Chương 4: Truyền thuyết khởi nguồn

Truyền thuyết kể rằng sáng thế thần của thế giới sau khi dùng quá nhiều sức để nặn ra cả vũ trụ này, trước khi rơi vào giấc ngủ để hồi phục sức mạnh đã chia hai trong sáu cánh tay của mình ra và dùng thần thông của mình biến chúng thành hai người con của mình.

Cánh tay phải trở thành người hình dạng người đàn ông cường tráng, cao to. Cơ bắp anh ta cuồn cuộn xếp tầng hoàn mỹ đến cái mức ai không có kẻ nào có thể sánh ngang. Lưng to chắc tựa như núi, tứ chi cứng chắc như trụ trời. Khuôn mặt đẹp trai với sức quyến rũ bất chấp nam nữ, mái tóc cam cháy như ánh sáng mặt trời cùng với đôi mắt hiền hậu bao dung càng tô điểm cho người. Ở ngay mi tâm là một hình xăm hình tròn màu đỏ chói. Lớp giáp tay màu trắng trước đó của sáng thế thần biến thành một bộ y phục màu trắng vừa với cơ thể đồ sộ kia. Còn vòng tay màu vàng cam trước đó đeo ở cánh tay này của sáng thế thần hóa thành bộ thần khí của anh ta, gồm một chiếc vòng tay bên trái tỏa sáng ánh kim với một viên hồng ngọc to đính trên đó, một chiếc thương vàng sắc tỏa sáng chói lọi cùng với nửa chiếc vương miện đeo trên trán. Cả vẻ ngoài của anh ta toát ra sự năng động, nhiệt huyết. Đúng là vẻ đẹp bách bàn nan miêu. Đây chình là con trai cả của sáng thế thần, thần Mặt Trời.

Còn cánh tay trái biến thành hình dạng một người phụ nữ cao ráo mảnh khảnh. Thân hình đồng hồ cát, lồi lõm đúng chỗ. Nhưng người cô cũng vô cùng rắn chắc, cơ bắp không khổng lồ như thần Mặt Trời nhưng đường cơ cũng hiển hiện lên. Cô cũng có nước da trắng mà biết bao thiếu nữ mơ ước. Không chỉ thế, giáp tay của sáng thế thần hóa thành bộ y phục tuy kín đáo nhưng vẫn tôn lên những đường nét hoàn hảo của cơ thể cô. Vẻ đẹp của khuôn mặt cô thì chỉ có thể nói là bách niên nan ngộ. Đôi mắt đen ngầu tỏa ra sự lạnh lùng thật quyến rũ. Trên trán cô là hình xăm ba mặt trăng, chính giữa là trăng tròn đầy đặn với hai vầng trăng khuyết lưỡi liềm ở hai bên. Tất cả hòa hợp toát lên vẻ ngoài quý phái, hoàn hảo với vẻ đẹp của người con gái của sáng thế thần, thần Mặt Trăng. Và tất nhiên, như với anh trai mình, vòng đeo tay trước đó của sáng thế thần cũng tách ra hóa thành các thần khí. Một chiếc vòng đeo tay phải trắng ngà lấp lánh với ba viên ngọc quay quanh, một chiếc cung mang màu sắc đen huyền bí với những đốm sáng lấp lánh như ngôi sao trong vũ trụ cùng với nửa chiếc vương miện màu xanh trắng ngược phía so với vương miện của anh trai cô.

Hai người được sinh ra liền có trí tuệ được sáng thế thần ban cho, lập tức quỳ gối trước sáng thế thần:

"Tiểu thần Mặt Trời, bái kiến phụ thân."

"Tiểu thần Mặt Trăng, bài kiến phụ thân."

Sáng thế thần đưa tay lên trước ý muốn dừng lại:

"Các con của ta, các con là hóa từ tay của ta, không cần phải làm như vậy."

"Các con của ta, ta tạo ra các con từ hai cánh tay của mình, với mong muốn hai con tiếp tục sáng tạo cho thế giới này. Ta sẽ cho hai con mượn sức mạnh của mình, các con hãy tạo lên một thế giới tuyệt đẹp trong khi ta nghỉ ngơi."

Sáng thế thần vừa nói, vừa đưa cho hai anh em một nắm đất to bằng trăm quả núi, hai quả bóng nước khổng lồ không kém.

"Các con của ta, các con hãy dùng mệnh thổ để nặn thành hình rồi dùng linh thủy này để tạo ra sự sống."

Thần Mặt Trời và thần Mặt Trăng cung kính nhận lấy.

"Các con của ta, đã đến lúc ta nghỉ ngơi rồi. Hãy nhận lấy và hoàn thành sứ mệnh mà ta đã giao phó cho các con."

Nói xong sáng thế thần bay đến một nơi rất xa, để lại hai người con với thế giới mà hắn vừa tạo ra.

Hai anh em chia đôi lượng mệnh thổ và linh thủy, mỗi người một phía của thế giới đó.

Thần Mặt Trời thì dùng mệnh thổ ban đầu nặn ra những sinh vật bình thường như chó, mèo, chuột, gà, lợn, voi,… để thử mệnh thổ và linh thủy. Sự sống được tạo ra khiến anh bất ngờ nhưng vô cùng hứng khởi. Sau đó anh nặn một hình mẫu bằng mệnh thổ. Hình mẫu là một giống loài đi bằng hai chi sau, hai chi trước có thể điều khiển để cầm nắm. Hình mẫu này chính là anh lấy hình tượng từ chính mình. Thế nhưng anh không thể để xuất hiện một giống loài nhìn giống thần như vậy được, nên anh quyết định không ban cho hình nặn kia linh thủy mà lấy nó làm hình mẫu nặn ra các giống loài khác. Từ hình mẫu thêm đầu chim, cánh ở sau lưng, lông vũ trên người, đôi mắt sắc lẻm, chân của chim cùng với móng vuốt ở tay tạo lên Vũ tộc. Thay hai chi dưới của hình mẫu bằng thân ngựa, đôi tai hơi nhọn lên thần Mặt Trời đã tạo ra tộc Nhân Mã. Biến thân dưới của hình mẫu thành đuôi cá, trên tay và lưng xuất hiện vây, tộc Nhân Ngư đã được tạo ra. Hình mẫu thay đầu người thành đầu dê, hai chân thay thành chân dê đã nặn ra Bạch Dương tộc. Thêm cho hình mẫu một cặp tay nữa, hai cặp tai nữa, thần Mặt Trời nặn ra tộc Lục Nhĩ. Thần Mặt Trời nặn ra tộc Tam Nhãn với hình mẫu thêm một con mắt trên trán và thay con mắt lương thiện bằng con mắt thần kì.

Sáu giống loài được tạo ra với trí tuệ đầu tiên trong tay thần Mặt Trời. Tất cả đều cung kính gọi thần Mặt Trời bằng cha.

Thần Mặt Trời gật đầu ưng ý, lập tức ra lệnh cho sáu người dùng mệnh thổ và linh thủy tạo ra đồng loại. Nhưng do những người con này mới được tạo ra nên đã không thể tạo hình giống với mình hoàn toàn được. Dù vậy nhìn cảnh này thần Mặt Trời cũng vô cùng hài lòng với trí tuệ của các người con.

Nhưng lúc này thần Mặt Trời tự nhiên cảm thấy có ánh nhìn đến từ hình mẫu. Cứ như hình mẫu đã tồn tại suốt thời gian thần Mặt Trời nặn ra sáu giống loài kia. Nhìn kĩ một thời gian dài, thần Mặt Trời mới nhận ra hơi thở đến từ chúng. Lúc này, thần Mặt Trời mới biết, cơ thể mình quá nóng, làm bay hơi một lượng linh thủy lớn, còn hình mẫu thì hấp thụ liên tục linh thủy từ không khí và phần bị đổ ra mỗi lần thần Mặt Trời nặn.

Thế mà thần Mặt Trời lại không tức giận vì họ không biểu lộ ra mà còn tán thưởng vì khả năng nhẫn nhịn và hấp thụ linh thủy mỏng manh. Ca ngợi con người xứng đáng với hình mẫu tạo ra từ thần, giống với thần nhất, thần Mặt Trời còn thưởng cho con người một lượng lớn linh thủy, gấp đôi so với giống loài khác, khiến cho loài người trở lên thông minh và nhạy cảm với linh thủy hơn loài khác. Cùng với đó là một lượng mệnh thổ để phụ giúp thần nặn ra loài người. Họ chính là các nhân tổ.

Thấy thần Mặt Trời ưu ái con người vì có ngoại hình gần với thần nhất khiến loài khác cảm thấy ghen tị nhưng lại không thể nói vì chúng đều biết, nếu tính theo thời gian thì con người lại chính là anh cả của tất cả các loài có trí tuệ.

Truyền thuyết của người phàm chỉ được lưu truyền phần trên, còn với tu tiên giới, truyền thuyết còn có ý nghĩa lý giải sự khác nhau giữa các loài khi tu tiên. Hơn hết, mấu chốt của linh thủy đổ vào các loài không chỉ là sự thông minh, mà là sự nhạy cảm với linh thủy. Mà linh thủy hòa vào không khí loãng dần và cuối cùng tạo thành nguyên khí. Do sự nhạy cảm với linh thủy ban đầu, khả năng hấp thụ linh thủy dạng khí từ lúc mới được nặn ra, con người có khả năng tu tiên, có khả năng hấp thụ nguyên khi tốt hơn các loài khác.

Điều này giải thích tại sao số lượng tu sĩ nhân tộc chiếm phần nhiều trong tu tiên giới.

Trần Phong sau này hiểu được lí do mà truyền thuyết của người phàm với tu sĩ lại khác nhau, sao truyền thuyết nhưng nhiều chỗ lại vô cùng chi tiết, nhiều chỗ lại vô cùng mơ hồ. Bởi vì vốn dĩ, đó là giới hạn mà tu tiên giới muốn người phàm biết.

. . .

Quay lại với Trần Phong, hắn vừa ngồi xếp bằng tịnh tâm, vừa cảm nhận dòng chảy bên trong người hắn. Con người ở thế giới này có một dòng chảy khác so với con người ở Trái Đất, đó là dòng chảy nguyên lực. Tùy từng người mà dòng chảy này rõ hay mờ, không liên quan đến nguyên căn.

"Nguyên căn ta là lục thủy tam phong nhất hàn. Dù mang nguyên căn thủy chiếm chủ yếu nhưng lại lòi ra thêm một phần băng, khiến nguyên căn trở thành một loại tầm thường. Nhưng nhờ vào việc dòng chảy nguyên lực lại rõ ràng đến lạ thường nên ta mới miễn cưỡng được nhận vào Thanh Phong tông."

Không chỉ dòng chảy nguyên lực rõ ràng mà Trần Phong hắn còn có trí nhớ từ trước. 1200 năm, hắn đã chịu không ít lần nguyên lực bạo phát, hay mất kiếm soát nguyên lực, thậm chí nguyên lực chảy ngược. Từ việc trị thương cho phần dòng chảy này làm hắn tiêu tốn rất rất nhiều thời gian cũng như dược liệu, nhưng khiến hắn nhớ rõ vị trí, đường đi của dòng chảy. Giờ bảo hắn vẽ ra giấy hắn còn vẽ được, thậm chỉ rõ từng nét.

Bước đầu tiên của việc tu tiên mà kẻ không phải tiên thể ngàn năm khó gặp nào cũng cũng phải làm là làm sạch dòng chảy. Tất nhiên rất ít người có thể làm sạch hoàn toàn nhưng nếu không cố làm sạch càng nhiều càng tốt thì vị trí còn tồn đọng tạp chất trong đó tương lai sẽ là nguy cơ tổn hại cơ thể khi tu tiên hoặc theo lí thuyết, trở thành điểm yếu nếu kẻ thù có khả năng tìm ra và đánh vào đó, mặc dù điều này là rất hiếm có người làm được. Thế nhưng vì cẩn thận, Trần Phong vẫn là cố được từng nào hay từng ấy. Lại nói, nơi này là vùng rất xa các tiên môn, tiên tông đến nỗi con người bị kiểm soát cho là tiên nhân là không có thật, chỉ là truyền thuyết, nên khả năng rất thấp Trần Phong bị kẻ có cảnh giới cao hơn phát hiện ra.

Nhưng tất nhiên, không phải thứ gì cũng có thể dùng kinh nghiệm để bù đắp. Nguyên khí là ở trong tự nhiên, trong không khí xung quanh. Nhưng để cơ thể con người có thể dùng được, cơ thể cần phải lọc tạp chất đi kèm, biến đổi để nguyên khí thô trở thành nguyên lực, thứ mà cơ thể có thể dùng được. Thân thể Trần Phong bây giờ thực sự rất yếu, như (). Dù hắn có kinh nghiệm, có cảm giác nhưng cơ thể này là quá yếu để có thể đưa đủ lượng nguyên khí vào bên trong cơ thể để bắt đầu biến chúng thành nguyên lực và làm sạch dòng chảy. Tưởng tượng cơ thể Trần Phong như một cái thùng rượu, đã vậy thùng rượu còn chất lượng kém, một chút nguyên khí lại quá lớn, giống như nay đổ rượu vào đã đầy nhưng ngươi vẫn muốn đổ thêm, khiến cho cái thùng rượu kém chất lượng này bắt đầu xuất hiện vết nứt. Chính vì thế, hắn chỉ đưa nguyên khí vào cơ thể một chút liền khiến cơ thể như vừa uống thuốc độc, nôn ra một cục máu to.

"Hừ hừ"

Trần Phong lấy tay đỡ lấy cổ họng và lồng ngực. Cổ họng hắn vừa có cảm giác như lửa thiêu bên trong đó, vừa có cảm giác như có kẻ nào đó dùng dao rạch bên trong nhiều vết. Còn lồng ngực thì tựa như sắp nổ, bên trong cảm giác một thứ gì đó đang bắt đầu bành chướng.

Cố ổn định được một lúc, Trần Phong đã khá hơn, hắn chỉ biết cười nhạo sự mất kiên nhẫn của chính mình.

"Có thể cơ thể của quá khứ này ảnh hưởng đến sự kiên nhẫn của ta."

Trần Phong chỉ biết lắc đầu rồi lại ngồi xếp bằng trở lại. Hắn không thể bỏ phí bất kì giây nào.

Trước kia hắn có đại sư huynh giúp hắn đẩy nhanh tiến độ này một cách an toàn hơn là đại sư huynh truyền nguyên lực vào cơ thể hắn, giúp hắn thanh lọc dòng chảy. Đây là phương pháp mà đại chúng tu sĩ dùng. Còn kiểu tự mình thanh lọc như Trần Phong, chỉ có những kẻ tán tu mới chọn, vừa nguy hiểm, vừa mất thời gian hơn. Tất nhiên đối với Trần Phong bây giờ, phương pháp này chỉ nguy hiểm, còn thời gian đương nhiên chỉ tốn hơn phương pháp kia chừng hai, ba tuần mà thôi. Nhưng chính vì vậy, hắn càng không thể vì sự yếu đuối của cơ thể cản trở tiến độ.

"Sáng mai bắt đầu rèn luyện theo gia tộc. Dùng nó để rèn luyện cái thân thể này đi."

Đáng ra mai đi rèn luyện, hắn nay phải nghỉ ngơi để mai có thể lực tốt nhất. Nhưng hắn chọn ngồi luyện khí từ giờ đến lúc có người đến gọi tham gia lớp học.

"Tư chất ta không bằng người, chỉ có thể kiên trì."

Đó vốn là phương châm của hắn từ kiếp trước, từ lúc còn là một cư dân Trái Đất.

Đúng như thế, Trần Phong ngồi luyện khí đến tận lúc sáng sớm, chim bên ngoài bắt đầu kêu chiếp chiếp liên hồi, hắn mới chịu xuống khỏi giường.

Cơ thể hắn vừa không được ngủ, vừa phải luyện nguyên khí cả đêm. Mệt mọi chồng chất. Dưới mắt hắn là những "đám mây đen" rõ mồn một. Hắn thay quần áo. Một bộ dày hơn một chút, dài hơn một chút, ít rách rưới hơn một chút.

"Đồ cho ta lúc trước vậy mà cũng thu lại hết rồi." Trần Phong nở một nụ cười nhẹ. Tất nhiên hắn hiểu đạo lí của cái gia tộc này, "Ngươi chỉ quan trọng khi cung cấp cho gia tộc một thứ gì đó".

Đúng lúc Trần Phong thay đồ xong, bên ngoài có tiếng gõ cửa.

"Trần Phong, nhanh tập hợp ở sân trước đại đường."

"Đã nhận được."

Trần Phong trả lời xong kẻ bên ngoài kia liên rời đi. Thực tế hắn còn chẳng cần Trần Phong trả lời, chỉ cần Trần Phong nghe đến lần thứ hai không trả lời hắn liền tự rời đi.

"Tóc dài thế này có hơi vướng víu. Ta trước đó không cảm thấy để tóc như này giống với nữ tử hay sao?" Trần Phong hắn không nhớ cái lúc này vốn hắn lại thích để tóc dài vì ấn tượng trong truyện ở kiếp trước của hắn về thế giới tu tiên.

Trần Phong còn đang có ý nghĩ xuống bếp kiếm con dao cắt đi cho nhanh, liền thấy một sợi dây buộc tóc ở cạnh cửa sổ. Không biết vốn của hắn hay Trần Nhi, hắn lấy buộc lại tóc về phía sau.

"Gọn hơn rồi đấy."

"Giờ thì, đi tham gia lớp học thôi chứ nhỉ?"