Chương 34: Bổn toạ nói được làm được, chưa nói suông bao giờ

Dịch: Juliawaw

Cố Thanh Thành chính là một kẻ độc ác!

Mới rồi còn trò chuyện vui vẻ mà không vừa tai cái là rút đao chém luôn được. Nhát đao này của ông ta còn là tuyệt kỹ Trời Tru Đất Diệt giết trong phút chốc của Thiên Cực Môn nữa chứ.

Ông ta ra tay mà không có bất cứ tính toán hay do dự nào! Mới rút đao ra mà đã dùng tuyệt kỹ, không hề có đạo lý giang hồ rồi.

Nhát đao này của ông ta là muốn giết người đây mà!

Thế nhưng hẳn là mọi người cũng biết Vương Động hống hách ra sao rồi đấy.

Nắm đao Vết Sét trong tay, Vương Động chém một đao đến, anh chọn cứng đấu cứng với kẻ mạnh lâu năm Cố Thanh Thành này.

Ngân Nguyệt Phá Không Trảm!

Đây là tuyệt chiêu của Ngân Nguyệt Thần công, khí đao tàn ác xé không gian lao đến điên cuồng.

"Oành!" Hai luồng chân khí va chạm nhau, ai mạnh ai yếu quyết định ở ngay giây phút này.

Vương Động lùi lại bốn bước, anh đã ở thế hạ phong.

Cố Thanh Thành đúng là kẻ mạnh lâu năm có khác, chân khí mạnh vô cùng, hai luồng chân khí đụng độ và anh không chống được. Cố Thanh Thành cũng tu luyện đao pháp, thế nhưng đao pháp của ông ta mạnh hơn đao pháp Ngân Nguyệt Thần công của anh.

Cái năm mà người ta tung hoành thì Vương Động anh vẫn còn đang và cơm. Vậy nên trong lần đụng độ này, Vương Động đã rơi vào thế hạ phong và phải lùi lại mấy bước liền.

...

Vậy nhưng dù Vương Động có ở thế hạ phong nhưng anh không hề thua! Mà còn có mặt lợi hơn cơ do binh khí của anh rắn hơn đó!

Vương Động bị đẩy lùi lại mấy bước, thế nhưng thanh bảo đao trong tay Cố Thanh Thành đã gãy thành hai đoạn rồi. Trông thì có vẻ như đao gãy đấu với đao gãy khá là công bằng, thế nhưng hiện thực thì khác một trời một vực đấy.

Cố Thanh Thành xây xẩm mặt mày, ông khó chịu khi nhìn thanh đao gãy trong tay. Quả thật là ông bị sững sờ đấy, bởi vì ông không ngờ là sẽ có cảnh này đâu. Bảo đao ông cầm được chế tạo đặc biệt, trước giờ chỉ có ông chém gãy binh khí kẻ khác thôi.

Cố Thanh Thành nhìn thanh đao gãy Vương Động cầm thì cũng phải tỏ ra tiếc nuối, "Đao tốt như vậy mà lại bị gãy, đáng tiếc thật." Ông nói đao của Vương Động chứ không nói đao của mình.

Vương Động nhìn lướt qua đao Vết Sét và cũng đến phải thở dài, "Tiếc thật!" Nếu như thanh đao này không bị gãy, vậy anh có tự tin đi chém chết Tiên Thiên đó!

"Đao này tên gì?"

"Vết Sét."

"Đao tốt, tên hay."

"Không thể tưởng tượng được một thanh đao thần như vậy bị cái gì làm gãy chứ."

Vương Động thở dài: "Có một số người dù cầm đao thần trong tay nhưng cũng chẳng bao giờ trở thành vị thần trong thanh đao đó. Âu cùng là chủ nhân cũ của nó phụ nó thôi. Cơ mà thanh đao này đã nằm trong tay ta, vậy thì dù có là đao gãy thì vẫn là đao thần!"

Cố Thanh Thành cười khẩy: "Ngươi cũng sẽ phụ nó thôi, bởi vì ngươi không thể trở thành vị thần trong thanh đao này được."

"Ông biết được bổn toạ không thể chắc?"

"Bởi vì ngươi sẽ trở thành vong hồn dưới đao của lão phu ngay đây thôi!"

"Ông định giết bổn toạ à?"

"Tất nhiên rồi!"

"Được thôi, kẻ giết người thì mãi là kẻ giết người, vậy bổn toạ giết ông cũng không cảm thấy tội lỗi rồi."

"Ngươi tưởng cầm một thanh đao tốt thì..."

"Xoẹt." Vương Động nhấc tay lên và quét lưỡi đao chém ra một luồng ánh sáng sấm sét. Tia lửa điện lách tách, khí đao sắc bén hệt như sấm chớp của chín tầng mây lao vùn vụt đến.

Đây chính là hình dáng của chân khí Lôi Đế!

Cố Thanh Thành biến sắc, không còn tâm trạng nói nốt câu mà nhấc đao lên đỡ ngay do sức mạnh của nhát dao này nằm ngoài tưởng tượng của ông.

Ông không tiếp được đao này, bởi vì không đỡ được!

Ông cũng không né được đao này do đường đao đã phong toả tám hướng của ông!

Ông không né được, mà né thì cũng phí cái đao này nên chỉ biết cố mà chống đỡ nó thôi.

Mặt Cố Thanh Thành nhăn nhó dữ tợn, thà rằng ông tin Vương Động giở trò lừa bịp, chơi đểu sau lưng, chứ cũng không muốn tin Vương Động có thực lực này thật.

Ông không thể nào mà tin nổi, bởi vì lực của nhát đao này đã có phong thái của Tiên Thiên rồi. Và điều này thì không thể nào!

Chân khí hừng hừng xông ra xung quanh người ông, máu tiết bắt đầu nhộn nhạo và kích thích mười hai thành sức mạnh tiềm ẩn. Một đại lão ma giáo mấy chục năm đã xông ra nguồn sức mạnh rung trời lở đất.

Tiếng rống giận vang lên tận trời xanh như sấm sét giữa trời quang, "Tuyệt Thiên Vô Cực!!" Cố Thanh Thành dùng cả tính mạng mình để quyết trận này.

Sau khi nhát đao của Vương Động lặng xuống, Cố Thanh Thành cũng đã bị chém thành hai nửa chết tươi.

Vương Động tra đao vào vỏ, anh không nói câu nào, anh chỉ đứng im không nhúc nhích ở đó. Làn gió phe phẩy mái tóc dài của anh, cả tà áo trắng cũng bay phấp phới trong gió. Anh có thể im lặng, có thể không quan tâm trang phục, nhưng nhất định anh phải tạo dáng đẹp trai!

Ba phút sau, Từ Thất Dạ nhắc nhở nhỏ nhẹ, "Giáo chủ ơi, Cố Thanh Thành chết rồi!" Tạo dáng ba phút liền, đến thân là thuộc hạ hắn đây cũng không để mặc được nữa.

Đây chính là chỗ mà Từ Thất Dạ không bằng Quách Hữu Đức đấy!

Vương Động gật đầu, bảo: "Ta biết rồi!"

Vương Động xoay người lại, mặc kệ xác Cố Thanh Thành mà nhìn về phía Diệp Vô Đạo chỉ còn một cánh tay, "Có rất nhiều sự lựa chọn được đưa ra trong một quãng đời. Có sự lựa chọn là sai lầm nhưng chẳng sao hết, cho qua là được. Nhưng có những sự lựa chọn đã là sai lầm thì không có cơ hội sữa chữa nữa rồi! Ai mà chẳng muốn trèo lên cao, đó là chuyện thường tình, ngươi không hề sai khi hợp tác với Cố Thanh Thành. Nhưng mà càng trèo cao thì càng té đau Diệp chưởng môn ạ!"

"Bổn toạ sẽ cho ngươi một sự lựa chọn để ngươi khỏi bảo rằng bổn cung máu lạnh vô tình. Ngươi đã hết đường trèo cao, vậy giờ chỉ cần sẵn sàng quỳ xuống, bổn toạ có thể tha cho cái mạng ngươi đấy!"

Từ Thất Dạ đanh mặt, định cất tiếng nhưng sau rồi vẫn nhẫn nhịn được. Không đến lượt ai nghi ngờ quyết định của giáo chủ hết. Kẻ có dũng cảm nghi ngờ đều không có cái kết tốt đẹp!

Diệp Vô Đạo chau mày với Vương Động, đã được sống thì đâu ai muốn đi chết chứ? Dù có là người chẳng sợ chết đi nữa, rồi cũng sẽ biết sợ vào phút chốc trước khi lìa đời thôi! Huống hồ, Diệp Vô Đạo lại là kẻ sợ chết sẵn rồi.

"Chọn cái gì?"

"Diệp chưởng môn có còn nhớ mình vẫn nợ bổn toạ một lời xin lỗi chân thành không?"

Yêu cầu là quỳ xuống xin lỗi, trước đó Diệp Vô Đạo chỉ nói một lời xin lỗi bâng quơ, chứ không thật lòng.

Mà giờ đây quỳ xuống xin lỗi còn càng nhục nhã thêm.

"Diệp mỗ quỳ xuống xin thứ lỗi, Vương giáo chủ sẽ tha cho cái mạng này của Diệp mỗ chứ?"

"Bổn toạ đã nói là làm, chứ không nói suông bao giờ! Huống hồ ngoài tin bổn toạ ra, ngươi còn sự lựa chọn khác à?"

Làm gì còn sự lựa chọn nào khác nữa chứ!

Đến Cố Thanh Thành cũng bị Vương Động chém chết bằng một nhát rồi, sức mạnh này đã vượt khỏi bảng xếp hạng các cao khủ hàng đầu, sánh tầm Tiên Thiên rồi còn đâu!

Dù rằng hắn có huy động tất cả môn đồ trong phái đến bao vây Vương Động thì cũng chẳng có ích gì hết. Bởi vì hắn không chỉ được xem mà cũng được tự trải nghiệm đường đao nhanh thoăn thoắt của Vương Động rồi. Giờ mà mình mới chớm nói cái, e là chưa ra lệnh xong thì cái đầu đã rơi xuống đất rồi ấy. Khi ấy thì các môn đồ có vây giết cũng chẳng còn ý nghĩa gì nữa. Vương Động vẫn ung dung ra về mà chẳng cần giết sạch được.

Quan trọng hơn cả, đó là Vương Động bước vào cảnh giới Tiên Thiên ở cái tuổi này đã là chuyện gần như chắc như đinh đóng cột rồi. Quỷ Môn Tông đắc tội kẻ như vậy thì không thể sống yên được!

Diệp Vô Đạo tiều tụy đi nhiều, đôi mắt không có tiêu cự, đôi vai đang run rẩy, như thể già đi cả chục tuổi trong nháy mắt.

Quỳ hay không quỳ đây?

Quỳ thì mất tất cả lòng tự trọng, nhục như một con chó, sống tăm tối trong bóng đêm vô tận không bằng chết, hệt như một cái xác không hồn.

Không quỳ thì chỉ có đường chết thôi!

Diệp Vô Đạo quỳ "phịch" xuống đất, "Vương giáo chủ, Diệp mỗ có mắt không thấy thái sơn, đã đắc tội Vương giáo chủ, mong Vương giáo chủ rộng lòng không xét nét và tha cho ta một mạng!" Nói xong rồi còn dập đầu xuống đất rất thành khẩn.

Lần này thì xin lỗi đủ chân thành rồi.

"Giết hắn đi Từ tả sứ!"