"Lão ma đầu, đứng lại! Đêm nay ta phải báo thù cha mẹ năm xưa bị ngươi phân thây uống máu a!''
"Lưu lại cho ta của ngươi mạng để thay cho của ta trinh tiết, lão bất tử!''
"Hắc hắc, Trần lão ma, hôm nay ngươi mà chạy được thì danh tự ta sẽ viết ngược!''
"Đêm nay cái mạng ngươi sẽ mai táng cho huynh đệ Lam Kình tông chúng ta.''
"Hừ, cố chống cự để làm cái chi. Mấy ngày nay chính đạo các đại phái đều tập trung lại để đoạt mạng ngươi. Có chạy đến chân trời góc bể cũng không thoát được, chi bằng ngoan ngoãn đứng lại để chúng ta tiễn người xuống hoàng tuyền làm bạn với oán linh bị ngươi đồ sát."
. . . . .
Trần Phong một thân trắng tinh áo dài nay bị tàn phá cùng nhuốm một màu đỏ huyết dịch, tóc tai rối tung bù xù, toàn thân thương tổn, liên tục chạy thục mạng qua đám cây.
Gió núi thổi vù vù mang theo sương đêm làm chiếc áo bào rách rưới bay như chiến kỳ.
Một thân mang theo ngàn vạn vết thương làm tốc độ của Trần Phong chậm dần. Thân thể tổn thương nghiêm trọng, sức lực của Trần Phong sau bảy ngày sáu đêm bị truy đuổi đã dần chạm đến giới hạn chịu đựng. Nguyên lực dùng nhiều cũng dần dần hao tổn nên hắn cũng không định lãng phí để rồi lại bị giết.
Thấy phía trước Trần Phong sức đã muốn kiệt, một lão nhân đầu tóc trắng phớ mang trên thân một bộ bạch y gần đấy hít một hơi rồi thi triển bộ pháp tiến đánh. Lão đánh ra một quyền vào Trần Phong sau lưng.
"Cự Kim Quyền", lão nhân hét lên cùng lúc tung kim sắc quyền.
Cảm giác được nguy hiểm đằng sau, Trần Phong lập tức quay người lại, không thể không cường ngạnh chống lại lão giả kia một quyền.
"Hừ, tôn giả cho dù có vẫn lạc thì cũng không đến lượt lũ kiến cỏ tới gần."
Trần Phong một chưởng đỡ lại một quyền tạo ra lực chấn động cây cỏ xung quanh. Lực từ hai bên tác động khiến cho cây cối xung quanh rung chuyển như có cơn bão thổi qua, tầng tầng lớp lớp lá bị cuốn bay khỏi trung tâm. Luồng khí tạo thành vòng tròn lớn dần, nhanh nhanh biến mất.
Lão tóc bạc tung quyền trực tiếp bị một chưởng của Trần Phong đánh lùi, bay ngược về sau hai trượng. Lão ta quỳ xuống một chân, tay trái ôm ngực như bị thụ thương. Bên tay phải lão phát ra tiếng"Rắc rắc'' như gãy mất mấy cái xương. Lục phủ ngũ tạng của lão giờ như muốn nổ tung. Chờ lấy một giây sau lão mới nhổ ra một ngụm máu tươi.
"Hự. Tuy bị kiệt sức mà một quyền bình thường đánh ra lại mang đáng sợ như thế uy lực, không hổ danh ma tôn lão bất tử. Nếu không phải hắn bị thương cùng nguyên lực gần như đã tận, một chưởng kia liền đem ta úp chết. Nếu như hắn không theo con đường ma đạo thì đã là một cường giả người người kính phục. Khụ.... Khụ...."
Phía bên Trần Phong cũng không tốt hơn. Thân thể bao trùm bởi ngàn vạn vết thương cùng thể nội nguyên khí đã gần cạn, Trần Phong chỉ có thể huy động từng sợi gân cùng sức mạnh nhục thân để đỡ lại. Hắn cố cắn răng chịu đựng nhưng qua kẽ răng huyết dịch tiếp tục chảy ra. Trên khóe miệng đường máu đỏ vốn đã khô nay lại tạo đường cho huyết dịch chảy xuống.
Nếu lúc bình thường một quyền kia đối với Trần Phong cũng không có bất cứ uy hiếp gì nhưng nay cơ thể hắn bị trọng thương nhiều nơi khiến cơ thể khó mà đánh ra một chưởng đến năm thành công lực. Tiếp một quyền kia làm hắn bị đẩy lại. Chân hắn ghì trên đất tạo thành hai cái rãnh sâu chừng 3cm rồi dần lún sâu xuống. Bất quá một quyền oanh động cũng giúp hắn bị đánh bay nửa trượng rồi dừng lại, quá giang một đoạn đường ngắn.
Cùng lúc Trần Phong quay người lại rồi tiếp túc chạy, tay phải hắn thò vào trong áo lấy ra một viên đan màu đỏ như huyết có khắc chữ "Xông" cho vào miệng, tay trái từ ống tay áo thả xuống một bông hoa sen giấy màu xanh lam đậm. Bốn phương một màn sương mờ ảo cùng không gian đêm tối tuy có cản trở nhưng không thể cản thị giác của những cái kia đỉnh tiêm cao thủ. Vốn dĩ họ không nhìn thấy vì bông lam liên này đã được Trần Phong thêm vào một vài Ẩn Thị minh văn khi luyện chế.
Ngay lúc các chính đạo tu sĩ kia chạy đến là lúc bông hoa sen giấy chạm đất. Đúng lúc đó bông lam liên sáng lên một tia lam sắc tóm lấy những cái kia chính đạo tu sĩ. Nhưng bây giờ mới để ý là quá muộn.
"Bùm"
Lúc tia sáng màu xanh bao trùm khoảng không cũng chính là lúc bông lam liên phát nổ. Một tiếng nổ trầm truyền đi xung quanh núi rừng sâu thẳm, dọa bao nhiêu hung thú phải quắt đuôi chạy. Vụ nổ tuy không lớn nhưng cũng đủ để giết gần 50 tên tu sĩ. Bông sen xanh không nổ ra khói đen hay trắng mà lại là khói xanh. Làn khói xanh tạo cho người ta một cảm giác quỷ mị khó gần. Linh cảm ai ai cũng mách bảo "Chỉ cần hít vào cái kia quỷ mị làn khói chỉ có một con đường, chết."
Chỉ một việc thứ kia là của Trần Phong tạo ra cũng đủ để bọn người khác tránh xa vạn dặm. Vậy mà lại có hai, ba tên chạy tắt qua đám khói. Một tên mang toàn thân đồ đen cùng mũ trùm đầu trông như sát thủ, một nam tử mặc màu lam áo bào cùng một hồng y nữ tử.
"Hôm nay là ngày tàn của người lão ma đầu."
"Đứng lại cho bổn công tử!"
"Đền mạng cho muội muội của ta tên ác nhân!"
Bọn họ một mực vụt qua khiến bao người xung quanh bất ngờ.
Lại có người đâm đầu vào thứ đó của Phong lão ma?
Đây là dũng cảm hay ngu ngốc? Đến cùng là não tàn hay liều mạng cống hiến vì nhân gian?
Tên hắc y từ trong tay áo phi ra chục cái độc châm, tất thảy nhắm vào Trần Phong điểm mù. Bên cạnh tiểu nữ tử giương cung bắn ba tên cùng lúc. Tiễn thuật tạo nghệ giúp nàng nhắm chuẩn ba cái tên vào đầu, cổ cùng tim của Trần Phong.
Trần Phong tuy biết chuyện phía sau nhưng vẫn tiếp tục chạy, chỉ hừ lạnh một cái. Ngay khi châm độc cùng ba tên cách hắn chừng một thốn, hắn mới truyền một ít nguyên lực vào hai chân để né. Không có mục tiêu cản lại, châm độc cùng tên cuối cùng lại đâm vào lá cùng đất.
Thấy Trần Phong chuyển hướng chạy, ba kẻ kia cũng không muốn buông tha nhưng chúng giờ mới nhận ra điều xảy đến với mình. Từ lỗ mũi, miệng, lỗ tai, khóe mắt cùng vết thương của chúng chảy ra một loại rất lạ chất lỏng. Toàn thân ba kẻ liên tục chảy ra chất dịch màu xanh lam pha cùng huyết dịch. Hai giây trôi qua, cơ thể chúng nhân nheo như hạt nho khô, tóc rụng gần hết chỉ còn vài cọng. Nhìn thoáng qua làm người ta tưởng ba cỗ thây ma mà sợ phát lạnh sống lưng.
"Á á Trần Phong tên ma đầu, có chết ta cũng ám của ngươi mệnh..."
"Tên khốn nạn, có chết ta cũng phải lôi ngươi theo, Trần Phong.."
Tiếng hét thê lương dần dần biến mất vào khoảng không tăm tối nơi rừng núi. Ngay chỗ kia chỉ thấy ba cái thây khô da xanh lét đang nằm trên nền đất. Ba đôi mắt trợn trắng nhưng lại không hề khép lại, mở to hướng lên nền trời đen đầy sao đang dần sáng. Đây đích thực chết không nhắm mắt.
Phía xa Trần Phong vẫn tiếp tục bị rượt đuổi không thôi. Chính đạo tu sĩ thay nhau sử dụng bộ pháp cũng chỉ sượt qua vạt áo của hắn, vô pháp bắt được hắn. Cũng có kẻ liên tiếp bắn ra chục tên về phía Trần Phong nhưng thân ảnh của hắn ảo diệu khó lường, một chút hi vọng lóe lên thì lập túc bị hắn dập tắt một cách điệu nghệ. Bao nhiêu chính đạo thủ đoạn cũng khó giữ chân Trần Phong lại một giây ngắn ngủi. Tuy bọn chúng biết các vết thương trên người Trần Phong là do bao nhiêu thiên tôn hi sinh để gây ra, có người trúng thủ đoạn của Trần Phong mà chết nhưng chỉ một tia hi vọng cũng đủ để chúng tung hết sức nắm lấy, tạo nên cơ hội cho dù mỏng manh nhất.
Hơi thở như sắp đứt, Trần Phong sức lực đã chạm đến cực hạn. Không may, ngay khi chạy ra khỏi rừng cây, trước mặt hắn chính xác là một cái vách núi chặn đường. Muốn tiến lên mà chạy thì chỉ có trèo lên núi cao trước mắt. Nguyên lực đã gần cạn, chỉ còn lại một chút, thể lực hắn lại trọng thương nghiêm trọng. Nói leo lên vách núi không chừng chưa leo được nửa đoạn đã ngã xuống mà chết. Nhưng những tên kia chính đạo há lại để cho hắn dễ dàng chết như thế. Trong số những chính đạo tu sĩ kia, không trăm cũng phải vạn kẻ mang với Trần Phong huyết hải thâm thù. Nhìn thấy cảnh Trần Phong đứng yên trước vách núi, tưởng như hắn đã rơi vào vô vọng, muốn bỏ cuộc, những cái kia chính đạo tu sĩ lòng mang đại hỉ, lập tức nói:
"Ha ha, Phong lão ma, hôm nay lão Thiên cũng muốn tuyệt mệnh của ngươi. Để ta xem xem ngươi còn bao nhiêu nguyên lực để mà chạy lên cái kia cao vách núi."
"Cuối cùng sau bảy ngày sáu đêm đuổi chạy, ngươi cuối cùng cũng mất mạng tại nơi đây. Một đời ma tôn lại vẫn lạc tại cái này hoang vu miền núi, đúng là đáng tiếc cho cái mạng của ngươi ha. Cái này không thể trách chúng ta, chỉ có thể trách người bỏ chính theo ma. Là người theo đạo, ta thấy ngươi chết chính là phúc lợi chúng sinh."
"Cạn đường rồi nhỉ, Trần Phong? Năm xưa ngươi gây họa có nghĩ tới ngày này sẽ ập đến của người trên đầu? Hắc hắc, nay ta phải lấy mạng của ngươi tế trời tế đất để những kẻ ma đạo kia thấy của chúng cường đại ma tôn cuối cùng thành con chuột bị đuổi một dạng, chết trong tay của chúng ta chính đạo."
Tuy hùng hồn nói vậy nhưng không có kẻ nào dám xông pha đánh chiến Trần Phong. Trần Phong một thân ma tôn mặc cho thương tích đả thương một lảo giả cả nội lẫn ngoại không thể tiến tiếp, dùng thủ đoạn vũ khí giết gần năm chục tu sĩ thuộc hàng đỉnh tiêm, làn khói xanh biến ba tu sĩ biến thành ba tấm thây khô nằm dài trên đất đã khiến cho nhiều tu sĩ trong lòng khiếp sợ hắn còn chừa lại thủ đoạn sau cùng. Từ những kẻ muốn trả thù đến những kẻ tham gia để cướp đoạt Trần Phong bảo vật đều không phải những kẻ ngốc, chí ít không như ba tấm thây khô kia.
"Cộc cộc... Cộc cộc..."
Chính đạo tu sĩ rượt đuổi đã dần tập trung về một nơi, tạo thành hình vòng cung kết hợp cùng vách núi bao vây Trần Phong. Ánh mắt đầy thèm khát, cừu hận, sát ý nhưng chúng vẫn giữ tỉnh táo, không làm việc lỗ mãng dẫn đến chết oan chết uổng. Phải biết tu sĩ ai cũng có thủ đoạn sau cùng để bảo tồn mệnh của mình chứ ma đạo tu sĩ lại càng nhiều về sau. Lại nói, đứng trước mắt bọn chúng lại là một vị ma tôn cường ngạnh, bao nhiêu lần bị thiên tôn rượt tưởng sắp tóm trong tay nhưng hắn vẫn trốn được, khiến bao thiên tôn trở về tay không, thậm chí bao người mất đi chính mình tánh mạng. Bọn hắn không chỉ muốn Trần Phong chết mà còn muốn tranh đoạt Trần Phong bảo bối, tạo cho mình cơ duyên nhất định để leo lên tầm cao mới. Trần Phong thân một ma tôn cũng có không ít đồ tốt mà bao nhiêu tu sĩ cũng chẳng dám mơ đến. Tuy có nhiều kẻ biết thực lực không đủ để tranh dành bảo bối nhưng như cũ muốn thử một chút, biết đâu vận khí tốt, nhặt được một cái quý giá bảo bối. Cũng có kẻ muốn tham gia vì điểm cống hiến nơi tông môn. Đơn giả mà nói, hai từ "báo thù'' cùng ''đền mạng'' mà bọn chúng luôn miệng kêu cũng chỉ để che mắt thiên hạ, biến mình cao thượng hóa trước mặt dân. Cuối cùng có được bao nhiêu kẻ thực sự quan tâm việc lấy đi mạng của Trần Phong? Nửa số chính đạo tu sĩ ở đây đều chưa đến.
Đứng trong thế tiến thoái lưỡng nan như Trần Phong đủ để bao nhiêu tu sĩ sợ vãi đái ra quần nhưng như cũ một tâm bình tĩnh của hắn đủ để thiên hạ nể phục. Giờ phút này, máu trên người hắn chảy liên tục xuống dưới chân, rất nhanh tạo thành một tiểu vũng máu, dần dần thấm xuống nền đất nâu. Tiếng ''tách tách'' đều đều như những giọt mưa trên mái còn đọng lại sau mưa, từ từ rơi xuống, đều đều rơi xuống. Trần Phong có thể cảm nhận được hàng ngàn ánh mắt nhìn về phía hắn, có kẻ còn cố dùng linh hồn tấn công vó kỹ nhưng lại gặp phải tinh thần lực cường đại Trần Phong đem chúng phản phệ, làm kẻ kia một ngụm thổ huyết.
Phía xa trên màn đêm tối, mặt trời đang lên dần. Cuộc truy đuổi Trần Phong đã trôi qua bảy ngày bảy đêm.
Trần Phong từ từ quay người lại nhìn về phía lũ chính đạo kia. Hành động của hắn khiến cho tất cả người xung quanh nhất thời xôn xao, cùng lúc nâng cao cảnh giác, lùi về sau hai ba bước nhỏ.
Ánh mặt trời mới lên nhè nhẹ chiếu lên khuôn mặt Trần Phong. Mặt hắn bởi vì mất máu quá nhiều mà mang vẻ màu trắng xám. Trên khuôn mặt thản nhiên đó lại có mấy mảng đất bẩn màu nâu vàng pha với huyết dịch đỏ tươi cùng mồ hôi. Bình thường, nếu ai nhìn thấy lại tưởng tên ăn mày bị đánh đập từ đâu chạy lại. Ánh mắt hắn đen ngòm như một cái động sâu không đáy mang đầy hàn khí làm cho người ta một loại cảm giác nếu nhìn sâu vào đôi mắt đó sẽ bị nó hút hồn vào trong mãi mãi, không bao giờ trở ra được." Cuối cùng vẫn là như thế này kết cục? Ta cuối cùng một thân ma tôn lừng lẫy lại ngã tại nơi đây? Hầy..."
Hắn kết thúc ý nghĩ bằng một hơi thở dài, lắc đầu cùng điệu cười nhẹ rồi đưa mắt lên trông khung cảnh bình minh. Đã bao lâu hắn không nhìn thấy cảnh này mĩ lệ, nay khi vẫn lạc cảnh tượng này lại cùng hắn ra đi.
Khụ...
Trần Phong vừa đưa mắt nhìn mới lên nhật thiên, cơ thể không còn sức chống cự mà thổ huyết. Tay phải ôm lấy ngực mà khụy xuống nền đất.
Khụ... Khụ... Khụ...
Trần Phong vừa ho vừa nhổ ra ba lần ngụm máu. Đôi mắt hắn nhìn xuống nền đất, tóc dài xõa xuống chạm nền đất khiến người ta thấy hắn thật khổ sở. Toàn gân cốt cùng kinh mạch của hắn như muốn đứt hết, xương cốt như muốn gãy, cơ thể như muốn tự bạo một dạng. Chẳng lẽ chết sẽ cho hắn sung sướng hơn bây giờ chăng?
"Lão ma đầu kiệt sức rồi... Ta lên a!"
Một tên thể tu vai hùm lưng gấu xông lên. Trông khuôn mặt hắn như một nam tử 30, 40 tuổi. Hai tay hắn cầm cự chùy đánh vào Trần Phong trên người.
Cự Chùy Phá Môn.
Biết kết cục vẫn là cái chết nhưng Trần Phong theo phản xạ điều động nguyên lực mà đỡ lại cái kia cự chùy uy lực. Tứ phía bao vây chính đạo thế lực khiến hắn không còn con đường thoát, chỉ có thể tạo thành hộ giáp cường ngạnh chống đỡ.
Hai tay hắn giơ lên trước mặt tạo hình chữ "X" để đỡ lại một chùy kia. Thân thể trọng thương cùng thể lực cạn kiệt của Trần Phong bị uy lực của cự chùy chấn áp.
Cái kia một chùy uy lực đẩy lưng Trần Phong đập vào vách đá, lần nữa gục xuống nền đất mà thổ huyết. Đây càng khiến cơ thể hắn càng nặng trọng thương. Trên người hắn giờ lủng hẳn một cái hố to do nhiều vết thương tích tụ và cả tản lực kèm nguyên lực của đòn đánh kia. Tại cái hố đó lộ ra các đường cơ và cả phần xương trắng ngà dính đầy máu như màu vẽ lên tượng. Còn phía lưng hắn cũng chẳng khá hơn. Vốn đầy những nhát đâm, chém, nay lại kèm thêm chi chít viên đá găm thẳng vào bên trong da thịt. Thế nhưng hắn lại chẳng kêu đau hay rống lên như những loài vật. Hắn vốn đã quá quen với nỗi đau rồi.
Nhìn thấy cảnh này, ai ai cũng bất ngờ."Chẳng lẽ lão ma đã hết bài nay chịu chết?" Ngàn người nhưng lại chung một tia ý nghĩ vựt qua "Lên giết chết ma tôn, đoạt lấy quý giá bảo vật"
Tất cả đều vọt lên về phía Trần Phong, điều động nguyên lực vừa đủ để một chiêu đánh chết hắn bởi vì chúng biết sau khi Trần Phong chết sẽ có một cuộc đổ máu giữa các thế lực chính đạo để tránh duyên đoạt bảo.
"Khụ khụ... Vào hết rồi à? Vừa đúng lúc a!"
Tinh thần lực của Trần Phong cường đại giúp hắn cảm nhận xung quanh. Trên mặt của kẻ quỵ hai chân trên đất kia lại nở ra một nụ cười. Nụ cười ấy chứa đầy hàn khí khiến người ta lạnh sống lưng, cảm giác một tia nguy hiểm chứa đầy tử khí. Kể cả loài vật trí lực thấp thấy kẻ này nụ cười cũng sẽ khiếp sợ vài phần huống tri những cái kia giao thủ nhiều lần chính đạo.
"Không ổn! Tất cả lùi lại!"
Một nam tử ở gần hét lên lời cảnh báo khiến bao người cùng đồng tình. Vừa đưa chân chạm đất, bọn hắn liền thi triển bộ pháp để trở ra, tránh mất mạng. Thế nhưng tất cả đã quá muộn. Vừa phi ra bốn trượng rưỡi liền bị một mái vòm vô hình chặn đứng.
"Hừ, một bức tường cỏn con lại mong cản ta? Ma tôn nhưng cũng đừng mộng tưởng. Nay ngươi chỉ là con chó nhà có tang mà thôi."
Một chính đạo lão giả nữ giới thân mang bích sắc áo dài giơ chưởng đánh đến. Chưởng đánh vào bức tường vô hình không chỉ không khiến nó vỡ mà còn phản phệ lại lão bà kia, đem thần hồn bà ta đánh nát hóa thành thân xác vô hồn ngã sầm xuống đất khiến nhiều người hoảng sợ.
"Không phá được thì ta vượt qua nó."
Một nam tử trông chỉ hơn 20 tuổi thi triển bộ pháp đạp lên nền đất bay lên. Bay được chưa tròn một trượng liền đâm sầm vào một mái vòm vô hình để rồi bị bắn ngược xuống nền đất. Tốc độ hắn bị bắn lại gấp 5,6 lần tốc độ hắn lao lên khiến toàn thân hắn xương cốt đập mạnh xuống đất, gãy mấy chục cái.
Hai sự việc khiến những cái kia bị nhốt chính đạo tu sĩ giật mình, thoáng một tia bất ngờ cùng sợ hãi.
Ha ha... Ha ha ha..... Ha ha ha ha...
Tiếng cười phát ra từ phía Trần Phong. Hắn ngửa khuôn mặt tàn tạ nhìn lên nền trời đang sang dần phía trên. Hắn liên mồm cười lớn. Nếu một người yếu tinh thần vào trường hợp này sẽ run sợ Trần Phong như sợ tử thần.
"Ngươi cười cái gì chứ? Thứ này do ngươi tạo ra, chỉ cần giết ngươi là bọn ta sẽ thoát."- Một tu sĩ nói
"Đúng a. Giờ giết ngươi còn dễ hơn giết con lợn nha. Người có bị điên không mà còn cười?"-Một tu sĩ khác nói
"Hắc hắc, ma tôn lẫy lừng nay bị sợ chết đến phát điên rồi a?"
"Hừ, còn chờ gì nữa, nhanh nhanh cắt lấy của hắn thủ hạ."
"Vô dụng. Ta từng thấy tiên kỹ này trong tình báo, mặc dù chưa biết tên nhưng biết nó có khả năng là đưa nguyên lực hòa lẫn vào không khí, biến nguyên khí xung quanh cô đọng mà hóa cứng. Theo như thông tin mua được trước đó, thì lần hắn dùng được tiên kỹ này lâu nhất là nửa canh giờ. Chưa biết thực hư việc giết thân chủ thì tiên kỹ có được hóa giải hay không, nhưng đây là một tiên kỹ đưa nguyên lực hòa lẫn vào nguyên khí tự nhiên như biến nguyên lực thành dãi của Tử Én, liên kết dính với nguyên khí như đá Ngọc Thạch để xây động phủ mê cung. Khi đó các ngươi giết thợ xây động phủ thì có giúp ta ra khỏi mê cung không hay ta phải tìm cửa ra?"
"Sao ngươi chắc chắn nguyên lực của hắn đã tách ra hẳn khỏi cơ thể hắn?"
"Nãy giờ ngươi có cảm nhận được dòng nguyên lực chảy ra từ người hắn để liên kết với mái vòm này không?"
Tên tu sĩ vừa hỏi liên im lặng. Bởi rõ hắn cũng biết điều đó, chỉ là chưa muốn thực sự thừa nhận.
Chính đạo tu sĩ trầm ngâm. Nhiều người thay vì để ý kẻ đang hấp hối kia, bắt đầu đưa nguyên lực vào không khí dò xét, hoặc dùng thủ đoạn trinh sát nào đó tìm yếu điểm hay câu trả lời cho cách thoát khỏi đây. Một kẻ đang hấp hối thì chắc chắn sẽ chết. Nhưng cái tiên kỹ quỷ dị này lại là biến số bất ổn. Nếu mái vòm này có tính thời gian theo hay không theo điều khiển của Trần Phong thu hẹp lại thì ai cũng bị nó ép chết chứ chưa nói đến cái thứ phản lực nó gây lên. Tiên kỹ tại thế giới này đã ít, nhưng tất nhiên không phải hiếm, và cũng không ít loại quỷ dị khó lường. Sự đa dạng ấy vốn là nguyên nhân nhiều trận đấu trời chuyển sao dời nay lại là thứ khiến người ta kiêng dè sợ hãi.
Ngay lúc những kẻ kia chỉ vừa bắt đầu suy tính, một trận pháp trên thân Trần Phong sáng lên. Trận pháp tỏa ra đỏ cam sắc, như hỏa diễm đồng dạng. Giữa trận pháp là hình một ngôi sao sáu cánh đều mĩ lệ. Ven theo vòng ngoài trận pháp là những cổ tự quái dị, khó coi là chữ. Các kí tự kia lại không bị ngắt quãng bởi các vết thương trên da thịt của hắn, chúng in hằn chạy qua từng cái xương, bó cơ của hắn
"Là, là Bộc Pháp Táng Thân Trận. Nhưng chẳng phải hắn không đủ đẳng cấp để khởi động nó?"
"Chẳng lẽ hắn ăn Xông Cảnh Đan để tăng thực lực? "
"Chẳng phải hắn đã cạn nguyên lực?"
"Xông Cảnh Đan vừa giúp tăng vài cảnh giới vừa hồi lại cho tu sĩ một nửa tự thân nguyên lực. Hết rồi... Hết thật rồi..."
Tu sĩ vừa nói lập tức quỳ trên mặt đất, tay thả xuống như bị gãy, mắt ứa ra hai hàng nước mắt.
"Chẳng phải giết trận sư là được sao?"
"Bộc Pháp Táng Thân trận được khắc chi tiết vào thân thể trận sư, cho dù chém thành thịt băm một dạng, hắn vẫn co sực nổ như thường. Mà lại chúng ta bị nhốt trong cái này quỷ dị tiên kỹ. Không chờ chết thì còn làm được gì. Ta vẫn còn một vị xinh đẹp thê tử ở nhà chờ, tại sao lão Thiên lại muốn ta chết trẻ như vậy?"
"Đáng chết a! Ta bao năm tu luyện nay táng thân chỗ này. Ta không can tâm a!"
"Nếu biết như thế này ta đã từ chối tham gia cái này sự tình! Hức hức.... Ta còn chưa lấy chồng, chưa đạt đến đỉnh cao a!"
Rất nhiều tu sĩ nhận ra hoàn cảnh của mình liền từ bỏ hi vọng sống, thể hiện thái độ không can tâm. Bây giờ bọn hắn mới biết con bài ẩn sau cùng của Trần Phong, lí do hắn chạy trốn mà ít lần chống cự. Vẫn còn vài kẻ cố chấp phá đi kia vô hình bức tường nhưng không thành công lại còn mất mạng nhanh hơn. Trông cái này cảnh tượng làm cho Trần Phong lộ ra điệu cười cười trên nỗi đau của kẻ khác một dạng.
Tầm một phút sau, trận pháp sáng chói như mặt trời ban trưa báo hiệu kết thúc của tất cả.
"Các người khụ khụ... trăn trối xong rồi chứ? Khục..." - Giọng hắn khàn, đứt quãng, như thể bây giờ hắn nhẹ nhàng nhắm mắt một cái liền đứt hơi ngay. Hắn thực sự chẳng còn sức để có thể giấu sự suy nhược cùng cực này. Mà hắn còn chẳng thèm giấu. Không chỉ thế ta còn có thể nghe thấy chút giọng mỉa mai yếu ớt phát ra từ cái cổ họng nồng mùi máu kia.
Câu hỏi của Trần Phong đã đạt được mục đích của nó, chọc tức những cái kia chính đạo tu sĩ. Bọn chúng ánh mắt đều mang tia hắc quang giận giữ, muốn đem Trần Phong trảm tá bát khối nhưng làm thế cũng chẳng ích gì. Đã vậy hắn còn nuốt Xông Cảnh Đan, chỉ cần hắn muốn liền có thể kích hoạt Bộc Pháp Táng Thân Trận nhưng hắn lại muốn chứng kiến cảnh bọn chúng tuyệt vọng phút cuối đời.
"Ít nhất ta chết cũng phải băm vằm thây ngươi ra vạn đoạn!" Một nữ tử mặt đỏ tía tai tay cầm kiếm lao lên. Thế nhưng công sức ấy chỉ biến cô thành người cảm nhận được chết đầu tiên.
Từ trận pháp trên thân Trần Phong, một tia sáng kim sắc chiếu khắp khoảng không, điểm báo tử cho tất cả người ở đây.
Đùng
Trận pháp phát nổ bao trọn cả mấy ngọn núi xung quanh. Cho dù cách xa hàng chục cây số cũng có thể nhìn thấy hình bán cầu ánh sáng nổ. Vụ nổ kéo dài lúc lâu mà vẫn chưa tắt. Một phần do uy lực của Bộc Pháp Táng Thân Trận trận pháp, một phần do cái kia tiên kỹ.
Đột nhiên từ giữa vụ nổ, một cột sáng kim sắc chiếu rọi lên thiên không, xuyên phá cửu thiên. Từ cột sáng ấy có màu vàng linh hồn bay xung quanh. Đây chính là hiện tượng vô cùng đặc biệt ở thế giới này. Nó xuất hiện khi một kẻ đi ngược đạo vốn có của thiên địa chết đi. Nó như một thông cáo của ông trời cho cả thiên địa biết, báo tin đến từng nhà, từng sinh vật, từng ngóc ngách. Điều này thật giống với cách người phàm chặt đầu tội nhân rồi treo ở cổng thành hay cầm đi rao tin khắp ngõ. Vừa để tin mừng vừa để răn đe.
Tất cả oán linh bị giết đều tụ lên trên người Trần Phong nay đã được siêu thoát. Nhưng để xuất hiện oán linh siêu thoát thì ít nhất phải giết chết một vạn sinh linh khiến oán khí tích tụ trên người.
Một cột sáng xông cửu thiên làm cho không ít người chú ý. Có vạn cái linh hồn được siêu thoát đã đủ khiến người ta vui mừng, nay một cột sáng xông cửu thiên há không phải chuyện vui của toàn thiên hạ.
Từ giữa cột sáng chính là Trần Phong linh hồn bay lên. Giờ hắn không còn cơn đau thống khổ vạn kiếp kia nữa mà thay vào đó là một cảm giác nâng nâng dễ chịu. Một lần cuối nhìn lại chúng sinh của linh hồn lão ma. Có lẽ bên trên nơi kia là noi hắn nhận được sự trừng phạt cho việc hắn làm tại thế giới này theo như truyền thuyết của người đời? Nếu vậy thì khoảng thời gian dễ chịu nhìn thiên hạ này là ân điển cuối cùng của thiên địa cho hắn. Vậy thì càng phải tận hưởng chứ nhỉ.
Phía xa kia phải chăng dân chúng đang cười đùa vui mừng?
Liệu chúng có bao giờ nghe tên ta chưa mà biết vui mừng? Hay chỉ cần cái thứ này hiện lên đủ để người dân biết một ác nhân chết đi là vui mừng rồi?
Phía xa kia là một quốc vương chết tiệt vừa ban chiếu tổ chức tiệc mừng sao? Không nhầm thì ta từng đào mộ cha, ông và cụ hắn để tìm thứ gì đó vào đúng đêm đưa xác cha ăn an nghỉ thì phải. Lúc đó còn trẻ quá nên để người phát hiện. Tí nữa thì chết vì bị truy đuổi.
Hầy, không biết tên họ Không tên Bạch kia có vui không khi biết tin ta? Chính đạo nhưng từng ngồi uống rượu cùng ma đạo cơ đấy. Người đời mà biết thì thành chuyện cười mất thôi.
Hơ, Bái Ngũ lão nhi lên làm tông chủ một tông rồi vẫn không bỏ được tính cũ. Ta chết chắc hắn mừng lắm đây. Đáng ra trước khi rời đi vào trăm năm trước ta nên để hắn có thêm chút sợ hãi và mỗi lo chứ nhỉ? Giờ thì hay rồi, có lẽ thằng nhóc sẽ trông bớt tiều tụy hơn chút, cái Bái Thiên tông cũng có cơ hội trở về được như trước khi bị ta bóc lột.
Mà đáng ra nên quay về gặp mặt lão tông chủ một lần, kính chén rượu cho đại sư huynh một lần.
Đáng ra nên đánh phá vài thứ của bọn Huyền gia, hoặc ít ra lăng trì Huyền Cơ để đền tội đại sư huynh.
Lại nhớ không biết tiểu hồ ly Khuyết Nguyệt kia có quản được động phủ với sạp hàng ta để lại ở Hắc Giới Vực không? Ít ra nuôi nó từ bé thì cũng phải kế thừa chút ý bát của ta chứ. Đứa nhóc nhà ta cũng nên tự lập rồi. Đáng thương thay giờ có khi nó cũng bị truy đuổi vì ta.
Mà thôi giờ cũng chẳng còn gì quan trọng nữa rồi.
Một trong các lão ma đầu đương thời, Hắc Phong lão ma, kẻ chỉ biết dùng mưu hèn kế bẩn, lão già ức hiếp chính đạo cừu non, kẻ phản tông đáng hận, kẻ vong ân bội nghĩa giết đại sư huynh thân nhất đã cứu hắn và đưa hắn vào tông, kẻ vô sỉ hèn hạ dám lấy con mắt bẩn thỉu nhìn trộm tiểu thư cứu hắn, kẻ bất hiếu giết cả gia tộc, kẻ nội gián cõng rắn cắn nhà vợ và nhiều thứ khác.
Giờ đây, tất cả danh xưng của hắn, dù đúng hay sai, đều theo hắn dừng chân tại đây.
Ma đầu Trần Phong, tại đây vẫn lạc.