh sáng kiếm đã bay biến hết, Từ Thất Dạ lùi lại ba bước và tra kiếm vào vỏ.
Hắn không hỏi Vương Động tại sao, bởi vì hắn không phải kẻ thích nói chuyện, đặc biệt là hỏi những câu hỏi vô bổ!
Giáo chủ đã nói vậy ắt có lý do, với tính của giáo chủ thì chẳng cần mình hỏi, tự giáo chủ cũng sẽ trả lời thôi.
Vương Động cất tiếng: "Ra đi!"
Khi Từ Thất Dạ ra tay, Vương Động đã cảm ứng được một luồng hơi thở mạnh bạo của cao thủ hàng đầu không thua kém Diệp Vô Đạo là bao trong chớp mắt!
Điều đó tương đương với có mai phục...
Mà chắc chắn rằng kẻ này sẽ đánh lén, bởi vì khi nãy anh chặt tay Diệp Vô Đạo nhưng kẻ này không hề có động tĩnh. Từ Thất Dạ ra tay, Diệp Vô Đạo nguy hiểm đến tính mạng nên kẻ trốn góc tối mới để lộ một chút hơi thở thành ra đã bị Vương Động tóm được.
Có một người đàn ông trung tuổi bước ra từ Quỷ Môn Tông, người này là môn chủ Cố Thanh Thành của Thiên Cực Môn!
Trong bốn ma môn lớn, Cố Thanh Thành thân với Quý Lưu Vân nhất, nhiều lần sống chết trong gang tấc với nhau. Vậy nên dám chắc ông ta là người ghét Vương Động nhất trong bốn ma môn lớn rồi. Kể cả cướp vị trí của Phong Vân Thần giáo trong Đại hội Võ Lâm cũng là Cố Thanh Thành xúi giục cả. Ba ma môn lớn kia nể mặt Cố Thanh Thành, không xuất lực nhưng cũng ngầm đồng ý.
Vương Động cười khẩy với Cố Thanh Thành: "Cố môn chủ trốn tránh như thể chẳng có tý oai phong nào cả!
Cố Thanh Thành bước đến chỗ Diệp Vô Đạo và nhìn Vương Động lạnh lùng: "Khả năng quan sát của cháu Vương Động nhạy bén thật đấy, cũng giỏi đó chứ, bảo sao hại chết được Quý Lưu Vân."
"Không phải hại chết, mà là giết công khai!"
"Ha ha, cái đó không quan trọng."
Diệp Vô Đạo hằm hằm Cố Thanh Thành: "Ông ra tay sớm một chút thì ta đã không mất cánh tay này rồi."
"Một cánh tay có há gì, ngươi còn một cái nữa đây thây?"
"Cố Thanh Thành, trước đây ông không nói như vậy!"
"Ngươi cứ khăng khăng phải gây hấn với ta vào lúc này à? Ha ha, hiện giờ không chỉ Vương Động giết được ngươi mà ta cũng giết được ngươi dấy!"
"Khốn khiếp!"
Diệp Vô Đạo tức gần chết, hắn hối hận rồi, hắn không nên ngấm ngầm hợp tác với những con sói già này mới đúng. Cái để hắn dám tự tin hợp tác, đó là hắn tự tin vào võ công của mình ngang ngửa các chưởng môn ma môn lớn. Vậy nên hắn cảm thấy mình có thể hống hách được! Vậy mà giờ đây, hiện thực đã chứng minh hắn bay hơi cao rồi.
Đến cả một cái thằng oắt con như Vương Động mà hắn cũng không đỡ được một nhát đao đó, chứ khỏi bàn đến Cố Thanh Thành! Trong mắt Diệp Vô Đạo, hiển nhiên là võ công của Cố Thanh Thành cao hơn Vương Động, ừm, và Cố Thanh Thành cũng nghĩ như vậy.
Diệp Vô Đạo mất một cái tay cảm thấy thật suy sụp, hoá ra mình lại thua kém các cao thủ nhiều đến vậy! Đi sai một nước là thua cả bàn, mình quá là sơ sẩy rồi,tại sao mình lại không cẩn thận hơn chứ?
Vương Động ngồi khoanh chân dưới đất, nhìn hai người mà cười ha ha: "Hai ngươi cứ nội chiến trước đi, ta không vội đâu." Chẳng có chuyện Diệp Vô Đạo sẽ liều chết với Cố Thanh Thành trong trạng thái này đâu, Diệp Vô Đạo còn không có khả năng làm Cố Thanh Thành bị thương ấy. Nhưng mà có phim để xem thì Vương Động vẫn sẵn lòng xem thôi!
Cố Thanh Thành cười bảo: "Cái thằng nhóc Vương Động ngươi cũng vui tính phết đấy, đúng là giết được Quý Lưu Vân thì vẫn có bản lĩnh rồi. Một nhát đao chặt đứt cánh tay Diệp Vô Đạo thì cũng chẳng kém gì lão phu đâu. Trường Giang sóng sau xô sóng trước đúng là đạo lý hiển nhiên. Chỉ cần ngươi đồng ý với điều kiện của lão phu, vậy thì lão phu sẽ hoá thù thành bạn."
Dù Vương Động sẽ không đồng ý với điều kiện của ông ta nhưng anh vẫn hỏi: "Điều kiện gì?"
"Năm nay ngươi bao nhiêu tuổi?"
"Hai mươi lăm!"
"Lão phu có cô con gái lớn hơn ngươi ba tuổi, gái hơn ba rất đẹp đôi với ngươi. Chỉ cần ngươi đồng ý lấy con gái lão phu làm vợ, làm con rể lão phu, vậy lão phu sẽ không giết ngươi mà cả Thiên Cực Môn còn là của ngươi cơ! Khi đó ngươi đã trở thành chưởng môn của hai trong số năm ma môn lớn rồi, chẳng phải quá đẹp à?"
Bản thân Vương Động là người xuyên không, là một anh con trai thời đại mới được cập nhật những xu hướng đi đầu của thế kỷ, vậy mà anh cũng không chơi trội bằng Cố Thanh Thành đấy. Già mà chẳng đứng đắn gì cả! Định bắt ông gọi lão bằng bố à? Cái con chó già này mơ đẹp ghê ấy!
"Không ngờ Cố môn chủ còn biết kể chuyện cười đấy!"
"Lão phu nói thật lòng đó."
"Ồ vậy hả, thế con gái ông đẹp ngần nào?"
"Là quốc sắc thiên hương, được vô số môn đồ trong ma môn yêu mến. Xét về độ xinh đẹp thì cũng đẹp ngang ngửa Lục Thải Y của Thanh Hà Kiếm phái ngươi bắt cóc về đấy!"
Vương Động chỉ mỉm cười, khoé miệng nhếch lên, "Cố môn chủ này, muốn bổn toạ làm con rể ông cũng được thôi. Cơ mà bổn toạ có một cái sở thích quái đản, cần phải hỏi ý Cố môn chủ trước đã. Nếu Cố môn chủ chịu được sở thích quái đản này của bổn toạ, vậy bổn toạ có thể suy sét đến đó."
Cố Thanh Thành hỏi thật: "Sở thích quái đản gì?" Ông định vậy thật chứ không nói đùa câu nào. Nay được gặp và ông thấy Vương Động xuất sắc hơn ông tưởng nhiều. Rất hiếm để gặp được cậu trai xuất sắc như Vương Động, nếu như bê về Thiên Cực Môn được thì còn gì đẹp bằng. Mà trên hết là Vương Động đẹp trai á! Kết hợp với con gái mình thì sẽ là đôi trai tài gái sắc, con cháu đẻ ra cũng là người đẹp trai nhất thiên hạ cho mà xem.
Ông nghĩ đến đây thôi mà đã háo hức lắm rồi! Dăm ba cái vụ trả thù cho Quý Lưu Vân thì haha... Đúng thật là Cố Thành Thành thân với Quý Lưu Vân, nhưng sống thì tình cảm bằng thật còn chết là hết luôn rồi!
Bảo sao mà đạo sĩ chính đạo vẫn hay bảo lũ ma giáo đều là lũ điên cả, chẳng ai có suy nghĩ bình thường, nên tống giam vào trại thương điên cũng có căn cứ hết!
"Sở thích quái đản của bổn toạ đó là thích giết vợ! Nếu Cố môn chủ không bận tâm chuyện kẻ đầu bạc tiễn người đầu xanh, vậy thì bổn toạ sẽ chiều lòng ông."
Cố Thanh Thành sầm mặt, toả ra áp lực kinh người, "Vương Động đang bỡn cợt lão phu đó à?"
"Hình như vậy đấy."
Cố Thanh Thành nhấc tay lên, rút một thanh đao ở sau lưng ra, ông ta chẳng nói chẳng rằng và bổ ngay một nhát về phía trước.
Vui tính, cợt nhả, máu lạnh, hiền lành, thương người, tàn nhẫn, vụng về, ba hoa, yêu tiền, háo sắc, thích đọc sách, thích viết sách, thích tự thiến, thích thái giám... bất cứ tính cách nào cũng có ở ma giáo hết.
Thế nhưng dù đó có là ai thì chỉ cần ở ma giáo đều có một tính cách đặc thù, đó là độc ác!
Chẳng ai trong ma giáo mà không độc ác cả.
Dù cho trước đó có bỡn cợt thế nào, nhưng để ra tay rồi thì đều sẽ ác hơn bất cứ kẻ ác nào khác!