Dịch: Juliawaw
Vương Động chỉ nhìn Diệp Vô Đạo với ánh mắt lạnh lùng, "Bổn toạ có thể thứ lỗi cho không tiếp đón từ xa, nhưng mà, trước mặt bổn toạ mà ngươi cũng xứng với hai chữ bổn toạ ư?"
Diệp Vô Đạo hốt hoảng, người ta đến với mục đích xấu rồi!
Diệp Vô Đạo chắp tay hành lễ khiêm tốn, trông cũng có dáng vẻ của thư sinh đấy, "Đúng là Diệp mỗ đã mạo phạm Vương giáo chủ, đã thất lễ với Vương giáo chủ rồi."
"Không thật lòng."
"Vương giáo chủ thấy cần phải nhận lỗi thế nào chăng?"
"Quỳ xuống xin lỗi!"
"Vương giáo chủ hơi làm khó người khác rồi đấy?"
"Ta làm khó ngươi đấy thì sao!"
"Vương giáo chủ, Diệp mỗ và Phong Vân Thần giáo chưa từng có xích mích gì. Chẳng hay Vương giáo chủ đến đây hăm doạ vì chuyện gì?"
"Để đánh ngươi đó!"
"Diệp mỗ đã đắc tội Vương giáo chủ ở đâu vậy?"
"Người sáng dạ không nói lòng vo Diệp Vô Đạo, ngươi không biết thật đó ư? Dù gì thì ngươi cũng là một chưởng môn ma đạo, tác phong không thể dứt khoát một chút à? Sao cứ phải vòng vo như lũ danh môn chính phái thế nhỉ!"
"Hổ thẹn với Vương giáo chủ quá, trước khi Diệp mỗ gia nhập ma môn cũng là một người đọc sách. Thời đó cũng có chút công danh nên khá thích nói lý lẽ với người khác."
"Dạo này bổn toạ cũng thích nói lý lẽ với người khác đấy!" Bàn tay Vương Động đặt lên chuôi đao Vết Sét.
Đao Vết Sét là thanh đao gãy, không dài không ngắn rất phù hợp đeo bên hông. Vương Động đã hình thành thói quen cứ nói chuyện ngứa mắt là rút đao ra chém ngay rồi. Vương Động chém một đao, đường sáng đao xoẹt qua ngay lập tức.
Diệp Vô Đạo khựng người, nghiêm túc ngay tức khắc. Hắn ta bật nhảy một cái, cơ thể hệt như chú chim lách được một nhát đao này của Vương Động.
Né được nhát đao nhưng đường quét khủng khiếp của đao vẫn xé quần áo hắn ta rách tả tơi thành các miếng. Nếu như không có chân khí bảo vệ cơ thể, vậy thì cánh tay của hắn cũng đã gãy luôn rồi!
Giọng Diệp Vô Đạo lạnh dần: "Có phải Vương giáo chủ hơi bị lỗ mãng quá rồi không?" Thú thật là Quỷ Môn Tông không bằng Phong Vân Thần giáo, nhưng điều đó không thể hiện Diệp Vô Đạo hắn đây thua Vương Động!
Vương Động chỉ là một cái thằng vãn bối oắt con thôi.
Mình đã nhún nhường đến thế, vậy mà Vương Động còn ngang ngược đến vậy. Khinh người quá đáng quá rồi đấy!!
"Xoẹt!" Kiếm của Diệp Vô Đạo đã ra khỏi vỏ, thân kiếm sáng quắc như ráng chiều.
Đây là bảo kiếm nung từ sắt đỏ tinh chế có màu đỏ đậm, thân kiếm hệt như ráng chiều và nó cũng khá là lợi hại đấy! Sắt đỏ tinh chế là vật liệu đỉnh trong các vật liệu chế tạo binh khí, đã có rất nhiều Tiên Thiên dùng loại vật liệu này để đúc binh đó.
Với Diệp Vô Đạo thì Vương Động cũng chỉ là ăn may mới chiếm được cái ghế giáo chủ của Phong Vân Thần giáo thôi. Nếu như năm đó mình không gia nhập Quỷ Môn Tông, mà là gia nhập vào Phong Vân Thần giáo, vậy thì giờ cũng chẳng đến lượt Vương Động rồi.
"Vương giáo chủ muốn bàn luận võ công với bổn toạ, vậy bổn toạ cũng sẽ tác thành cho ngươi."
Diệp Vô Đạo bắt đầu vung kiếm, đường kiếm bắn qua như thác nước trút ào xuống. Nhát kiếm này đã là nhát kiếm đỉnh cao rồi. Chỉ mới một nhát kiếm này thôi mà Diệp Vô Đạo đã được xếp vào danh sách các cao thủ có sức mạnh cá nhân đứng đầu trên giang hồ đấy. Những gì mà hắn ta nghĩ là đúng sự thật, mặc dù Quỷ Môn Tông không bằng năm ma môn lớn hàng đầu, thế nhưng xét về sức mạnh cá nhân thì Diệp Vô Đạo không hề kém cạnh với các chưởng giáo hàng đầu.
Vương Động quét ngang một đao đỡ chiêu bảo kiếm của Diệp Vô Đạo. Quét xong nhát đao đó, Vương Động tra đao vào vỏ luôn chứ cũng chẳng nhìn xem Diệp Vô Đạo thế nào, "Ta đã nói rồi đấy, ngươi đâu xứng với hai chữ bổn toạ, trí nhớ kém thật!"
Khoé miệng Vương Động còn đang mỉm cười gian thì mới nói xong thôi đã nghe thấy tiếng leng keng chói tai, đồng thời, bảo kiếm trong tay Diệp Vô Đạo đã gãy xuống tận gốc và rơi loảng xoảng xuống dưới đất. Cánh tay phải của hắn ta cũng rơi xuống cùng với thanh bảo kiếm.
Một đao của Vương Động đã chém đứt một tay của hắn ta. Kinh khủng hơn cả, đó là nhát đao này của Vương Động còn chưa điều động chân khí Lôi Đế đâu!
Đúng rằng võ công của Diệp Vô Đạo không thua Vương Động là bao, nhưng đó là trường hợp không có chân khí Lôi Đế. Vả lại dù đao Vết Sét của anh đây chỉ là một thanh đao gãy thì nó vẫn là thần binh chứ!
Cánh tay này của Diệp Vô Đạo đã thua anh ở sự khác biệt về binh khí đó!
"Vương giáo chủ có thể danh chấn giang hồ thì quả đúng là anh hùng xuất thiếu niên, danh bất hư truyền!" Trông Diệp Vô Đạo văn vẻ lịch sử nhưng bản chất kiên cường lắm đấy, bị chặt một tay mà vẫn còn nói cười vui vẻ như thường được. Đúng là những kẻ có thể làm chưởng môn ma giáo đều là siêu nhân cả!
"Đã đến nước này rồi mà Diệp Vô Đạo ngươi vẫn giả vờ giả vịt à?"
"Bổn toạ là người đọc sách mà. Chẳng lẽ Vương giáo chủ vẫn bắt bổn toạ quỳ xuống nhận lỗi ư? Người đọc sách có khí tiết chính trực của mình. Trời đất vua cha thầy, sau khi gia nhập ma môn thì cẩu hoàng đế chỉ là cục cứt trong mắt bổn toạ thôi! Vậy nên chỉ có trời đất, song thân và ân sư mới có thể khiến bổn toạ quỳ xuống được. Song thân bổn toạ đã chầu trời nhiều năm, mà ân sư cũng bị chính tay bổn toạ chém đầu chết không nhắm mắt, vậy nên ngoài trời và đất, thì thế gian này không còn ai bắt bổn toạ quỳ xuống được cả!"
Vương Động gật gù, Diệp Vô Đạo này cứng đấy. Tiếc là hắn ta có thù máu với Từ Thất Dạ, chứ không Vương Động cũng chẳng nỡ lòng nào giết hắn ta.
"Có khí tiết chính trực à?" Từ Thất Dạ bước lên phía trước, nhìn Diệp Vô Đạo bằng ánh mắt lạnh lùng toả ra hận thù ngút ngàn. Nồng nặc đến nỗi có thể hoá thành con dao đâm chết Diệp Vô Đạo.
"Diệp Vô Đạo, loại người giết người vô tội, tàn nhẫn vô tình chẳng khác nào đao phủ như mày mà cũng xứng với bốn chữ khí tiết chính trực ư?"
Diệp Vô Đạo cười khẩy với Từ Thất Dạ: "Người đọc sách thích văn vẻ và làm dáng, ta cũng vậy thôi mà. Ngươi là vị nào nữa đây? Nghe giọng điệu của ngươi vậy ra đã thấy bổn toạ giết người vô tội hửm? Bổn toạ là kẻ thù của ngươi à? Xin lỗi nhé, bổn toạ giết quá nhiều người vô tội rồi nên quả thật không có ấn tượng về ngươi."
Mắt Từ Thất Dạ lạnh như băng, nhìn Diệp Vô Đạo chằm chằm: "Bảy năm trước, Từ gia tiêu cục Đông Lai."
Diệp Vô Đạo lắc đầu cười cợt: "Hoá ra là ngươi đấy à. Năm ấy bổn toạ mới gia nhập Quỷ Môn Tông nhận nhiệm vụ nhập môn là cướp chuyến hàng đó, tiện tay thì diệt tiêu cục Đông Lai của ngươi cái ấy mà. Năm đó tim chưa đủ cứng, máu chưa đủ lạnh, thấy hai huynh muội ngươi còn nhỏ nên đã mủi lòng tha cho hai ngươi một mạng. Ngày đó không thấu hiểu được cái lý giết sạch tận gốc trừ hoạ sau này, giờ xem ra ngươi cũng sống khá đấy nhỉ. Muội muội ngươi đâu, giờ thế nào rồi, còn sống chứ?"
Vết thương trên vai Diệp Vô Đạo đã được phong bế nhờ chân khí nên không chảy máu nữa. Sau khi nhận ra Từ Thất Dạ, hắn nói chuyện hồ hởi hệt như gặp được bạn bè lâu ngày không gặp vậy. Và thái độ này đã làm Từ Thất Dạ nổi cơn điên máu.
Nợ máu mà hắn đây khắc ghi bảy năm trời, lại chỉ là trò cười trong mắt kẻ khác, mà nó lại còn tỏ vẻ "rất thú vị" cơ.
Kiếm Vô Ngạn "xoẹt" một tiếng và ra khỏi vỏ.
Tại khoảnh khắc này đây, Từ Thất Dạ không còn bất cứ dục vọng nào nữa, trong đầu hắn chỉ có duy nhất một ý niệm đó là giết Diệp Vô Đạo thôi!
Miễn cưỡng mà nói, võ công của Từ Thất Dạ có thể xếp vào danh sách hạng nhất giang hồ, thế nhưng miễn cưỡng thì vẫn mãi là miễn cưỡng. Diệp Vô Đạo né người một cái là tránh được ngay đường kiếm của Từ Thất Dạ.
"Vương Động, ngươi tưởng chém đứt một tay của ta là có thể cử một cái thằng phế vật thế này qua sỉ nhục ta à?"
Vương Động không trả lời, Từ Thất Dạ vẫn luôn minh mẫn đã bị Diệp Vô Đạo chọc tức. Kiếm Vô Ngạn trong tay hắn xuất sáu chiêu liên tục biến sáu đường ánh sáng bay đến. Hắn không tin, mình không cả giết được Diệp Vô Đạo thiếu một cánh tay!
Sắc mặt Vương Động bỗng nhiên nghiêm túc, anh ra lệnh: "Trở về, Từ tả sứ!"