“Có lẽ ta cũng muốn nhìn một chút thế giới này khi ta rời đi.”
Nội tâm Trần Phong tự nhiên nổi lên một làn gió nhẹ. Nhưng nhanh chóng biến mất.
Nhưng cơn gió ấy lại làm mặt biển nội tâm hắn gợn nhẹ một chút.
Lại đến cái suy nghĩ kì dị chẳng mấy liên quan. Tự nhiên hắn lại muốn nhìn lại quá khứ 1200 năm đời.
“Nực cười thật đấy a.” Nhớ về những năm đầu tiên cuộc đời, hắn như đang cười nhạo sự ngây thơ lúc bấy giờ.
“Ta thế mà từng cho mình là nhân vật chính trong các tiểu thuyết.”
Đúng vậy, Trần Phong là một nửa ngoại nhân so với thế giới này. Hắn trước đây từng sống ở một thế giới khác, trên một hành tinh khác mang cái tên Trái Đất. Nhưng số phận lại khiến hắn chết trẻ vì điều gì giờ hắn cũng chẳng nhớ nữa. Có lẽ do tai nạn, có lẽ do bị người hãm hại hoặc có lẽ hắn đường cùng tự tử. Quá lâu rồi hắn chẳng thể nhớ rõ. Mà sớm điều đó cũng chẳng còn quan trọng nữa rồi. Nhưng hắn lại chỉ là một nửa vì sau khi hắn chết ở thế giới kia, hắn được sống lại từ đầu ở thế giới này, hắn không phải cướp đi cơ hội sống vốn có của cơ thể này, hay đoạt xác kẻ xấu số. Hắn đã thực sự được sống lại nhưng lại mang kí ức của kiếp trước.
“Bắt đầu lại nghe quá giả tạo với trường hợp của ta rồi.”
Nhưng đúng, hắn mang cho mình mở đầu thật giống với mấy thứ tiểu thuyết đại trà ở thế giới cũ. Vì hắn được chuyển sinh, vì hắn mang trong mình sự tò mò với những thứ mới của cái thế giới này, hắn chăm chỉ tìm hiểu học hỏi. Nhưng hắn sớm nhận ra thế giới này không giống với kì vọng của hắn. Không có tiên nhân lướt kiếm bay trong tà áo trắng mộng len giữa những ánh mây ngà. Không có tiên nhân hô mưa gọi sét. Không có tiên nhân rời núi lấp biển chỉ trong một ý niệm. Cùng lắm chỉ có những võ nhân đánh ra hư ảnh giống như rồng bay phượng múa.
Thế nhưng võ nhân ở thế giới này cũng chẳng đơn giản như Trái Đất, ai cũng có thể học võ. Nó như một quy luật sẵn có, chỉ có những người có tư chất mới có thể học võ. Còn không thì tập võ lại là hành hạ tự thân mình. Cũng do vậy mà hắn và em gái mới mất chút ít đãi ngộ của gia tộc. Vốn người trong gia tộc kì vọng vào hắn do ngộ tính của hắn khi đọc các công pháp cơ bản qua vài lần là có thể hiểu. Thực sự là tác dụng to lớn của việc có kí ức của kiếp trước, giúp hắn có thể hiểu được sự miêu tả thô sơ hay sự ẩn ý khó hiểu. Nó mang lại cho hắn và em gái chút ít đãi ngộ to lớn hơn một chút. Nhưng để rồi đến đại điển của gia tộc, hắn bộc lộ sự thảm hại của mình khi chỉ bước lên được một phần ba số bậc thang. Khiến hắn và em gái từ được ăn uống đầy đủ thành những kẻ bỏ đi của gia tộc. Là người trong Trần gia nhưng cuộc sống không khác nô tì bao nhiêu. Hơn được lũ người làm thì anh em hắn chỉ có cho mình căn viện nhỏ ở riêng một góc.
Và, chính cái thứ tư chất đó đã cướp đi mất người thân còn lại duy nhất của hắn tại thế giới khốn nạn này. Mỗi khi nhớ đến khoảnh khắc ấy, biểu cảm cuối cùng trên khuôn mặt em gái hắn trước khi bị tên khốn họ Lâm chèn ép Trần gia bắt gả cho hắn, đều khiến tim hắn nhói lên một chút. Nhưng đã lâu lắm rồi hắn lại trở nên vô cảm với tất cả cảm xúc khi xưa. Cứ như rằng nếu giờ đây hắn đừng nhìn khoảnh khắc ấy, hắn vẫn sẽ bình thản.
“Ta từng hận Trần gia thấu xương vì bán em gái ta cho Lâm gia, bán ta cho Lộ quốc. Nhưng khi đã sống đủ lâu để hiểu, ta lại đồng cảm với chúng.”
“Không có sức mạnh để chống lại thì trong tay viên ngọc quý cũng chẳng thể yên ổn mà dùng, nhất là khi có kẻ đã để ý đến.”
“Đúng là thất phu vô tội, hoài bích có tội.”
“Đứng trước cán cân giữa ta và con bé so với bên kia là lợi ích gia tộc, chúng ta như viên đá ven đường so với cục vàng vậy. Cơ bản là chẳng đồng giá.”
Quá khứ của hắn thực giống với khởi đầu đầy sóng gió của những nhân vật chính theo lối mòn. Nhưng đây là thế giới thật, chẳng có lão sư cao thâm, chẳng có cơ duyên ngập trùng. Suốt những năm ấy hắn đã thực sự nhận ra, cho dù hắn là người chuyển sinh, nhưng lại chẳng có chút nào gọi là nhân vật chính. Sự thật nghiệt ngã khiến hắn còn nghĩ, có lẽ hắn chẳng phải nhân vật chính mà còn là cái gai trong mắt ông trời, là mụn nhọt cần được loại bỏ. Cũng từ đó cái gọi là dòng đời đưa đẩy khiến hắn dần nhận ra hắn đã đánh mất bản tính lương thiện từ bao giờ. Hoặc đó là thứ duy nhất mà hắn còn giữ lại cho đến bấy giờ từ kiếp trước.
“Mà con bé tên là gì ấy nhỉ? Ha, ta vậy mà giờ mới nhận ra, ta đã thực sự quên tên nó rồi."
Những thứ kia lại chẳng là gì đủ để khiến hắn nhận ra thực tại. Trong mắt Trần Phong kể cả sau nhiều biến cố ở phàm giới vẫn còn nhiều màu hồng lắm, vẫn còn hi vọng tràn trề lám.
“Thật sự nếu không gặp hắn, có lẽ ta vẫn sống trong sự thất vọng và ngây thơ của mình cho đến lúc xuống mồ như bao kẻ phàm khác.”
Hắn được đại sư huynh núi Tự của Thanh Nhạc tông cứu trong một lần nhiệm vụ. Trần Phong lấy hết sức bình sinh mà bám víu hắn mong được vào tiên môn. Thực sự tiên nhân ít quan tâm đến phàm trần, đặc biệt loại bỏ đi như Trần Phong. Nhưng tên đại sư huynh này tính cách lương thiện, là người lương thiện thực sự giữa đám chính nhân đạo mạo.
Nhưng đáng tiếc, tư chất Trần Phong lại chẳng khiến hắn thất vọng được nữa, vì hắn đã chuẩn bị sẵn tinh thần trước đó rồi.
Tư chất học võ không có, tư chất tu tiên lại càng không, thà rằng hắn dùng tri thức của mình cho thi cứ quan văn chẳng hạn, có lẽ cuộc sống của hắn chẳng bị vùi dập như vậy. Nhưng nếu không tu tiên, thì ta tới thế giới này làm cái gì. Lúc đó lại là quyết định sai lầm nhất cuộc đời hắn. Tu tiên giới cho dù vắng vẻ hơn võ giới phàm nhân, nhưng lại khắc nghiệt hơn vạn lần. Và chính sự khắc nghiệt ấy đã góp một phần không hề nhỏ trong sự biến đổi nhận thức của hắn.
Có thể nói do hắn không thể giữ cho mình bản tính thiện lương ban đầu, cũng đúng.
Có thể nói do tu tiên giới khắc nghiệt đẩy hắn vào ma đạo, cũng đúng.
Có thể nói do những con linh cẩu háu đói trên con đường tu tiên của hắn, cũng đúng.
Có thể nói do ông trời bạc đãi số phận hắn, cũng đúng.
"Nhưng cho dù thế nào, nếu được chọn lại, ta vẫn sẽ chọn ma đạo. Đó là con đường mà ta chọn không chút hối hận."
Linh hồn Trần Phong dần mờ nhạt. Cảm giác nâng nâng cũng dần thay thế bằng một cảm giác khó chịu khó tả.
"Hết giờ thưởng thưc bữa cơm cuối cùng trước khi xử tử rồi."
Hắn cũng tự biết từ giờ có vẻ ý chí của thế giới này sẽ không nhẹ tay với hắn.
Bỗng nhiên trước ngực hắn nổi lên một tia sáng trắng nhè nhẹ. Nó bắt đầu lan rộng ra thành hình.
"Hửm?"
Trần Phong bất ngờ nhìn mặt dây chuyền trước ngực hắn. Giờ hắn mới để ý hắn có mang theo thứ này. Lục lại kí ức hắn mới nhận ra thứ này.
"Đây có phải dây chuyền con em gái ta tặng trước ngày đại điển để cầu may?"
Dây chuyền vốn được làm bằng kim loại nhưng rỉ sét ngả nâu vàng cùng xanh nhưng nhờ thế mà con bé mới đủ tiền mua tặng Trần Phong. Đáng tiếc nó đã rơi mất từ lâu, hình như là trong một lần chạy trốn thì phải.
Nhưng vấn đề là tại sao bây giờ nó lại xuất hiện tại đây, cùng với Trần Phong ở thể linh hồn này.
Chiếc dây chuyền được thiết kế bằng các sợi xích là chạm khắc thân con rồng. Tại mặt dây chuyền là hình một con rồng.
Phá vỡ lớp rỉ sét kia lộ ra chùm sáng trắng như mây, thế nhưng bay ra lại là một con rồng nhỏ màu đen kịt. Ta có thể lờ mờ nhìn xuyên qua nó nhưng thực sự màu đen kia của con rồng làm loạn thị giác khiến chỉ là lờ mờ.
"Cái quái gì đây?"
Kinh lịch cả nghìn năm, ở thế giới này cũng được tính là lâu, chứng kiến nhiều triều đại, tông môn hưng thịnh rồi sụp đổ, vậy mà đến giờ thấy thứ này hắn lại nảy sinh vô số nghi hoặc.
Con rồng uốn éo giữa không trung như con đỉa ngọ ngậy rồi bắt đầu lớn dần. Cứ như nó đang hấp thụ không khí mà lớn lên như thổi. Từ kích thước bằng con đỉa, nó to lên ngang con rắn con, dần dần đã bằng con trăn. Nó cuốn chặt xung quanh Trần Phong ngay khi hắn đang từ từ quan sát.
"Khự"
Dù ở thể linh hồn nhưng Trần Phong lại không thoát ra được thế khóa của con rồng đen này.
Đến lúc sắp thực sự tan biến khỏi thế giới này rồi còn phải gặp chuyện gì nữa đây.
Nhưng cũng lúc này, hắn nhận ra tốc độ tan biến của hắn dùng lại, cái cảm giác khó chịu của hắn biến mất. Cả cái cảm giác bắt đầu một cơn đau thấu hồn cũng mất tích.
Chắc chắn là do thứ này.
Con rồng đen rốt cuộc là thứ gì mà có thể nhúng tay vào quy luật này của thế giới.
"Ngươi… không đơn giản chút nào nhỉ? Từng làn khói bốc lên cũng ngang ngửa sức mạnh pháp tắc à?"
Con rồng đen không trả lời Trần Phong. Nó trườn để đưa đầu nó lên đối mặt với Trần Phong.
Trần Phong mong đợi một lời giải thích. Thế nhưng nhận được chỉ là tiếng khè của thứ này.
Mặt Trần Phong đầy bình thản. Hắn vốn đã chuẩn bị tâm lí cho thứ ở cuối ánh sáng màu vàng này, giờ đây lại thay bằng con rồng đen kì dị. Chẳng đáng bất ngờ.
Nhưng động thái tiếp theo của nó lại khác.
Trần Phong không ngờ được.
Con rồng đen chui vào giữa trán hắn như thể đó là nhà của nó. Rất nhanh nó biến mất không chút dấu vết, chỉ để lại hồn Trần Phong lơ lững giữa không trung.
"Khự…"
"A a a a"
Đột nhiên một chấn động phát ra rồi tiếp theo là một cơn đau tận cùng. Trần Phong cảm nhận được cứ như hắn là một củ tỏi, cơn đau đang bóc từng lớp vỏ của hắn. Linh hồng hắn không tan biến dần, mà đang bị gọt bỏ từng chút từng chút một, từ từ chậm rãi. Cứ như cả một đàn kiến đang chậm rãi thường thức cơ thể hắn.
Tu qua ma đạo, hắn phải chịu cơn đau thấu xương hay cực hình là không ít. Nhiều thứ hắn còn đã quen. Nhưng tại sao hắn lại không thể chống lại cơn đau này?
Phải chăng do bây giờ hắn chỉ là một cái hồn yếu đuối?
Hay hắn đang bị con rồng kia bắt đầu nuốt sạch nứt bên trong?
Giờ thì không chỉ kiến cắn, chúng còn như điện giật chạy qua, rồi cảm giác lạnh đến phát điên, lại còn cảm giác cháy bỏng như bị thiêu sống.
Tất cả cùng đến.
Vậy ra đây là hình phạt cho kẻ tội đồ sao?
Giờ thì tâm trí Trần Phong đang dần mất nhân tính.
Tay hắn cứ như một con thú cào hai bên cánh tay mình. Như rằng hắn lấy nỗi đau do chính thân gây ra hằng lấp đi cơn đau đang chịu. Nhưng ai lại dập lửa cháy nhà bằng xăng cơ chứ?
Đây là hắn đang di chuyển cơ thể theo bản năng.
Và rồi giờ trên cơ thể linh hồn của hắn bắt đầu xuất hiện các vết nứt như cái bình sứ bị vỡ.
"Á á … Khạ… Khự khứ…"
Cơn đau ngày càng tăng theo số vết nứt, cùng với đó tiếng kêu của Trần Phong đã chẳng còn là thứ phát ra từ con người. Thoảng đâu đó như tiếng chó bị đập hay lợn bị chọc tiết.
Và rồi, hắn vỡ tan thành nhiều mảnh nhỏ li ti. Tất cả những gì hắn thấy lần cuối, chỉ là cảnh mọi thứ mớ dần rồi tối đen như mực. Nhưng cảm xúc cuối cùng của hắn, chỉ là thấy may mắn vì nó đã chấm dứt, vì hắn đã thực sự chết.
Đó
Là những gì hắn nghĩ.
"Khự…"
Trần Phong người đầy mệt mỏi, nặng trĩu. Hắn cảm nhận được hắn đang nằm trên một thứ cứng phẳng, người đắp một mảnh chăn mỏng đến đáng thương. Thứ hắn gối đầu cứng như tảng đá.
Trần Phong từ từ mở mắt. Mí mắt hắn giờ nặng cả ngàn cân. Chút ánh sáng nhè nhè xuất hiện giữa khung cảnh tăm tối.
Mở được mắt ra, Trần Phong thấy trước mặt là một cái trần nhà tối tàn. Hắn gắng sức chống tay đẩy người dậy. Sau một lần tay chống lên chăn trượt ngã ra giường, hăn cuối cùng cũng xoay sở để ngồi dậy được. Trước mặt hắn lúc này là một căn phòng tăm tối, chỉ vỏn vẹn vài món đồ ở góc nhà. Ánh sáng duy nhất là từ ánh trăng sáng trên bầu trời đêm kia rọi xuống.
"Sao ta lại ở đây?" Cơ thể mệt mỏi ánh hưởng đến cả tinh thần Trần Phong. Giọng nói của suy nghĩ trong đầu hắn cũng như thể sắp chết vậy.
Mà cả căn phòng tối tàn đáng thương ấy lại gợi lại cho Trần Phong chút kí ức.
Đây chẳng phải phòng hắn lúc còn sống ở Trần gia hay sao. Đây đúng là chút kí ức khó quên. Mà nơi này sau cũng bị hắn thiêu rụi cùng với Trần gia.
"Con rồng đó làm gì với ta rồi?"
Ngay khi Trần Phong vẫn còn mơ mơ hồ hồ, một tiếng gõ cửa vang lên. Chỉ cộc cộc hai tiếng như rằng lấy lệ.
"Kẹtttttttt kẹtttttt"
Tiếng đẩy của vang lên. Thực sự đấy, cái cửa đã cũ lắm rồi, cứ như chỉ cần dùng sức quá tay một chút là cái lối vào này sẽ bị bỏ trống một thời gian dài.
"Anh dậy rồi!"
Cô bé tay cầm bát cháo đang bốc khói nghi ngút xúc động như muốn khóc. Không nhầm được, cô nhóc này chính là em gái của Trần Phong. Cho dù hắn có lãng quên rồi, thì giờ đây nhìn thấy cũng sẽ tự động nhớ lại. Khuôn mặt ấy, dáng người nhỏ bé ấy.
Nếu đây là hắn trước khi chết kia, hắn sẽ thở dài và nói "Hoài niệm thật" mà cảm thán. Nhưng sau khi trải qua những thứ kia, giờ đây trong đầu hắn tự động hiểu ra vấn đề.
Trần Phong nở một nụ cười hiền dịu, ánh mắt khép nhẹ lại, đầu hơi nghiêng sang bên. Đây là hình tượng khuôn mặt dịu dàng trìu mến trong trí nhớ của hắn.
"Ờ, ta tình rồi."
"Tỉnh lại sau 1200 năm."