Thiên Vô Cực có lẽ không biết trong lúc hắn đang đắm chìm trong sung sướng thì bên ngoài các khu khác đang rất căng thẳng!
Tống Gia.
"Cha, có chuyện rồi!"
Tống Hổ đang ngồi trong nhắm mắt tu luyện trong phòng thì nghe bên ngoài có tiếng gọi, nghe liền biết đây là tiếng của con trai hắn Tống La, hắn liền phất tay một cái, cửa phòng liền mở ra.
Bên ngoài một nam tử trung niên liền vội vàng đi vào, khuôn mặt hắn lúc này rất là giận dữ và có chút lo lắng nhìn Tống Hổ.
"Có chuyện gì? mau nói!"
Tống Hổ nhìn trước mắt con trai trưởng Tống La, thấy vẻ mặt khó coi của hắn liền biết có chuyện không ổn, Tống Hổ vội vàng hỏi.
"Cha, có người vừa mới báo tin nói là cả nhà của tiểu Liên bị người giết sạch"
Tống La vẻ mặt tức giận nói.
"Cái gì"
Tống Hổ vừa nghe liền giật mình đứng dậy, xung quanh nền nhà như mạng nhện bắt đầu nứt ra, hắn mặt âm trầm nhìn Tống La hỏi:
"Ai làm?"
"Ta đã cho người điều tra, là một tổ chức có tên Vô Cực Bang làm, người cầm đầu là một nữ nhân tên Diễm Phượng, nàng là người nắm giữ khu 8"
Tống La vội vàng nói.
"Vô Cực Bang? tại sao ta chưa từng nghe qua có tổ chức này?"
Tống Hổ nghi ngờ hỏi.
"Tổ chức này vừa mới thành lập, nhưng nữ nhân Diễm Phượng này không đơn giản, từ lúc Vô Cực bang xuất hiện liền trong thời gian ngắn dùng vũ lực chiếm đoạt được khu 9 và khu 10"
Tống La nói.
"Chỉ một tổ chức nhỏ bé dám đụng đến người của Tống gia ta, đúng là chán sống"
Tống Hổ tức giận hét lớn, bỗng nhiên hắn nhớ tới cái gì, vội vàng hỏi:
"Tiểu Liên đâu, con gái ta còn sống hay không?"
"Cha, Ta đã cho người theo dấu vết điều tra, chỉ thấy xác của cha con Hàn Kiên và thuộc hạ của hắn, không nhìn thấy tiểu Liên, có lẽ nàng vẫn còn sống bị bắt đi rồi"
Tống La vội nói.
"Còn tốt, cha con Hàn Kiên sống chết ta không quan tâm, miễn là con gái ta còn sống là được, ngươi còn không mau đưa người đi diệt cái gì chó má Vô Cực bang đem Tiểu Liên về cho ta, nhanh lên"
Tống Hổ nghe được con gái còn sống, trong lòng lo lắng cũng có chút giảm xuống, nhưng nghĩ đến con gái bị bắt, hắn liền nhìn Tống La giận dữ nói.
"Cha, ngài yên tâm, ta sẽ nhanh chóng đưa tiểu Liên về"
Nhìn Tống Hổ giận dữ, Tống La có chút sợ hãi, vội vàng gật đầu nói.
"Gia chủ, có người gọi điện muốn gặp ngài"
Lúc Tống La chuẩn bị đi ra khỏi phòng, bên ngoài liền có một tên thuộc hạ cầm điện thoại chạy vào nói.
"Là ai mà giờ này còn gọi cho ta?"
Tống Hổ còn chưa nguôi giận lớn tiếng hỏi.
"Bẩm, Là Tần Gia bên kia gọi tới"
Tên thuộc hạ hoảng sợ nói.
Tần Gia?
Nghe được hai chữ này Tống Hổ cả người hơi dừng một chút, hắn cầm lấy điện thoại, hít sâu một hơi sau đó bắt máy:
"Là Tần phu nhân sao, có chuyện gì mà giờ này lại gọi cho lão già ta?"
"Ngươi có phải chuẩn bị kêu người đi diệt Vô Cực Bang phải không?"
Bên kia điện thoại liền truyền đến một giọng nữ âm thanh, nàng cũng không dài dòng liền bình thản hỏi.
Nghe được câu này, Tống Hổ khuôn mặt liền âm trầm, hắn cố gắng kìm chế không cho mình tức giận, nhẹ giọng hỏi:
"Tần phu nhân, chuyện này có liên quan đến ngươi sao?"
"Đúng là có liên quan đến ta, cho nên chuyện này ngươi bỏ qua đi"
Bên kia Tần phu nhân cũng không có chần chờ mà trực tiếp nói.
"Bỏ qua? Vô Cực bang giết người của ta, còn bắt con gái của ta, ngươi nói một câu liền bỏ qua sao?"
Tống Hổ đã kìm không được tức giận gào thét nói.
"Ngươi nghĩ mình đang lớn giọng với ai, ta sẽ đến bù cho ngươi một viên Phá Cảnh Đan, con gái ngươi ta cũng sẽ trả về, chuyện này coi như xong đi, còn không đồng ý thì ngươi tự biết hậu quả"
Tần phu nhân giọng nói liền trở nên lạnh lùng, câu cuối cùng còn có một tỉa uy hiếp, nói xong nàng liền tắt máy.
"Khốn kiếp"
Tống Hổ tức giận bóp nát điện thoại, khí tức của hắn lan ra làm cho xung quanh ba mét bàn ghế đều đổ nát, tên thuộc hạ đứng kế bên bị khí tức này làm cho hộc máu chết ngay tại chỗ.
Tống La thì kịp thời lui lại vài bước nên không bị thương, nhìn xung quanh tường bắt đầu nứt, hắn liền vội nói:
"Cha, ngài bớt giận a, nếu không căn phòng này đều sụp đổ"
"Hô..."
Nghe được tiếng hét, Tống Hổ vội thu lại khí tức, thở ra một hơi, cả người hắn liền từ từ bình tĩnh lại.
"Cha, chúng ta còn cần đi diệt Vô Cực Bang không?"
Thấy Tống Hổ bình tĩnh lại, Tống La liền đi lại gần nhỏ giọng hỏi.
"Diệt mẹ ngươi, ả tiện nhân họ Tần kia nói như vậy rồi, chúng ta có thể diệt được sao?"
Tống Hổ tức giận nói.
"Vây ta bây giờ làm gì?"
"Làm mẹ ngươi, không thấy phòng ta đều nát, ngươi còn không chuẩn bị cho ta một căn phòng mới"
"Vâng"
Tống La gật đầu ủy khuất vội chạy ra ngoài.
. . .
Tần Gia
Lúc này Tần Nguyệt Cơ đang trong phòng ngủ nằm sấp ở trên giường, trên tay nàng còn cầm một chiếc điện thoại, người mà nói chuyện với Tống Hổ khi nãy lại chính là nàng, đem điện thoại bỏ qua một bên, Tần Nguyệt Cơ thở dài một hơi thầm nói:
"Chủ nhân thật biết gây chuyện"
"Sư phụ, ngài nói gì?"
Trong phòng ngủ không chỉ có mình Tần Nguyệt Cơ, Tần Uyển lúc này đang ngồi trên giường giúp Tần Nguyệt Cơ xoa bóp lưng, nghe tiếng lẩm bẩm nàng liền hỏi.
"Không có gì"
Tần Nguyệt Cơ lắc đầu nói.
"Sư phụ, Vô Cực Bang này tại sao ngài giúp bọn hắn, là người quen của ngài sao?"
Tần Uyển khi nãy nghe được Tần Nguyệt Cơ nói chuyện điện thoại, trong lòng liền hiếu Kỳ hỏi.
"Đúng vậy, nhưng không phải người quen, mà là người nhà, nếu sau này có gặp người của Vô Cực Bang thì tận lực giúp đỡ bọn hắn biết không!"
Tần Nguyệt Cơ nằm nhắm mắt hưởng thủ mát xa, nhẹ nhàng nói.
Người nhà?
Tần Uyển mặt liền kinh ngạc, sư phụ còn có người thân nào khác ngoài tiểu Nghiên sao? từ nhỏ tới lớn sống chung với sư phụ đều chưa từng nghe nàng nhắc đến người thân nào, bây giờ lại xuất hiện.
Tần Uyển chỉ suy nghĩ một chút liền không nghĩ nhiều nữa, nàng liền nhỏ giọng nói:
"Vâng"
Tần Uyển tiếp tục nhẹ nhàng mát xa, tay nàng rất điêu luyện ở trên lưng Tần Nguyệt Cơ nhanh chóng ấn tới ấn lui.
"Được rồi, dừng đi"
Sau một hồi mát xa, Tần Nguyệt Cơ ngáp một cái nói, Tần Uyển nghe vậy liền dừng lại.
Tần Nguyệt Cơ nằm lật người lại, hai bầu vú to lớn bởi vì cử động kịch liệt lắc lư, cảm thấy có hơi mát lạnh, Tần Nguyệt Cơ nhìn xuống ngực, bởi vì nàng nằm sấp đè ép cho nên sữa trong bầu vú chảy ra làm cho trước ngực áo ngủ đều ướt một mảnh.
"Mỗi lần đều như vậy"
Tần Nguyệt Cơ bắt đắt dĩ thở dài nói, đem áo ngủ cởi ra, hai bầu vú to lớn trắng nõn liền hiện ra, trên núm vú còn có chút sữa trắng đang chảy ra.
Tần Nguyệt Cơ nhìn qua đang ngồi đỏ mặt Tần Uyển cười nói:
"Tiểu Uyển, mau giúp ta bú a, sữa nhiều quá bầu vú trướng rất khó chịu"
"Sư phụ, sữa của ngài là không bao giờ hết sao?"
Tần Uyển nhìn bầu vú to lớn liền nuốt nước miếng một cái, dù nàng đã giúp sư phụ bú sữa ra nhiều lần rồi, nhưng nàng không thể nào lý giải ra được là sữa tại sao không bao giờ hết.
Theo nàng biết là chỉ có những người mang thai mới có sữa, lúc đầu nàng cho là sư phụ có em bé, nhưng mà từ năm này qua năm khác sữa vẫn còn đó, mà không thấy em bé đâu, nàng đã từng hỏi sư phụ tại sao như vậy, thì sư phụ chỉ nói cơ thể nàng là đặc biệt.
"Có lẽ là vậy, cơ thể ta trở nên như vậy đều là cho cha của tiểu Nghiên làm"
Tần Nguyệt Cơ thấy Tần Uyển nghi hoặc, nàng cũng không có giấu giếm nữa mà cười nói.
"Cha tiểu Nghiên? là chồng của ngài sao?"
Tần Uyển kinh ngạc hỏi.
"Có thể là chồng, nhưng cũng không tính là chồng"
Tần Nguyệt Cơ hơi ngẩm nghĩ một chút liền nói.
Trong suy nghĩ của Tần Nguyệt Cơ, Thiên Vô Cực không phải là chồng nàng, vì vợ chồng phải bình đẳng, nhưng hắn còn hơn cả chồng, đó là vì hắn là chủ nhân của nàng a.
"Ân, vậy sao ngài ấy không sống chung với sư phụ?"
Tần Uyển nghe có chút mờ mịt, nàng cái hiểu cái không hỏi.
"Cái này thì có chút không giải thích được, nhưng ngươi rất nhanh sẽ biết hắn thôi, đừng hỏi nữa, mau giúp ta bú"
Tân Nguyệt Cơ thấy Tần Uyển cứ hỏi mãi, nàng liền cười nói.
"Vâng"
Tần Uyển dù lòng đang rất hiếu Kỳ, nhưng sư phụ đã không muốn nói thì nàng sẽ không lại hỏi, nàng nhẹ gật đầu.
Tần Uyển cúi người xuống cầm lấy một bên bầu vú, tay nhẹ bóp, sữa từ núm vú liền ào ạt chảy ra, nàng vội vàng đưa lưỡi ra liếm, mùi sữa thơm ngon ngọt ngào tràn khắp miệng, nàng không chần chờ nữa mà mở thật to miệng ra ngậm vào núm vú dùng sức mút.
Sữa ấm tràn vào trong miệng, mùi vị này đúng là làm cho Tần Uyển như bị nghiện, muốn dừng mà không được, nàng hai mắt mê ly ra sức mút núm vú.
"Ư..."
Tần Nguyệt Cơ cảm giác bầu vú truyền đến sung sướng làm cho nàng rên nhẹ một tiếng, nhìn Tần Uyển như em bé đang ôm lấy bầu vú của mình vui sướng bú, nàng liền cười dịu dàng một tiếng.
Nhìn còn một bên cô đơn bầu vú, Tần Nguyệt Cơ liền lấy tay cầm bầu vú đưa lên miệng, mở miệng ngậm lấy núm vú nhẹ nhẹ mút, khuôn mặt nàng liền hiện vẻ hưởng thụ khi tự uống sữa của chính mình.