"Cha mẹ chúng chết do chọc nhầm người đó. Ta biết là vậy."
"Đâu, ta nghe nói chúng đầu quân cho mấy tổ chức bất nhân nên bị giết rồi."
"Sao ta nghe đôi cẩu phu phụ đó chạy trốn khỏi gia tộc vì ăn cắp đồ trong bảo khố gia tộc?"
. . .
Rất nhiều lời qua tiếng lại về cha mẹ Trần Phong nên cuối cùng thứ gì đáng tin lại chả có.
Chính hắn cũng không biết. Nhưng sau này kể cả sau khi diệt Trần gia, hắn cũng chẳng buồn tìm hiểu. Thế mà thứ cuối cùng trước khi chết lão gia chủ lại lấy thứ tình báo ấy đổi lấy mạng sống cơ đấy. Thật nực cười. Điều cuối cùng hắn nhớ về hai người họ là cái lúc họ đưa lại cô em gái bé bỏng vào vòng tay hắn rồi rời đi không từ biệt. Hắn từng hận họ, đấng sinh thành của hắn ở thế giới này, nhưng rồi sao, hận những người hắn còn chẳng thể nhớ mặt có giúp hắn mạnh lên, có giúp hắn không còn phải sống trong sự tồi tàn? Không. Thay vì để dành tâm trí cho việc hận họ, dùng chỗ đó để suy tính đường đi nước bước hay tính kế kẻ khác có phải hữu ích hơn không. Và đó là khởi nguồn cho tính cách đặc biệt của hắn sau này. Hận hay thích, tất cả đều xếp sau lợi ích.
Kẻ thù cũng có thể hợp tác nếu hắn mang lại lợi ích.
Giết kẻ thù có khi lại vừa tự tay cắt đi khách hàng của mình.
Sự lập dị này của hắn lại là điểm khiến nhiều người thích thú khi giao dịch với hắn, nhưng cũng là điểm khiến nhiều người kiêng dè. Vì ai dễ dàng bỏ qua thù hận chứ, có khi hàng hắn giao dịch lại có điểm không trong sạch mà mình không thể tra ra. Tất nhiên ai nghi thì nghi chứ tính hắn đã vậy rồi.
Mà lại nói, trong Trần gia có không ít người từng như Trần Phong. Vốn gia đình hắn là một chi yếu không quan trọng trong gia phả. Chi chính được tình là gia đình danh ngôn chính thuận của những người thực sự thuộc Trần gia. Còn những kẻ như con nuôi, con ngoài giá thú, hay con với kẻ bị cao tầng đánh giá thấp kém, sẽ bị tách ra. Vì sự đối xử tệ bạc nên vốn vẫn có luật ngầm được chấp nhận là nếu tính từ lúc bị tách ra khỏi chính gia, gia đình chi yếu có 5 thế hệ phụng sự chính gia có thế xin được rời khỏi Trần gia với điều kiện khi đó họ không còn liên quan gì đến Trần gia này nữa. Họ không được xưng,lấy danh nghĩa hay thậm chí kể về quan hệ của họ với Trần gia, chính xác là trở thành người dưng nước lã. Nhưng khốn nạn thay, chỉ cần đến lúc con của Trần Phong được đẻ ra, Trần Phong cùng cha mẹ hắn có thể xin được rời khỏi Trần gia. Vậy mà cha mẹ hắn lại mất tích không giấu vết, cao tầng cũng không nói gì về vụ việc này. Cú như trước giờ, cha mẹ hắn thấy chỉ là những bóng ma vất vưởng.
Trở lại hiện tại, Trần Phong thân tàn ma dại ngồi trên giường. Chân đắp chăn mỏng như tờ, quần áo cũng chả khá hơn. Hơi ấm tỏa ra duy nhất có lẽ chỉ từ bát cháo trắng trên tay em gái nhỏ. Khói trắng bốc lên mờ ảo giữa căn phòng tối đen, tồi tàn, lạnh lẽo nơi đây.
Lúc đầu cả người cô bé bị bóng đen che khuất, chỉ thấy qua chút dáng người nhỏ nhắn do ánh trăng chiếu phía sau sân. Ánh sáng từ trăng dần soi sáng hình ảnh cô gái ấy khi tiếng bước chân trên nền đất càng gần.
"À, thì ra khuôn mặt nó trước đây vốn là như thế này."
Trần Phong cảm thán rồi chỉ biết lắc đầu mỉa mai chính mình. Cho dù là tu tiên đi chăng nữa, não bộ của hắn có được tăng cường đi chăng nữa, hơn nghìn năm là quá dài để hắn nhớ được tên và khuôn mặt em gái. Ít ra may mắn khi hắn nhìn thấy khuôn mặt ấy, hắn tự nhận thức được như bản năng đó là em gái hắn, Trần Nhi. Hoặc một lí giải rõ hơn là đây vốn là co thể hắn vào thời điểm hiện tại, chứ không phải thời điểm nghìn năm trong tương lai tới nên hắn vẫn nhận thức được.
"Anh, anh có thấy người còn mệt không?" Trần Nhi vừa kéo chiếc ghế gỗ nhỏ đến gần giường Trần Phong, vừa lo lắng hỏi.
"Ta đến ngồi dậy còn khó khăn mà còn hỏi mệt không sao." Trần Phong nghĩ.
Tất nhiên hắn biết Trần Nhi lo lắng cho hắn nên mới hỏi nhưng ý nghĩ thì lại chẳng thể cản được.
"Ta đỡ hơn rồi." Trần Phong nhẹ nhàng nói. Giọng hắn nhỏ đến mức cuối câu còn suýt bị tiếng gió ngoài sân lấn mất. Cơ thể hắn đã rất yếu rồi. Nhận ra cơ thể này còn yếu hơn cả dự tính của hắn,Trần Phong chỉ biết nhăn mặt trách sự thảm hại của bản thân trong lúc em gái hắn ngồi xuống ghế và bắt đồi thổi phì phì cho bát cháo.
"Ta biết cơ thể ta yếu nhưng không đến mức cần người khác đút cháo tận mồm."
"Dạ? Nhưng, cháo vẫn còn nó…" Trần Nhi giật mình. Mặt cô bé thực ra giống như con mèo con bị dọa sợ hơn là giật mình. Có vẻ cô rất lo cho cơ thể Trần Phong nhưng cô cũng sợ hắn nghĩ việc cô đút cháo cho hắn là do thương hại. Vì cô cũng hiểu anh trai cô khá là tự trọng, nếu không muốn nói tự cao. Tất nhiên nếu là Trần Phong thực sự của lúc này thì hắn không tự nhận ra được điều đó.
"Không nghe thấy sao?"
"À không có ạ." Trần Nhi luống cuống đưa lại bát cháo nóng hổi cho anh trai.
Dù cô lo lắng cho anh trai, nhưng cô vẫn đủ tâm tư để ý giọng của Trần Phong. Giọng hắn cứ bằng bằng, không cao, không thấp, giống như không có cảm xúc, nếu ở thế giới hiện đại chính là nói như giọng rô-bốt. Cứ như hắn không còn chút cảm xúc nào.
"A, anh à."
"Phì… Phì… Hử?"
"Có, có phải do sáng nay nên, nên…"
"Nên?"
"Anh có phải bị kích động quá nên…"
Trần Nhi thực sự không dám nói vế sau, cô kém Trần Phong 2 tuổi, đủ lớn để hiểu nếu nói thẳng ra sẽ có phần nào làm kích động Trần Phong, dù cho hắn có yêu quý em gái đến mức nào. Nhưng tất nhiên cô không biết "Trần Phong" của bây giờ, không thực sự là "Trần Phong" đáng ra của bây giờ.
Tất nhiên, Trần Phong của bây giờ hay Trần Phong nghìn năm sau đều sẽ cảm thấy khó chịu khi nghe sự ấp úng này. Nhưng thực sự hắn cũng để ý, hắn không nhớ lí do hắn nằm liệt ở đây. Vì trong chiều dài quá khứ, hắn có quá nhiều vụ nằm liệt giường, kể cả khi chỉ tính lúc hắn còn ở Trần gia. Nhớ lại quá khứ lúc ấy khiến hắn hơi nhếch mép cười một chút. Thế nhưng điều này lại khiến Trần Nhi nhẹ lòng. Dù sao cũng là trẻ con, cô bé cũng chỉ biết anh trai cô cười có lẽ đã chấp nhận cú kích động.
"Chuyện gì đã xảy ra lúc sáng?" Trần Phong đặt bát cháo còn nóng xuống bên cạnh, tóc tai bê bết quay sang hỏi Trần Nhi. Hắn cũng không muốn tiếp tục thấy cảnh Trần Nhi lắp ba lắp bắp nữa.
Trần Nhi hơi chút ngạc nhiên, chẳng lẽ anh trai cô kích động quá quên mất cả chuyện đó. Cô định mở lời kể lại, nhưng cô khựng lại khi chạm vào ánh mắt của Trần Phong.
Nó, thật khác.
Đôi mắt đen ấy khiến Trần Nhi tưởng rằng mình đang nhìn vào vực sâu.
Đôi mắt ấy bí ẩn, nguy hiểm, yên như động, động như yên.
Càng nhìn vào đôi mắt ấy, cô càng cảm giác như nó đang gọi tên mình, ngày càng đến gần. Nó mang sức hút giống như cảm giác lạ lùng ta cảm thấy khi đứng trên cao nhìn xuống, như rằng vực thẳm mời gọi cô nhảy xuống dù biết rằng sẽ không còn đường quay lại.
"Trên mặt ta có dính gì sao?" Trần Phong xoa xoa mặt hỏi.
Câu hỏi của Trần Phong như đánh thức Trần Nhi khỏi giấc mơ đáng sợ. Cô bé bừng tình nhớ ra mình nên trả lời câu hỏi của anh trai.
Cô tường thuật lại cho Trần Phong mọi chuyện.
"Ha ha ha, thì ra là ngày hôm nay à?" Trần Phong tự lòng cảm thán.
Hôm nay là ngày mà hắn lúc còn trẻ muốn quên nhất, ngày bẽ mặt nhất của hắn trong những ngày ngây thơ trước.
Nay, là ngày đại điển.
Ngày hắn ưỡn ngực tự tin bước lên bậc thang đại điển, nơi gia tộc đánh giá khả năng học võ của thế hệ trẻ khi đủ 12. Những kẻ đáng đào tạo sẽ bước qua được một nửa số bậc, mỗi bậc áp lực của nó sẽ tăng lên. Mỗi bậc thang được làm bằng một loại khoáng thạch đặc biệt tạo lực cản và trọng lực khác nhau tác động lên cơ thể. Và tùy từng người với thiên phú học võ khác nhau, áp lực đè lên cũng khác nhau.
Trần Phong hắn tự tin bước lên với ánh nhìn của mọi người. Mọi người càng bàn tán, dự đoán về Trần Phong, hắn lại càng đặt cho mình kì vọng.
Nhưng đổi lại là gì?
Hắn bước lên bậc thứ nhất đã bắt đầu cảm thấy chân nặng trĩu.
Bước được một phần tư số bậc, hắn đã thực sự cố hết sức lực.
Còn một bước lên một phần ba số bậc, hắn đã thực sự vượt qua giới hạn của bản thân, cực kì đáng khen ngợi. Nhưng hắn lại thân tàn ma dại, nhìn bậc tiếp đó với ánh mắt ngập tơ máu đỏ.
Hắn chạm nhẹ chân lên bậc tiếp theo, mắt hắn mỏi mờ rồi mất đi ánh sáng. Tiếp theo hắn ngất đi mà ngã xuống. May có người trong gia tộc chuẩn bị sẵn để đỡ những kẻ như hắn, không chịu được áp lực vẫn cố sức để rồi ngất đi.
Cùng với hắn rơi xuống từ bậc thang kia, không chỉ là giấc mơ về một câu chuyện của nhân vật chính xuyên không, không chỉ là sự kì vọng của mấy lão già trong gia tộc để lên hắn, mà là lần đầu tiên, sự ngây thơ của một con người hiện đại tái sinh ở thế giới này bị đánh nứt. Lần đầu tiên hắn nhận ra giấc mơ của hắn thật khác so với hiện tại. Lần đầu tiên hắn nhận ra, thực tại sẽ còn khắc nghiệt với hắn rất nhiều.
"Ta không sao. Chỉ là một cái đại điển mà thôi."
"Chỉ là một cái đại điển mà thôi?" Trần Nhi giật mình tròn mắt nhìn Trần Phong. Cô tưởng hắn chỉ đang tự nhỉ với bản thân như vậy để tự an ủi chính mình. Thế nhưng nét mặt của Trần Phong lại vô cùng thoải mái, cứ như nay hắn qua hết tất cả bậc thay vì ngã và ngất đi khi mới đi được một phần ba chặng đường.
Trần Phong tiếp tục đưa bát cháo lên ăn. Bát cháo đã đỡ nóng nhưng Trần Phong chỉ đưa lên miệng được 5 thìa rồi lại đặt xuống bên cạnh rồi quay sang hỏi Trần Nhi:
"Ngươi ăn chưa?"
"Dạ rồi ạ."
"Ăn no chưa?"
"Em no rồi ạ. Sao thế ạ?"
Trần Phong nhìn rõ nét mặt hơi nhợt nhạt của Trần Nhi. Con bé có lẽ đã bắt đầu bị bên trên giao việc làm. Vốn vẫn được giao việc nhưng trước đây Trần Phong có sự quan tâm và kì vọng của giới cao tầng Trần gia nên Trần Nhi cũng được hưởng chút lợi, anh em hắn mỗi tháng đều được phát thêm đồ. Nhưng giờ Trần Phong chỉ là một kẻ tầm thường, không muốn nói là phế vật so với lớp lớp giới trẻ của Trần gia bây giờ, có tới năm kẻ bước được lên bậc cuối cùng, một kẻ chỉ kém một bậc và bậc dưới tiếp lại một kẻ. Chính vì thế trong tương lai gần, hai anh em hắn sẽ phải chạy việc đến kiệt sức nếu không muốn chết đói ở cái xó xỉnh này.
Trần Phong hắn nhìn là hiểu Trần Nhi đủ lớn để hiểu chuyện gì sắp xảy đến, dù gì con bé cũng là đứa thông minh. Con bé chắc chỉ ăn một chút, có khi còn không ăn. Hắn nhìn xuống bát cháo hơi nhão trong tay rồi nhẹ thở dài.
Trần Phong đưa lại bát cháo ấm cho Trần Nhi bảo:
"Mang đi xử lí bát cháo này cho ta. Ta no rồi."
Trần Nhi hai tay cầm bát cháo lùng túng nhìn Trần Phong lại nhìn bát cháo. Có lẽ con bé sẽ nghĩ Trần Phong vẫn còn giữ thái độ lúc trước đại điển nên coi thường bát cháo này, bảo cô bỏ đi vì không vừa miệng.
"Nhưng… Nhưng…"
Trần Phong không nói gì bắt đầu gấp chăn lại để về phía cuối giường.
Trần Nhi cũng chỉ biết giở khóc giở cười mang bát cháo ra ngoài. Nhưng Trần Phong biết chắc chắn con bé sẽ ăn nốt phần còn lại.
Hắn nhìn bóng lưng nhỏ bé của Trần Nhi đang dần tối khi bước ra khỏi ánh trăng. Bóng lưng đó thật to lớn vì với hắn của quá khứ, chính nhờ đứa em gái này nên hắn mới có thể sống qua thời gian ở nhà họ Trần trước khi bị chính cái gia tộc này bán hắn cho Lộ quốc. Nhưng số phận nghiệt ngã, Trần Nhi sau sẽ đi lên bậc cuối tại đại điển. Chưa được gia tộc quan tâm bao lâu, một thằng nhãi ở Lâm gia thấy vừa ý với Trần Nhi, dùng sức mạnh của gia tộc hắn chèn ép Trần gia, ép mấy con cáo già kia giao ra viên ngọc quý Trần Nhi. Đáng tiếc thay Trần Nhi cũng như anh trai cố, bị gia tộc bán cho người ta, cho Lâm gia để bảo vệ gia tộc nhu nhược này.
"Có lẽ ta nên bắt đầu rồi. Giá mà có quà đính kèm việc ta được quay về là căn cơ ta được sửa lại thành của thiên tài vạn năm có một trong giới tu tiên."
Trần Phong ngồi khoanh chân, lưng thẳng, hai lòng bàn tay để xếp bằng lên nhau được bụng, hai mắt nhắm tịt lại. Hắn bắt đầu bằng kĩ thuật hít thở. Bằng kiến thức của hắn, từ giờ hắn không cần một ai dạy lại môn pháp nhập môn tu tiên này. Và hơn nữa, bây giờ hắn sẽ bắt đầu đặt chân vào giới tu tiên sớm hơn, sẽ có nhiều cơ hội hơn. Có lẽ, đây là một khởi đầu mới không hề tệ một chút nào, ít nhất là bây giờ hắn nghĩ thế.
"Hự!!!"