Chương 75: Giết Sạch

Đúng như hắn dự đoán, Tô Lão có quan hệ gì đó với Tô Nhược Yên, hai người đều cùng họ Tô.

Thiên Vô Cực cầm chổi chậm rãi đi ngoài sân trường, vừa đi vừa nghĩ.

"Đứng lại"

Thiên Vô Cực đang đi bỗng nhiên có ba nam sinh chặn đường hùng hổ nói.

"Chuyện gì?"

Thiên Vô Cực nghi hoặc nhìn ba người hỏi.

"Đi theo chúng ta một chút"

Tên nam sinh đứng giữa kêu ngạo nói.

"Tại sao ta phải đi theo các ngươi"

Thiên Vô Cực nhìn bộ dáng của ba người cũng đã biết là tới kiếm chuyện, hắn cười lạnh nhìn ba người nói.

"Tiểu tử ngươi muốn chết đúng không"

Tên đứng bên phải tức giận nói một câu, đi tới định nắm cổ áo Thiên Vô Cực, nhưng tay chưa kịp đụng vào áo liền bị tay Thiên Vô Cực bắt lại.

Thiên Vô Cực vừa định bẻ gãy tay hắn, nhưng chú ý tới xung quanh không ít người đang xem, 'hừ' một tiếng đem cánh tay nam sinh quăng ra, làm cho hắn té ngã xuống đất.

Hai tên nam sinh khác thấy đồng bạn bị như vậy định nhào tới, nhưng bị ánh mắt của Thiên Vô Cực trừng một cái liền lui lại không dám động.

"Dẫn ta đi tới chỗ của bọn ngươi đi"

Thiên Vô Cực lạnh lùng nói.

Tên nam sinh đứng giữa khuôn mặt sợ hãi nhẹ gật đầu, sau lưng hắn ướt đẫm mồ hôi, ánh mắt khi nãy thật đáng sợ, hắn cảm giác mình mà lao tới chắc chắn phải chết.

Tên nam sinh dưới đất cũng đứng dậy, ba người đi trước dẫn đường, Thiên Vô Cực chậm rãi theo sau.

Thiên Vô Cực theo bọn hắn đi vào rừng cây phía sau trường, đi vào một lúc liền thấy một đám học học sinh khoảng mười mấy người, có nam có nữ đứng đó vui vẻ nói chuyện.

"Báo ca, người đã dẫn tới"

Tên nam sinh đứng giữa nhìn đang ngồi chồm hổm dưới đất thanh niên nói.

Báo ca ngẩn đầu lên nhìn ba người, thấy sau lưng Thiên Vô Cực cầm chổi đứng đó, hắn liền cười dữ tợn đứng lên.

"Tiểu tử, người biết tại sao ta kêu người dẫn ngươi đến đây không"

Báo ca từ trong túi quần lấy ra một con dao bấm nói.

Thiên Vô Cực thấy vậy liền biết bọn chúng muốn giết mình, học sinh bây giờ đúng là vô pháp vô thiên, không xem pháp luật ra gì, Thiên Vô Cực vẫn mặt lạnh nhạt nhìn tên cao to Bảo ca nói:

"Ai kêu ngươi đến giết ta"

Báo ca thấy Thiên Vô Cực không trả lời mình mà còn hỏi, liền tức giận nhìn xung quanh tiểu để nói:

"Bắt hắn lại cho ta"

Mấy tên nam sinh nghe vậy liền cười độc ác cầm gậy sắt hướng Thiên Vô Cực đi tới.

Thiên Vô Cực thấy vậy liền cười lạnh, đem chổi bỏ qua một bên, định đi tới đem những tên này giết hết thời điểm, bên tai vang lên âm thanh.

"Sưu"

Một tên trong đám nam sinh đầu liền nổ, máu tươi văng khắp nơi, thân thể không đầu liền ngã xuống đất.

"A"

Vài nữ sinh thấy cảnh tượng như vậy liền sợ hãi hét to, mấy tên nam sinh ngơ ngác nhìn thi thể không đầu dưới đất, trên thân bọn hắn đều dính đầy máu, nghe tiếng kêu sợ hãi của nữ sinh làm bọn hắn giật mình hoàn hồn lại.

Cả người bọn hắn bắt đầu run rẩy, ngẩn đầu nhìn Thiên Vô Cực, hoảng sợ lui về phía sau, trong đám có người đã đái cả ra quần.

Báo ca lúc này cũng đầy mặt sợ hãi, dao bấm cũng rơi trên mặt đất, giọng run run nhìn Thiên Vô Cực nói:

"Ngươi, ngươi là ai"

Hắn cũng đã từng giết người, nhưng mà cảnh tượng máu me này vẫn là lần đầu tiên thấy, mà chuyện càng làm hắn sợ là hắn không nhìn thấy Thiên Vô Cực cử động gì, mà tiểu để hắn cứ thế nổ đầu chết.

Thiên Vô Cực cũng mộng, hắn thật chưa có làm gì a, chỉ cảm thấy có thứ gì đó xẹt qua người, như là cảm nhận được gì, Thiên Vô Cực quay đầu lại nhìn.

Phía xa có một nữ sinh đang đi tới, một tay nàng cầm một cái cặp, tay khác thì cầm một cây súng lục gắn giảm thanh, khuôn mặt nàng không xinh đẹp như Hạ Tĩnh, nhưng cũng kém không bao nhiêu, mặt đeo một cái kính tròn, nhìn như rất có học thức, khuôn mặt mỉm cười nhẹ nhàng đi tới kế bên Thiên Vô Cực.

"Bang Chủ"

Nữ sinh nhìn Thiên Vô Cực một cái liền cung kính quỳ một chân xuống cúi đầu nói.

"Ngươi là? "

Thiên Vô Cực nghi hoặc nhìn quỳ dưới đất nữ sinh hỏi, trong trí nhớ hắn chưa từng gặp nữ nhân này, nhưng nghe nàng kêu bang chủ thì hắn cũng đoán được nàng đến từ Vô Cực Bang.

"Bang chủ, ta tên Đường Vi, Phó bang chủ kêu ta đến bảo vệ Hạ Tĩnh tiểu thư"

Đường Vi không có ngẩn đầu lên mà cung kính trả lời.

"Đứng dậy đi"

Nghe vậy Thiên Vô Cực hơi gật đầu, lúc trước Diễm Phượng cũng có nói với hắn, thấy Đường Vi vẫn đang còn quỳ, hắn liền nói.

"Vâng"

Đường Vi cung kính đứng dậy, khuôn mặt nàng hơi đỏ, không dám nhìn thẳng mặt Thiên Vô Cực.

"Bang Chủ, những người này cứ để ta giải quyết"

Đường Vi liếc qua đang sợ hãi đám nam sinh, mặt hơi lạnh xuống nói.

Thiên Vô Cực nhìn Đường Vi một chút, lại nhìn trên tay nàng một cây súng lục công nghệ cao, hắn nhẹ gật đầu nói:

"Chừa lại một tên để hỏi kẻ cầm đầu đằng sau"

"Vâng"

Đường Vi gật đầu, nàng cũng không chậm trễ, đưa súng lên liền bắn.

"Sưu"

"Bùm" Lại một tên nam sinh nổ đầu.

"A"

Nhóm nam sinh, nữ sinh liền sợ hãi la hét chạy tán loạn, Đường Vi trong tay súng lục lại như súng máy, chớp mắt liền bắn ra mười viên, mười phát đều trúng đầu.

Báo ca bây giờ đang run cầm cập bò dưới đất, nãy giờ hắn nghe cuộc trò chuyện của Thiên Vô Cực, liền biết mình chọc nhầm người, hắn đã có ý định chạy nhưng mà không dám, nữ nhân cầm súng kia xa như vậy mà vẫn bắn trúng, nếu hắn chạy chắc chắn hắn là người chết đầu tiên.

Không tới mười giây, mười mấy cái thi thể không đầu nằm trên đất, mùi máu tươi nồng nặc trôi nổi trong không khí, chỉ còn một mình Báo ca run rẩy bò trong vũng máu.

Cảm nhận được xung quanh yên tĩnh, Báo ca liếc mắt nhìn, thấy khắp nơi đều là xác chết, con mắt hắn trừng lớn, quần bắt đầu ướt, hắn đúng là sợ té cả đái.

Thiên Vô Cực nhìn tràng cảnh máu me này cũng có chút nhíu mày, nhìn dưới đất như con chó run rẩy Báo ca, Thiên Vô Cực nhẹ nhàng đi tới.

"Đại ca, ta sai rồi, ta sai rồi, xin ngài đừng giết ta"

Báo ca thấy Thiên Vô Cực đi tới, sợ hãi quỳ xuống đất dập đầu khóc nói.

"Ai sai ngươi đến"

Thiên Vô Cực ngồi xuống nhìn Báo ca lạnh nhạt nói.

"Là Hàn Phong, Hắn thấy ngài là bạn trai của Hạ Tĩnh nên kêu ta đến giết ngài, ta cũng chỉ là làm theo lệnh thôi, ngài tha cho ta đi"

Báo ca nghe vậy cảm thấy mình có cơ hội sống sót, liền một hơi nói ra kẻ sai khiến, dù biết phản bội hắn cũng không có kết cục tốt, những tại cái chết trước mắt hắn đành liều.

"Hàn Phong, Hắn là người nào?"

Thiên Vô Cực hỏi tiếp.

"Hắn Là con trai trưởng của Hàn Kiên, Hàn gia rất có thế lực ở thành phố này"

Báo ca giọng hơi có chút uy hiếp nói, hắn hi vọng nói ra Hàn gia có thể làm cho Thiên Vô Cực khiếp sợ, nhưng mà nói ra rồi hắn liền hối hận.

"Được rồi, ngươi có thể đi chết"

Thiên Vô Cực đã biết được kẻ đằng sau, vậy không cần tốn thời gian với tên này, hắn cười lạnh nói, nắm đấm liền vung tới.

"Không..."

"Bùm"

Báo ca nhìn nắm đấm trước mặt liền sợ hãi hét lên, tiếp theo đầu hắn liền như quả dưa nổ bể ra, cơ thể ngã xuống vũng máu.

Thiên Vô Cực đứng lên, nhìn bàn tay đầy máu, không hiểu sao hắn cảm thấy có chút hưng phấn, mình không phải là kẻ thích giết người chứ, Thiên Vô Cực thầm nghĩ, nhưng hắn liền lắc đầu không nghĩ nữa.

Thiên Vô Cực liếc mắt nhìn đứng kế bên Đường Vi, hắn liền đưa tay đến trước người nàng.

Đường Vi nhìn trước mắt cánh tay đầy máu, nàng liền hiểu ý Thiên Vô Cực, nàng nhét cây súng vào trong cặp rồi từ trong cặp lấy ra một cái khăn tay, nắm bàn tay Thiên Vô Cực nhẹ nhàng giúp hắn lau vết máu.

Sau một hồi liền lau xong, Thiên Vô Cực nhìn sạch sẽ bàn tay hài lòng gật đầu, nhìn Đường Vi cười nói:

"Được rồi, lát nữa kêu người đến don chỗ này đi, còn có nhớ bảo vệ tốt Tiểu Tĩnh biết không"

"Vâng"

Đường Vi thấy nụ cười của Thiên Vô Cực liền hơi đỏ mặt nói.

"Bốp" "Bốp"

Nhìn Đường Vi đỏ mặt ngượng ngùng, Thiên Vô Cực liền cười ha hả vỗ mông nàng hai cái rồi quay người cầm chổi rời đi, để lại Đường Vi cúi đầu mặt đỏ như trái táo đứng đó.