Chương 27: Trả chín nhận mười ba

Dịch: Juliawaw

Hạ Húc Phong cũng là một người từng trải, nghe Tôn Trường Hưng nói thế thì lại chẳng hiểu mục đích của Vương Động thì không. Vậy nên khi Tôn Trường Hưng mới dứt lời thì Hạ Húc Phong đã nói ngay:

"Vương giáo chủ đúng là người nhân nghĩa, nhân hậu hệt như lời đồn, ngài làm người khác kính phục thật đấy. Nay Hạ Húc Phong ta được gặp Vương giáo chủ, ngài khiến ta bỗng nhận ra mình đúng là một kẻ khốn nạn, sao lại làm cái việc cướp của nhà người khác xấu xa không bằng con người như thế! Phong thái ngời ngời của Vương giáo chủ làm ta tự ti và ê chề hối hận. Tôn đường chủ, hôm nay Hạ Húc Phong ta xin lỗi ngài, ta sẽ trao trả lại di vật của Tiên Thiên vốn thuộc về quý phái ngay đây!"

Tôn Trường Hưng bĩu môi, bảo: "Hạ chưởng môn thức thời đấy, nhưng đến giờ mà mười mấy môn đồ bị thương của Phi Tinh Đường vẫn chưa nhận được tiền thuốc men đâu."

Hạ Húc Phong chẳng nề hà gì: "Tôn đường chủ cần bao nhiêu bạc xin chứ nói đi."

Thần Ưng Phái có nguy cơ bị đốn ngã, vậy mà chỉ cần dốc tiền túi là thoát được kiếp này thì tiền bạc chỉ là phù du thôi! Thần Ưng Phái của ông chỉ là con cóc ghẻ trước Phong Vân Thần giáo khổng lồ, dù Thần Ưng Phái có Thiên Ưng Môn chống lưng đi nữa vẫn chẳng đỡ được một đòn của Phong Vân Thần giáo ấy.

"Không cần ta nói thì ông cũng biết môn đồ của Phong Vân Thần giáo cao quý nhường nào mà. Một ngàn lượng bạc trắng, không được thiếu một xu!"

Một ngàn lượng? Đừng bảo là tiền thuốc cho mười mấy người, dù có trả cho cả trăm người cũng được ấy!

Hạ Húc Phong nghiến răng đồng ý: "Được thôi." Phi Tinh Môn ôm được cái đùi Phong Vân Thần giáo, ông buộc phải đồng ý, không muốn cũng phải gật đầu nếu không muốn bị đốn ngã!

"Không được!" Hạ Húc Phong mới nói xong mà đã có giọng nói bất mãn vang lên.

Phản ứng chung của người của Phong Vân Thần giáo cùng là có người của Thần Ưng Phái phản đối. Nhưng họ mới chớm nghĩ đến đó mà đã thấy sai sai, bởi vì cái giọng này quen tai ghê ấy. Đây là giọng của giáo chủ bọn hắn mà!

Đúng là Vương Động đã nói hai chữ không thể.

Vương Động mặc kệ Hạ Húc Phong, anh ngoảnh sang nói với Tôn Trường Hưng: "Tôn đường chủ làm ta thất vọng quá đấy."

Tôn Trường Hưng hoảng sợ thật lực, không biết mình đã đắc tội vị giáo chủ này ở đâu khi nhìn thấy ánh mắt thờ ơ của Vương Động. Tôn Trường Hưng sợ hãi vội quỳ "phịch" xuống đất, hắn vẫn chống cờ Phong Vân, không dám thả ra, "Thuộc hạ sai rồi!"

Vương Động hỏi dửng dưng: "Sai ở đâu?"

Tôn Trường Hưng sợ vãi đái, hắn bảo: "Thuộc hạ ngu dốt, xin được giáo chủ chỉ bảo ạ."

"Theo ngươi thì môn đồ Thần giáo ta rẻ mạt như vậy à? Mười mấy môn đồ mà chỉ đáng giá một ngàn lượng bạc trắng ư?"

Tôn Trường Hưng thầm thở phào, hắn hiểu ý Vương Động rồi, "Giáo chủ răn dạy đúng đắn, là thuộc hạ dốt nát, xin giáo chủ dạy cách giải quyết ạ."

Vương Động nhìn Hạ Húc Phong bằng ánh mắt hời hợt, ánh mắt này làm Hạ Húc Phong khiếp vía. Vương giáo chủ của ma giáo Phong Vân rất xứng với cái danh giáo chủ môn phái đứng đầu hạng đỉnh nhất, hắn ta làm người khác cảm thấy khó thở thật ấy.

Hạ Húc Phong hỏi dè dặt: "Vương giáo chủ có chỉ thị gì chăng?" Sự thật là tính mạng của mình, tính mạng của cả Thần Ưng Phái đều nằm trong tay Vương Động, không hề có liên quan quái gì đến Tôn Trường Hưng hết.

"Một ngàn lượng thì được, nhưng mà..." Vương Động cố tình kéo dài âm cuối.

Hạ Húc Phong lấm tấm mồ hôi trán, không biết ngoài một ngàn lượng bạc trắng ra thì Vương Động còn có điều kiện gì nữa. Chẳng lẽ cũng muốn Thần Ưng Phái gia nhập vào Phong Vân Thần giáo như Phi Tinh Môn ư? Suy xét kĩ thì đầu quân vào Phong Vân Thần giáo đúng là một sự lựa chọn khả quan đấy. Chúng bay cứ nhìn Phi Tinh Môn đi, giờ chúng nó rõ hống hách và kiêu căng này! Nếu gia nhập vào Phong Vân Thần giáo rồi thì sau này mình sẽ có thể chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng... Ấy ấy phủi phui cái mồm, phải là cáo mượn oai hùm, mượn cái danh Phong Vân Thần giáo để hoành hành ngang ngược chứ. Nếu Vương Động yêu cầu mình gia nhập Phong Vân Thần giáo, mình nên nhận lời luôn hay cứ giả vờ làm kiêu đắn đo nhỉ... Đây cũng là một vấn đề đáng suy ngẫm đấy!

Trong một giây chớp nhoáng mà đã có nhiều dữ kiện được não Hạ Húc Phong xử lý vậy đấy.

"Một ngàn lượng thì được, nhưng mà... phải là vàng ròng cơ!"

Lời của Vương Động làm Hạ Húc Phong chết lặng người. Một ngàn lượng... vàng ròng ư? Đùa nhau à? Đập nồi bán sắt còn nhặt nhạnh được một ngàn lượng bạc trắng, chứ vàng ròng thì có mà bán cả Thần Ưng Phái cũng không nhặt đủ á!

Một ngàn lượng vàng ròng là con số bao nhiêu thì Hạ Húc Phong không biết, bởi vì đời ông chưa từng thấy nhiều vàng như thế bao giờ.

Hạ Húc Phong run lẩy bẩy: "Chẳng lẽ... chẳng lẽ Vương giáo chủ đang trêu hay sao? Đừng nói là Thần Ưng Phái, có gom cả Thiên Ưng Môn cũng không nhặt đủ một ngàn lượng vàng ròng ấy." Dù có là tông môn hàng đầu thì cũng phải xuất huyết nghiêm trọng khi phải xuất ra một ngàn lượng vàng ròng đấy!

"Dù có bán cả Thần Ưng Phái, hay bán cả các môn đồ trong phái cũng không gom được một ngàn lượng vàng ròng ấy ạ! Hay là thế này đi Vương giáo chủ, ta dẫn Thần Ưng Phái gia nhập vào Phong Vân Thần giáo nhé? Ta vẫn luôn ngưỡng mộ Phong Vân Thần giáo, lại càng hâm mộ Vương giáo chủ hơn. Ta chỉ muốn được hầu bên giáo chủ, được giáo chủ dạy bảo mỗi ngày thôi. Không chỉ có ta mà tất cả môn đồ Thần Ưng Phái đều ngưỡng mộ giáo chủ đây, họ..."

"Dừng!" Vương Động cắt ngang lời của Hạ Húc Phong, "Phong Vân Thần giáo ta không chấp nhận Thần Ưng Phái các ông!"

Chỉ với một câu nói mà làm trái tim Hạ Húc Phong nguội lạnh và cũng rất ấm ức.

Cái loại rác rưởi như Phi Tinh Môn mà cũng gia nhập Phong Vân Thần giáo được, cớ sao Thần Ưng của ông lại không được chứ? Xét về lý thì Thần Ưng Phái còn mạnh hơn Phi Tinh Môn một chút đấy nhé!

"Bổn toạ biết Thần Ưng Phái các ông không có một ngàn lượng vàng ròng, nhưng môn đồ Thần giáo ta lại rất xứng đáng với cái giá này. Nếu Hạ chưởng môn từ chối vậy chính là miệt thị môn đồ của Phong Vân Thần giáo ta, miệt thị Phong Vân Thần giáo ta! Hạ chưởng môn mà đã sỉ nhục Phong Vân Thần giáo ta như vậy thì đừng trách Thần giáo dốc toàn lực khiêu chiến Thần Ưng Phái các ông đấy. Thật ra không trả vàng cũng không sao, ghi giấy nợ là được rồi!"

Anh không bắt nạt người ta quá đáng thế đâu...

Hạ Húc Phong đắn đo rồi nói hùng hồn: "Ngài lấy giấy nợ đây đi, ta ký!"

Giờ đây Thần Ưng Phái bọn ông đã là cá nằm trên thớt, mặc người khác chặt chém rồi, muốn sống thì phải đồng ý với tất cả các điều kiện thôi. Viết giấy ghi nợ có là gì, dù có phải tồng ngồng ông cũng phải viết ấy. Ông không muốn chết đâu!

Vương Động lấy giấy ghi nợ đã chuẩn bị từ trước ra, Hạ Phong cầm lấy và xem qua: Ngày x tháng x năm x, Hạ Húc Phong và Thần Ưng Phái nợ Vương Động của Phong Vân Thần giáo một ngàn lượng vàng ròng, trả chín nhận mười ba[1]...

Hạ Húc Phong tức hộc máu, ông xây xẩm mặt mày: "Chỗ trả chín nhận mười ba này có nghĩa là gì vậy Vương giáo chủ?"

"À ừ, suýt thì bổn toạ quên mất đấy." Vương Động vỗ trán cái đét, anh bảo: "Đừng nói với bổn toạ là ông không biết trả chín nhận mười ba chứ? Là thế này, cứ coi như hôm nay bổn toạ cho ông vay một ngàn lượng vàng ròng, nhưng nếu có quy định trả chín nhận mười ba, vậy thì ông chỉ phải trả trước cho bổn toạ một trăm lượng tiền lãi thôi! Ông không nhặt được một ngàn lượng vàng ròng, chắc là cũng nhặt được một trăm lượng tiền lãi chứ nhỉ?"

Nói rồi Vương Động nhìn Hạ Húc Phong chằm chằm, cùng với đó bàn tay đã và đang từ từ nắm lấy chuôi đao Vết Sét.

Hạ Húc Phong cười mếu xệch, đã đến nước này thì chỉ còn nước vét sạch gia tài để bảo vệ mạng sống thôi!

"Vương giáo chủ đợi nhé, ta sẽ nhặt nhạnh đủ một trăm lượng vàng lãi cho ngài!"

_

Chú thích

  1. Trả chín nhận mười ba (九出十三归): Một cách tính tiền vay lãi ngày xưa, đây là mức lãi suất đắt cắt cổ mà các chủ tiệm cầm đồ bóp người cầm đồ.

Cụ thể: Quy định về lãi suất hàng tháng là 10% và phải trả thêm ba tháng tiền lãi khi đi chuộc đồ.

Ví dụ: Món đồ mang đi cầm được giá 1000 lượng, với lãi suất mỗi tháng là 100 lượng nên số tiền cầm đồ về tay bạn khi đó chỉ còn 900, đây là "trả chín". Khi khách đến chuộc đồ sẽ phải trả thêm ba tháng lãi theo quy định, tổng phải trả 1300 lượng, vậy nên ta có "nhận mười ba".