Sáng ngày thứ hai, Thiên Vô Cực cùng Hạ Tĩnh và Tần Nghiên được Tần Bình đưa đến trường.
"Ca ca, ta và Nghiên Nghiên vào lớp học, chút nữa gặp lại"
Hạ Tĩnh vào trong trường liền hướng Thiên Vô Cực nói.
"Ta đi học"
Tần Nghiên cũng nói theo.
"Được"
Thiên Vô Cực cười gật đầu.
Nhìn hai nữ đi vào phòng học, Thiên Vô Cực dự định đi đến phòng kho lấy đồ, bỗng nhiên điện thoại reo lên, hắn liền lấy điện thoại ra xem, thấy là Mai Nguyệt gọi tới, hắn liền bắt máy.
"Chủ Nhân, Nhược Yên kêu ngươi đến phòng hiểu trưởng một chút"
Trong điện thoại Mai Nguyệt nói.
"Có chuyện gì sao?"
Thiên Vô Cực liền hỏi.
"Ta cũng không biết có chuyện gì, chủ nhân có cần ta đi cùng với ngươi không?"
"Không cần, một mình ta đi được rồi!"
Nói xong, Thiên Vô Cực liền tắt máy, chậm rãi hướng về phòng hiệu trưởng đi.
"Cốc Cốc"
Đến trước cửa phòng hiệu trưởng, Thiên Vô Cực nhẹ gõ cửa.
"Vào đi"
Bên trong tiếng của Tô Nhược Yên truyền ra, Thiên Vô Cực liền mở cửa đi vào.
"Hiệu trưởng, tìm ta có việc gì sao?"
Vào bên trong, Thiên Vô Cực thấy Tô Nhược Yên đang ngồi dựa trên ghế, tay xoa xoa đầu tựa như là rất mệt mỏi bộ dáng, hắn liền hỏi.
"Gần đây trong trường có vài học sinh mất tích, ngươi có biết chuyện này không"
Tô Nhược Yên nhìn Thiên Vô Cực trầm tư một chút liền hỏi.
Học sinh mất tích? có phải mấy tên mà mình giết hôm trước không? Thiên Vô Cực thấy Tô Nhược Yên nhìn mình chằm chằm, trong lòng có chút chột dạ, khuôn mặt hắn giả bộ ngạc nhiên nói:
"Trong trường có học sinh mất tích sao? chuyện này ta không biết a"
Tô Nhược Yên vừa nhìn liền biết Thiên Vô Cực đang nói dối, nàng tức giận vỗ bàn một cái nói:
"Ngươi không biết thật sao, có người đã nhìn thấy ngươi giết những học sinh đó"
Thiên Vô Cực trong lòng lộp bộp, hắn lúc đó đã quan sát rất kỹ, xác nhận không có người nhìn thấy mới ra tay, không ngờ lại có người nhìn lén, dù như vậy, Thiên Vô Cực vẫn bình tĩnh nhìn Tô Cẩm Yên nói:
"Ai thấy? ngươi đừng có vu oan cho ta!"
"Là ta nhìn thấy"
Bỗng nhiên một giọng nói từ phía ngoài cửa vang lên, có hai người chậm rãi đi vào phòng, đi trước là một thanh niên học sinh, theo sau là một ông lão đang chắp tay sau lưng, một mặt bình thản liếc nhìn Thiên Vô Cực.
Thiên Vô Cực kinh ngạc nhìn hai người, đây không phải Tô Lão sao, còn tên nam sinh này, hắn nhớ không lầm là Lạc Du, người mà Tô Mị thầm thích.
"Trong điện thoại này có bằng chứng, ta lúc đó có quay video lại, hiệu trưởng ngài xem"
Lạc Du cười lạnh nhìn Thiên Vô Cực một chút, hắn từ trong túi móc ra điện thoại, mở ra một cái video rồi đưa tới cho Tô Nhược Yên xem.
Trong video quay lại lúc Thiên Vô Cực đấm nát đầu một người, hình ảnh máu me như vậy làm cho Tô Nhược Yên xém chút nữa nôn ra, đem điện thoại tắt đi, nàng cố gắng kìm nén khó chịu trong người lại, mặt lạnh lùng nhìn Thiên Vô Cực nói:
"Ngươi còn gì để nói sao"
Thiên Vô Cực thật không ngờ Lạc Du còn quay video lại làm bằng chứng, chuyện đã đến nước này thì hắn không che dấu nữa, mặt bình tĩnh nói:
"Bọn hắn muốn giết ta, không lẽ ta để cho bọn hắn giết sao?"
"Bọn hắn chỉ là học sinh, sao có thể giết ngươi được chứ, ngươi cũng không phải người thường, ra tay giáo huấn bọn hắn là được rồi, cần gì ra tay tàn nhẫn như vậy"
Tô Nhược Yên không ngờ Thiên Vô Cực còn bình tĩnh nói như vậy, nàng tức giận lớn giọng nói.
"Trên tay bọn hắn không biết đã giết bao nhiêu người, ta giết bọn hắn cũng là cho xã hội bớt đi chút vết bẩn thôi, nếu lúc đó ta là người bình thường thì có lẽ giờ này cũng không đứng được ở đây nói chuyện với ngươi, nếu đã là ta giết người thì ngươi mau báo cảnh sát bắt ta đi"
Thiên Vô Cực không nhanh không chậm nói.
"Ngươi..."
Tô Nhược Yên bị Thiên Vô Cực nói đến tức giận thở hổn hển.
"Tiểu tử, ngươi nghĩ có chút sức mạnh liền phách lối sao, cảnh sát cũng không sợ, nhưng ngươi chắc không biết quốc gia có những nhà tù dành cho những người siêu phàm, vào đó liền cả đời ngươi đừng mong thoát ra"
Đứng đó im lặng Tô Lão bỗng nhiên lên tiếng, hắn một mặt bình thản nhìn Thiên Vô Cực.
"Vậy sao, nhưng ta muốn đi ngươi cản được ta sao?"
Thiên Vô Cực bình tĩnh nói.
Tuy mặt ngoài bình tĩnh nhưng trong lòng Thiên Vô Cực lại rất hồi hộp, hắn biết với sức mạnh bây giờ của mình còn không chống lại được pháp luật, tuy súng đạn bình thường không làm bị thương được hắn, nhưng súng máy hạng nặng đâu? súng năng lượng? hoặc là bom.
Hắn chưa thử uy lực của những vũ khí này, nhưng hắn biết mình đỡ không được.
Làm sao đây?
Từ lúc thức tỉnh cho tới bây giờ Thiên Vô Cực biểu hiện như mình vô địch, nhưng thật ra hắn rất điệu thấp biểu hiện, từ lúc gặp Diễm Phượng thì hắn đã biết có rất nhiều người mạnh hơn mình, còn chưa nói tới quốc gia.
Từ trong miệng Diễm Phượng hắn biết được, quốc gia sẽ không xen vào việc của Siêu phàm giả, miễn là đừng gây hại quá lớn thì quốc gia sẽ không để ý.
Bởi vậy Thiên Vô Cực mới phách lối như vậy, không ngần ngại gì mà bành trướng thế lực, nhưng dù vậy hắn vẫn rất điệu thấp làm một kẻ sau màn, những thế lực khác vẫn tưởng rằng Diễm Phượng là người lập nên Vô Cực bang.
"Vậy ngươi ngoan ngoãn ngồi xuống chờ bị bắt đi"
Tô Lão lắc đầu thở dài nói.
Không chờ Thiên Vô Cực nói chuyện, Tô Lão chớp mắt liền xuất hiện trước mặt Thiên Vô Cực, một chưởng vỗ tới.
Thiên Vô Cực kinh hãi trước tốc độ của Tô Lão, nhưng hắn cũng rất nhanh phản ứng, dùng năng lực cường hóa đưa hai tay che chắn trước ngực.
Bịch
Thiên Vô Cực cảm giác như bị một chiếc xe tải tông trúng, cả người bị đánh bay ra phía sau đập vào bức tường rồi ngã xuống đất.
Trên bức tường bị Thiên Vô Cực va vào liền bắt đầu như mạng nhện nứt ra, có thể thấy một chưởng của Tô lão không hề yếu.
Thiên Vô Cực cảm nhận hai tay đau đớn tê dại, trong lòng hít một ngụm khí lạnh, cũng may năng lực cường hóa của hắn cũng không yếu, hai tay vẫn không có gãy.
Nhưng uy lực dư chấn của một chưởng khi nãy làm cho hắn có chút đứng dậy không nổi, Thiên Vô Cực không ngờ Tô Lão lại mạnh như vậy, nhưng cũng không có làm cho hắn hoảng sợ, trong lòng hắn bây giờ nhiều hơn là sự tức giận.
Thiên Vô Cực dùng năng lực chữa trị sơ qua cơ thể, xong hắn từ từ đứng dậy, khuôn mặt hắn bây giờ rất lạnh lùng, cặp mắt hiện lên sát khí nhìn Tô Lão.
"Thực lực không tệ"
Tô Lão nhìn Thiên Vô Cực còn có thể đứng dậy liền hơi kinh ngạc, hắn gật đầu tán thưởng một tiếng, đối với sát khí của Thiên Vô Cực hắn cũng không có để trong lòng.
"Tiểu tử, ngươi có thể đi, chuyện này coi như bỏ qua"
Tô lão trầm mặc suy nghĩ một chút liền nói.
"Không được, hắn đã giết người sao có thể thả hắn đi được"
Đứng một bên quan sát Lạc Du nghe vậy liền có chút hoảng hốt nói.
"Để cho hắn đi đi"
Ngồi trên ghế trầm mặc Tô Nhược Yên cũng lên tiếng, lúc này nàng cũng không còn tức giận, mà là một mặt băng lãnh nhìn Thiên Vô Cực.
"Cái này..."
Lạc Du rất không đồng ý, nhưng Hiệu trưởng và Tô Lão đã nói vậy rồi hắn cũng không ngăn được.
Đang tức giận Thiên Vô Cực cũng ngẩn người, đây là có ý gì? đánh ta một chưởng rồi thả ta đi, các ngươi đây là Khinh thường ta đúng không?
Được, ta nhận.
Sát khí thu lại, Thiên Vô Cực nhìn Tô Nhược Yên và Tô lão một chút, còn có đang bất an Lạc Du, hắn mặt lạnh lùng không nói lời nào liền quay người đi ra ngoài.
Nhìn bóng lưng Thiên Vô Cực biến mất ngoài cửa, Tô Nhược Yên liền thở dài một hơi.
Trong lòng nàng lúc này rất không bình tĩnh, khi nảy Thiên Vô Cực bị đánh bay, không hiểu sao nàng lại cảm thấy hoảng hốt khó chịu, như là đang lo lắng cho hắn vậy.
Điều này làm cho Tô Nhược Yên rất bối rối, Thiên Vô Cực hắn là kẻ giết người, hắn bị như vậy là đáng đời hắn, nhưng tại sao mình lại lo lắng cho hắn, Tô Nhược Yên lúc này trong lòng rất loạn.
"Tiểu Yên, Ngươi cẩn thận tên đó một chút, hắn không đơn giản, còn trẻ mà có thực lực như vậy, hắn sau lưng chắc chắn có thế lực"
Tô lão cũng không có chú ý đến tâm tình chập chờn của Tô Nhược Yên mà nhẹ giọng nói.
"Ta đã biết, Gia Gia, ngài về nghỉ ngơi đi"
Tô Nhược Yên gật đầu mỉm cười nói.
Tô lão gật đầu, chắp tay sau lưng chậm rãi đi ra ngoài.
"Hiệu Trưởng, ta cũng đi đây"
Lạc Du gượng cười nói một tiếng.
"Chuyện hôm nay đừng nói cho ai biết"
Tô Nhược Yên cầm điện thoại lên đem video xóa đi, xong trả lại cho Lạc Du rồi nói.
"Ta biết, ta sẽ giữ bí mật"
Lạc Du mặt hơi khó chịu gật đầu, cầm lấy điện thoại đi ra ngoài.