Chương 30: Có tin bổn toạ giết nàng không?

Dịch: Juliawaw

Vương Động vung tay, "Bổn toạ đã biết rồi, các ngươi lui xuống trước đi."

"Vâng thưa giáo chủ!"

Những người này đều có hiểu sơ qua về Vương Động, đặc biệt là Dương Bất Quá đây. Hắn nhớ lại cái chết tức tưởi của Quý Lưu Vân mà bắt đầu mặc niệm cho bốn ma môn lớn và nhất là Quỷ Môn Tông. Cớ sao họ lại ngu muội như vậy, cớ sao lại chọc vào Vương Động chứ?

Bốn chưởng môn, giáo chủ ma môn này cũng cùng một trình độ với Quý Lưu Vân và Vương Thiên Lâm, họ bị mù hay sao mà không thấy cái kết của Quý Lưu Vân và Vương Thiên Lâm?

Sau khi mấy người lui xuống Lý Huyền Tinh mới nhõng nhẽo qua tìm Vương Động, "Đại ca ơi, huynh bảo dẫn đệ đến Phong Vân Thần giáo để đi gặp Lục tiên tử Lục Thải Y mà?"

Vương Động mỉm cười, anh quên thật.

Điện Thính Phong.

Vương Động chỉ vào Lý Huyền Tinh trốn sau lưng mình, "Thải Y, đây là Lý Huyền Tinh, fans của nàng mới gia nhập Thần giáo."

Lý Huyền Tinh vẫn trốn sau lưng Vương Động và thắc mắc: "Fans nghĩa là gì vậy huynh?" Lục Thải Y cũng thắc mắc, Vương Động rất hay nói những từ kỳ lạ.

Vương Động giải thích: "Nghĩa là hâm mộ đấy!"

Lục Thải Y thay đổi sắc mặt, không hiểu ý của Vương Động là gì. Dẫn một người như vậy qua là để sỉ nhục mình à?

Vương Động kéo Lý Huyền Tinh trốn sau lưng mình ra ngoài, "Trốn cái gì mà trốn, ra mà chào chị dâu đi!"

Lý Huyền Tinh há hốc mồm: "Chị dâu ấy ạ?" Sau rồi mới hiểu ra và thở dài: "Đệ đã không nghĩ đến vấn đề này. Mà cùng phải, cũng đúng thôi, hẳn là như vậy... Ngoài Lục tiên tử ra thì làm gì còn ai trên thế gian này xứng đôi với đại ca chứ! Đại ca, chị dâu, đệ chúc hai người yên ấm cả đời, sớm sinh quý tử ạ."

Lục Thải Y ngẩn ngơ không hiểu nổi hai con người này.

Vương Động giới thiệu với Lục Thải Y, "Đây là nhị đệ Lý Huyền Tinh ta mới quen."

"Chào đệ!" Lục Thải Y thấy Lý Huyền Tinh thật lạ, cô cứ cảm thấy thằng nhóc này hơi ngốc ấy. Không biết Vương Động lừa được cái thằng nhóc ngốc nghếch này ở đâu ra nữa. Chắc chắn là Vương Động không có ý tốt rồi.

...

"Vương Động đã cử Lý trưởng lão Lý Minh Lỗi đi thực hiện nhiệm vụ bảo vệ Thanh Hà Kiếm phái hộ Từ tả sứ, vậy nên hôm sau Từ tả sứ đã trở về.

"Giáo chủ cho gọi thuộc hạ cấp tốc quay về là có gì căn dặn chăng?"

"Đây là kiếm Vô Ngạn, bảo kiếm mà lão tổ cảnh giới Tiên Thiên từng dùng. Tàng Binh Cốc có rất nhiều bảo kiếm nhưng cũng không có thanh kiếm nào bằng thanh kiếm này đâu!"

"Ý của giáo chủ là gì ạ?"

"Cho ngươi thanh kiếm này đấy!"

Thật ra lúc Dương hữu sứ mới thấy thanh kiếm này thì đã thèm rỏ dãi rồi, bởi vì thanh kiếm này không chỉ tốt mà còn đẹp nữa. Trong khi ngày Dương Bất Quá vẫn còn là Hộ giáo Pháp vương đã tự xưng là Kiếm Vương trăng hoa đấy. Có thanh bảo kiếm này thì Dương Bất Quá có tự tin cầm kiếm đi quyến rũ chưởng môn Phiêu Tuyết Phái rồi.

Vân Châu chỉ có một nữ chưởng môn là Lục Thải Y đã bị Vương Động chiếm trước, vậy nên muốn tìm nữ chưởng môn khác chỉ có thể sang châu khác mà tìm thôi.

Dương Bất Quá cũng hơi bị hống hách đấy, hắn cảm thấy giáo chủ đã có một nữ chưởng môn, mà hắn đây tự xưng là Kiếm Vương trăng hoa thì đâu thể tụt hậu được. Tiếc thay, mặc dù viễn cảnh hắn mường tưởng rất tươi đẹp, thế nhưng thanh kiếm này đã được quyết định không thuộc về hắn ta rồi.

Bởi vì Vương Động đã có quyết định chừa nó lại cho Từ Thất Dạ đó!

Từ Thất Dạ cũng dùng kiếm và kiếm thuật còn mạnh hơn Dương Bất Quá. Cho đến hiện tại thì ngoài hai Tiên Thiên lão tổ và Vương Động, người mạnh nhất chính là Từ Thất Dạ đấy! Vậy nên thanh bảo kiếm này phải đưa cho Từ Thất Dạ dùng là đúng rồi, huống hồ Vương Động còn có nhiệm vụ giao cho Từ Thất Dạ nữa.

"Thuộc hạ cảm ơn giáo chủ đã ban tặng!" Từ Thất Dạ chẳng cần khách sáo làm gì, hắn thích thanh kiếm này thật.

"Bổn toạ có nhiệm vụ cho ngươi đây."

"Xin giáo chủ cứ giao ạ."

"Giết một người bằng thanh kiếm này!"

"Giết người ư? Không cần chặt chân tay, phế võ công để kẻ đó tự sinh tự diệt ạ?"

"Không cần thế, bởi vì kẻ này khó giết!" Chặt chân tay và phế võ công khó nhằn hơn giết thẳng.

"Thuộc hạ đã hiểu rồi, thuộc hạ sẽ giết ngay lập tức, kẻ này là ai ạ?"

"Diệp Vô Đạo, chưởng môn của Quỷ Môn Tông."

Nghe thấy cái tên Diệp Vô Đạo, tròng mắt Từ Thất Dạ bỗng co lại, sát khí bật ra khỏi đôi mắt, bắn ra căm thù ngút ngàn.

"Thưa giáo chủ, thuộc hạ không phải đối thủ của Diệp Vô Đạo. Nếu thuộc hạ có năng lực giết nó thì đã sớm tiễn nó xuống mười tám tầng địa ngục, cho nó tận hưởng cuộc sống đầy đoạ rồi!"

Vương Động ậm ừ: "Bổn toạ biết năng lực của ngươi chưa đủ để giết Diệp Vô Đạo. Vậy nên bổn toạ đi với ngươi chuyến này!"

"Phịch", Từ Thất Dạ quỳ phịch xuống đất, không phải quỳ một gối mà là cả hai gối cơ.

"Thưa giáo chủ, thuộc hạ có thù máu với Diệp Vô Đạo, chỉ chờ ngày đột phá võ công, chắc chắn sẽ giết chết nó. Thuộc hạ xin giáo chủ tạm thời đừng động vào Diệp Vô Đạo, xin giáo chủ hãy giữ lại cái mạng chó của nó để cho thuộc hạ có cơ hội tự tay trả thù ạ!"

Tám người nhà Từ Thất Dạ thì có năm người chết trong tay Diệp Vô Đạo, đây là mối thù máu sâu nặng!

Vương Động lắc đầu bảo: "Thì vì biết ngươi có thù máu với Diệp Vô Đạo nên ta mới triệu tập ngươi về đấy. Bổn toạ ban kiếm Vô Ngạn cho ngươi, chính là để tự tay ngươi đâm kẻ thù đó. Chứ bổn toạ mà muốn giết một Diệp Vô Đạo tép riu mà cần ngươi đi cùng à? Ngươi cứ yên tâm đi, bổn toạ sẽ không giết Diệp Vô Đạo, bổn toạ sẽ trao việc kết thúc cái mạng Diệp Vô Đạo cho ngươi! Mặc dù bảo là quân tử báo thù mười năm chưa muộn, thế nhưng đã qua bảy năm đi và ngươi cũng nên trả cái thù này rồi. Ngươi cũng có duyên với số bảy[1] mà."

"Thuộc hạ cảm ơn giáo chủ đã cho phép!"

"Chuẩn bị đi, sớm mai xuất phát."

"Vâng!"

Đêm khuya lạnh lẽo nhưng trong chăn của Vương Động rất ấm áp do có Lục Thải Y ủ ấm.

Vương Động trong chăn ôm eo Lục Thải Y, hỏi: "Thải Y, nàng hận ta không?"

"Hận!"

"Hận cũng được, hận tức có tình cảm, vẫn hơn là không có tình cảm."

"Ha ha."

"Thật ra ngày đó ta bắt cóc nàng đến đây nhưng không có ý định huỷ hoại sự trong sạch của nàng đâu."

"Không định hay là chưa nghĩ đến?"

Vương Động trầm ngâm, có nghĩ đến hay không à? Đây là câu hỏi trắc nghiệm chỉ có một sự lựa chọn duy nhất còn gì! Một thằng đàn ông thì sao mà chưa nghĩ đến được chứ? Giải thích tức là lấp liếm, được thôi, Vương Động anh bị nói trúng tim đen rồi.

"Nàng bỏ qua vấn đề này đi, ta bắt cóc nàng qua đây là bởi vì hay tin Vương Hiểu Phong có ý đồ xấu xa với nàng, vậy nên ta mới hành động trước hắn để đề phòng chuyện hắn ta giở trò với nàng đấy."

"Rơi vào tay Vương Hiểu Phong hay rơi vào tay ngươi có khác nhau à?"

Vương Động siết vòng tay ôm Lục Thải Y, "Đương nhiên là khác rồi!"

"Khác gì?"

"Ta lợi hại hơn hắn chứ sao. Hắn ta không đánh thắng được ta nên chết rồi, còn ta thì sống đây. Quan trọng hơn đó là ta đẹp trai hơn hắn nhé! Mà ngủ với một cái thằng xấu xí nào có sung sướng bằng ngủ với một người đẹp trai chứ?"

"Ta công nhận là ngươi nói đúng theo một khía cạnh nào đó!"

"Nàng đã công nhận vậy ta có được tính là đã cứu nàng thoát khỏi biển lửa, nàng nên cảm ơn ta đúng chứ?"

"Ta mà không yếu hơn ngươi thì ta đã đá ngươi xuống đất rồi."

"Càng ngày nàng càng to gan, càng xấc xược đấy Lục Thải Y. Nàng có tin bổn toạ giết nàng không?"

"Ngươi có giỏi thì giết ta đi."

_

Chú thích

  1. Chữ "Thất" trong tên Từ Thất Dạ (徐七夜) cũng có nghĩa là số bảy (七).