Chương 26: Bổn toạ ở ngay đây mà cũng không gửi lời chào à Hạ chưởng môn?

Dịch: Juliawaw

“Thưa giáo chủ, Thần Ưng Phái hoành hành ngang ngược, ngang nhiên cướp mất bảo vật của Phi Tinh Đường ta, và đó cũng đồng nghĩa với đã cướp bảo vật vủa Phong Vân Thần giáo rồi! Thần Ưng Phái này lộng hành, không coi Phong Vân Thần giáo ra gì. Thuộc hạ xin được kiến nghị giáo chủ sớm ngày điều quân đi lấy trừng phạt Thần Ưng Phái để cho chúng biết cái uy Phong Vân Thần giáo ta ạ!”

Nhắc đến Thần Ưng Phái là Tôn Trường Hưng cay cú ra mặt, hắn cay thật sự ấy!!!

Nếu cãi lũ Thần Ưng Phái kia mà không có ông bố mạnh bảo kê thì còn lâu hắn đã đi nhờ Phong Vân Thần giáo để rồi bị lừa nhé. Cũng do Tôn Trường Hưng đã đánh giá thấp trình độ mặt dày của Vương Động cả. Cùng lắm thì dê đã vào miệng hổ và như giờ thôi!

“Chuyện này là chắc chắn rồi. Thần Ưng Phái bất kính với Tiên Thiên lão tổ của Phi Tinh Đường các ngươi, vậy đó cũng là đã bất kính với Tiên Thiên lão tổ của Phong Vân Thần giáo. Và Tiên Thiên thì không có chuyện bị sỉ nhục được! Ngươi gọi mấy tâm phúc của Phi Tinh Đường để dẫn theo đi. Bổn toạ sẽ qua Thần Ưng Phái để đòi lại công bằng cho các ngươi ngay!”

Tôn Trường Hưng đần mặt, Phi Tinh Môn hắn có lão tổ đạt cảnh giới Tiên Thiên bao giờ vậy? Phi Tinh Môn có lão tổ đạt cảnh giới Tiên Thiên thật mà vẫn là môn phái hạng ba được à?

Giật mình là thế nhưng hắn hiểu ngay người mà Vương Động đang nhắc đến là Tiên Thiên ở trong động tiên đã bị Thần Ưng Phái cướp đồ. Tôn Trường Hưng thầm nghĩ mà khâm phục Vương Động sát đất.

Đó giờ hắn chỉ bảo khu vực động tiên là đất của Phi Tinh Môn, chứ chưa từng có ý định sẽ móc nối quan hệ vị tiền bối Tiên Thiên đó với môn phái của mình đâu. Vậy mà Vương giáo chủ đúng là Vương giáo chủ có khác, trình độ tưởng tượng thật tuyệt vời, hắn đây phục sát đất luôn rồi.

Cái phẩm chất vô sỉ nó giống như con virus biết lây nhiễm vậy, Tôn Trường Hưng hét lên đầy căm phẫn: “Thần Ưng Phái sỉ ngục Tiên Thiên lão tổ của Phi Tinh Đường ta, dù Phi Tinh Đường ta có bị diệt sạch thì cũng sẽ không tha cho chúng đâu.”

Lý Băng Vũ thấy môn chủ và giáo chủ tự phụ hoạ nhau thì rất khâm phục.

Tám trăm quân ma giáo cộng với người của Phi Tinh Môn xập xình kéo đến Thần Ưng Phái.

Thần Ưng Phái cũng ở ngay bên Phi Tinh Môn thôi, vậy nên hai bên mới gây gổ với nhau được. Thần Ưng Phái này vẫn luôn tự xưng là danh môn chính phái và chúng còn có Thiên Ưng Môn, môn phái hạng hai đầy nhân tài kiệt xuất rất nổi danh trên giang hồ bảo kê nữa cơ.

Thật ra Phi Tinh Môn cũng có môn phái hạng hai bảo kê là Tuyết Yểm Môn. Tuyết Yểm Môn hết lòng bảo vệ Phi Tinh Môn, mà Phi Tinh Môn hiện đã gia nhập Phong Vân Thần giáo nên với lương tâm của mình, Tôn Trường Hưng cũng sẽ không qua cầu cứu Tuyết Yểm Môn, để Vương Động có cớ thu phục Tuyết Yểm Môn đâu.

Hắn dám chắc tuyệt đối rằng với sự chai mặt của Vương Động thì hắn ta sẽ đi thu phục Tuyết Yểm Môn nữa đấy.

Một lúc sau, Vương Động đã dẫn tám trăm quân ma giáo đến đứng chật ních trước sơn môn của Thần Ưng Phái.

Hiện giờ thì Tôn Trường Hưng đã chủ động xung phong đi đầu và khiêng cờ Phong Vân hộ Lý trưởng lão. Tôn Trường Hưng đứng đầu khiêng cờ Phong Vân và gọi hồ hởi: "Người của Thần Ưng Phái nghe đây, chúng bay đã bị bao vây rồi, đừng có cố chống trả nữa mà đặt vũ khí xuống và mau ra đây đầu hàng đi! Người của Thần Ưng phái đã nghe..."

Một bóng dáng vọt ra từ trong Thần Ưng Phái và quát tháo: "Mày điên à thằng Tôn Trường Hưng kia, dám đến phát bệnh ở Thần Ưng Phái ta, mày còn không mau..." Giọng nói hùng hổ và cực kỳ miệt thị nhỏ dần và mất hẳn.

Chưởng môn Hạ Húc Phong của Thần Ưng Phái xuất hiện trước mọi người với cái mặt nghệt ra. Giọng Tôn Trường Hưng thì ông quá quen rồi bởi cứ mấy ngày là thằng đó lại sang kêu ca phiền muốn chết. Ai tìm thấy động tiên cảnh giới Tiên Thiên trước thì là của kẻ ấy, cớ sao Phi Tinh Môn ở gần hơn thì đó là của Phi Tinh Môn được? Mặt dày cũng vừa phải thôi chứ?

Hạ Húc Phong cứ tưởng hôm nay Tôn Trường Hưng lại sang đòi tiếp nên nghĩ là mỗi mình ra đánh nhau là được. Võ công cái thằng nhãi Tôn Trường Hưng này sêm sêm ông, không đánh thắng được ông. Thế nhưng mới ra đến cổng thì ông đã bị sững sờ rồi.

Mọi người đang chơi cái trò mẹ gì thế này?

Tổng cả Thần Ưng ông cũng chỉ có gần hai trăm người chứ mấy, trong khi mỗi một người trong gần nghìn người tập trung nườm nượp ở đây còn mạnh hơn cả môn đồ nội phái ông ấy, có đi tiêu diệt cả Thần Ưng Phái cũng được á!

Giờ mà đánh cái trận này thì Thần Ưng Phái tan tác cả rồi còn đâu!

Hạ Húc Phong cười trừ, "Xin lỗi, tôi lạc đường rồi." Ông cúi gằm mặt xuống và lùi chậm về phía sau.

Ông cứ lùi lại mà không dám xoay người, bởi ông sợ xoay người thì mình sẽ bị chém chết trong chớp mắt. Ông lùi lại bởi nếu có ai đó ra tay thì ông vẫn nhìn thấy được. Dù không đỡ được, dù vẫn phải chết nhưng ít ra vẫn được biết tại sao mình lại chết chẳng hơn à?

Thật ra chính Hạ Húc Phong đây cũng không biết ông ta bị cái chứng ảo tưởng bị hãm hại! Đơn cử như lúc ông ta ngồi trên xe ngựa, ông ta chưa bao giờ dám chợp mắt, bởi vì ông sợ mình đang ngủ sẽ chết bất cứ lúc nào không hay. Tại vì thế giới này chưa đặt tên cho cái bệnh này nên ông ta không biết mình bị bệnh đó thôi.

"Bổn toạ ở ngay đây mà cũng không gửi lời chào à Hạ chưởng môn?"

Hạ Húc Phong khổ sở ra mặt dừng bước lại, mới nghe chất giọng thôi đã biết đây chính là một cây đại cổ thụ không thể dây vào được rồi đó! Ông ngẩng mặt lên nhìn nhanh qua Vương Động đang nói chuyện. Thật là bẽ bàng làm sao khi ông không quen Vương Động. Cũng tại Vương Động mới nhận chức Giáo chủ của ma giáo Phong Vân mà đây còn là lần đầu Vương Động bước chân vào giang hồ sau khi nhận chức nữa nên không quen là bình thường.

Dù có không bước chân ra khỏi cổng nhưng thực tế là độ nổi tiếng của Vương Động không hề nhỏ nhé! Có rất nhiều người biết giáo chủ mới của ma giáo Phong Vân tên Vương Động, cũng được rỉ tai nhau những "việc tốt" mà Vương Động đã làm rồi.

Nổi tiếng bằng thật nhưng lại có rất ít người biết mặt Vương Động! Cơ mà khi thấy Tôn Trường Hưng đang khiêng cờ Phong Vân thì ông nhận ra thân phận của Vương Động ngay. Bởi vì hiển nhiên là ông phải biết cờ Phong Vân của ma giáo Phong Vân lừng lẫy giang hồ, nên suy ra được đội quân này là quân của ma giáo Phong Vân! Và trong ma giáo Phong Vân thì còn có ai dám tự xưng là "bổn toạ" được nữa chứ?

Rõ rành rành rồi, đó chính là giáo chủ mới của ma giáo Phong Vân mang tên Vương Động. Kẻ mà đã giết Vương tả sứ Vương Hiểu Phong để cướp chức, sau rồi lại còn gán cho Quý lão giáo chủ cái mác bị cắm sừng và làm ông ta chết tức tưởi đó!!!

Hạ Húc Phong nhắm tịt mắt lại chấp nhận số phận, "Vương giáo chủ muốn chém muốn giết muốn xẻ thịt thì cứ tự nhiên đi!"

Vị giáo chủ này chính là kẻ tàn nhẫn, biến thái, độc ác, giết người không chớp mắt... Chủ môn phái khác có thể tàn nhẫn, còn giáo chủ Vương Động đây thì tàn bạo! Là kẻ tàn bạo hơn bất cứ kẻ tàn nhẫn nào.

"Hạ chưởng môn nói quá rồi, từ khi bổn toạ nhận chức giáo chủ đến nay chưa từng giết bất cứ người vô tội nào. Hạ chưởng môn mới nói chuyện đã bảo bổn toạ giết ông là đang vu cho bổn toạ bất nghĩa đấy! Hôm nay bổn toạ đến đây là để lấy lại công bằng cho Phi Tinh Đường chứ không phải để ỷ thế hiếp người. Bổn toạ thích nói lý với người khác nhất! Nên lấy lại công bằng ở đây là phải thuyết phục người ta bằng lẽ phải đấy. "

Hạ Húc Phong mở mắt ra, ngạc nhiên: "Vương giáo chủ không giết ta thật ư?"

"Không giết thật, bổn toạ vẫn luôn thích thuyết phục người khác bằng lỹ lẽ mà."

Hạ Húc Phong thở phào, không giết thì may rồi. Ở cái giang hồ này, chỉ cần còn sống là còn tất cả. Hạ Húc Phong nhẹ nhõm cả người xong lại nhớ đến điểm lạ trong câu nói của Vương Động, "Phi Tinh Đường ư?" Tại sao Phi Tinh Môn lại chuyển thành Phi Tinh Đường rồi?

Tôn Trường Hưng đằng hắng một cái, hắn khiêng cờ tiến lên trước và hãnh diện: "Giáo chủ thấy chuyện uất ức chẳng thể làm lơ, hay tin Thần Ưng Phái ông cướp bảo vật của Phi Tinh Môn ta nên đã đích thân đến đòi lại công bằng cho Phi Tinh Môn ta đấy! Tôn Trường Hưng ta bị cảm động bởi tình nghĩa bao la rộng lớn đó nên đã dẫn Phi Tinh Môn gia nhập vào Phong Vân Thần giáo rồi. Từ giờ trở đi không còn Phi Tinh Môn trên giang hồ nữa mà chỉ còn Phi Tinh Đường của Thần giáo thôi!"