Sau 5 phút, xe đã đến cổng trường, Thiên Vô Cực và hai nữ xuống xe.
"Bình tỷ, Ta đi học, ngươi về đi"
Tần Nghiên nhìn nữ tài xế nói, xong liền nắm tay Thiên Vô Cực cùng Hạ Tĩnh đi vào trường học.
Tần Bình im lặng nhìn ba người đi vào trường học, chờ thân ảnh ba người biến mất, nàng móc điện thoại ra gọi điện, Rất nhanh bên kia liền bắt máy.
"Chuyện gì?"
Trong điện thoại truyền ra một giọng nữ nhẹ nhàng hỏi.
"Phu Nhân, Tiểu Thư hình như đang yêu đương"
Tần Bình cung kính nhỏ giọng nói.
"...."
"Với ai"
Người bên kia điện thoại liền trầm mặc vài giây liền hỏi, giọng nói hơi có phần âm trầm.
Nghe vậy, Tần Bình liền kể chuyện của Thiên Vô Cực và Hạ Tĩnh, còn có việc Tần Nghiên ngủ lại hôm qua.
"keng"
Khi Tần Bình nói xong liền nghe được bên kia điện thoại tiếng đồ vật bể âm thanh.
"Tìm cơ hội dẫn hắn đến gặp ta"
Sau một hồi, trong điện thoại lại truyền ra một giọng nói lạnh lùng.
Tần Bình nghe được giọng nói lạnh lùng còn có chút sát khí, nàng hơi hoảng sợ vội vàng trả lời:
"Vâng"
Cúp máy xong, Tần Bình liền thở ra một hơi, xem ra phu nhân rất tức giận, Tiểu thư từ nhỏ đã là bảo bối tâm can của phu nhân, bây giờ bị một tên đã có bạn gái lừa gạt, sao mà không tức giận được, xem ra tên đó lành ít dữ nhiều rồi.
"Tối nay kiếm cơ hội dẫn hắn đi gặp phu nhân"
Tần Bình liếc nhìn trường học thầm nói một tiếng rồi lái xe đi.
. . .
Trong trường học, Thiên Vô Cực bị Tần Nghiên và Hạ Tĩnh kéo đi, rất nhiều cặp mắt nhìn chằm chằm hắn, nhất là những học sinh nam, ánh mắt như là muốn xé xác hắn ra.
Thiên Vô Cực cười khổ, ngày đầu đi làm chắc không suôn sẻ rồi.
Ba người đi vào trong hành lang phòng học liền tách ra, Hạ Tĩnh và Tần Nghiên thì đi vào lớp, còn Thiên Vô Cực thì đi lên phòng hiệu trưởng nhận việc.
Đang đi, Thiên Vô Cực cảm nhận được có sát khí, hắn liếc nhìn qua sân trường, thấy một đám học sinh nam ngồi cùng một chỗ trên ghế đá nhìn chằm chằm hắn.
Nhất là một tên nam sinh đẹp trai ngồi giữa, sát khí là từ trên người hắn phát ra, tên này chắc chắn đã giết người nên mới có được sát khí như vậy, Thiên Vô Cực thầm nghĩ.
Thiên Vô Cực cũng không có biểu hiện gì, nếu tên đó không chọc hắn, thì hắn cũng không muốn gây chuyện làm gì, Thiên Vô Cực chỉ liếc vài cái rồi đi tiếp.
Chờ Thiên Vô Cực đi lên lầu, trong đám nam sinh có một tên cao to cầm điếu thuốc nói:
"Phong ca, ngươi muốn xử lý tên đó sao?"
"Làm cho gọn vào, Ta không muốn thấy hắn lần nữa, hiểu không"
Hàn Phong từ trên ghế đứng lên, chỉnh chỉnh cổ áo lạnh lùng nói.
"Đã hiểu, Phong ca, cứ giao cho chúng ta"
Tên cao to hút một hơi thuốc rồi phun ra, khuôn mặt cười dữ tợn nói.
"Làm xong chuyện, cho ngươi 10 triệu, những người khác 5 triệu"
Hàn Phong hài lòng gật đầu, hắn nói một câu rồi đi vào lớp, Nhưng tên nam sinh phía sau nghe thấy vậy liền vui vẻ cười to.
. . .
"Cốc Cốc"
Thiên Vô Cực đi tới phòng hiệu trưởng, gõ hai lần cửa.
"Vào đi"
Khoảng một lát sau, trong phòng có một giọng nữ vang lên, Thiên Vô Cực liền mở cửa đi vào.
"Hiệu trưởng, Ta đến nhận việc"
Thấy Tô Nhược Yên đang ngồi mặt nghiêm túc xem tài liệu, Thiên Vô Cực liền lên tiếng.
"Đây là Thẻ nhân viên của ngươi, cầm đi xuống phòng kho lấy dụng cụ vệ sinh, xuống dưới có người bàn giao công việc cho ngươi"
Tô Nhược Yên không có ngẩn đầu lên nhìn Thiên Vô Cực, mà vẫn chăm chú xem tài liệu, miệng không nhanh không chậm chỉ chỉ tấm thẻ trên bàn nói.
Thiên Vô Cực thấy thẻ nhân viên trên bàn, hắn liền đi tới cầm lấy, con mắt từ trên cao liếc xuống Tô Nhược Yên.
Nàng mặc một cái Áo sơ mi trắng, bởi vì không có cài hết nút nên hắn từ trên cái cổ trắng nõn nhìn xuống có thể thấy được một cái khe vú sâu không thấy đáy.
Thiên Vô Cực nuốt nước miếng, bởi vì đứng gần hắn có thể nhìn xuyên qua lớp áo thấy được áo ngực màu trắng đang bao bọc hai bầu vú to lớn của nàng, làm cho con c-c của hắn bắt đầu nhúc nhích.
Thiên Vô Cực vội vàng đè nén dục vọng lại, bây giờ chưa phải lúc. Hắn canh lúc Tô Nhược Yên không để ý, tay búng một phát, một luồng ánh sáng đỏ từ trong tay hắn bay ra, nhanh chóng chui vào trán nàng.
Tô Nhược Yên như là cảm nhận được gì đó, nàng ngẩn đầu lên nhìn Thiên Vô Cực, thấy hắn nhìn chằm chằm ngực mình, nàng liền nhíu mày lấy tay che cổ áo lại trầm giọng chán ghét nói:
"Ngươi còn chưa đi"
"Ta đi"
Thiên Vô Cực giả bộ lúng túng cười nói, xong quay người mở cửa đi ra ngoài.
Tô Nhược Yên nhìn Thiên Vô Cực đã đi, lông mày nàng cũng dãn ra, cúi đầu nhìn xuống ngực, thấy cổ áo không có cài, có thể nhìn thấy bên trong.
Tô Nhược Yên khuôn mặt hơi đỏ lên, vội vàng đem nút ao cài vào, nàng nhìn ngực mình một chút, thấy không có khe hở liền hài lòng, cúi đầu tiếp tục xem tài liệu.
Thiên Vô Cực mỉm cười chậm rãi đi xuống lầu, khi nãy hắn cho Tô Nhược Yên hạ xuống một cái ấn ký, nhưng ấn ký này không giống như Nô Ký làm cho nữ nhân lập tức yêu mình.
Mà là tiếp xúc hoặc nhìn thấy hắn càng nhiều tình cảm càng tăng lên và sẽ chán ghét những nam nhân khác ngoài hắn, cho tới khi yêu say đắm hắn, tới lúc đó nó sẽ tự động biến thành Nô Ký, cho nên hắn liền gọi nó là Tình Ký.
Tình Ký là hắn suy nghĩ mấy ngày rồi sáng tạo ra, nó không có nhược điểm giống như nô ký, nếu người có linh hồn mạnh hơn hắn Nô Ký sẽ không dùng được, còn Tình ký thì khác, nó sẽ dùng được cho bất kỳ ai, cho dù mạnh cở nào cũng có thể dùng.
Tình ký là phụ thuộc vào ý chí của người bị ấn, nếu ý chí mạnh thì thời gian thuần phục sẽ hơi lâu, còn nếu ý chí yếu thì sẽ không lâu liền tự động bò xuống háng của hắn.
Nghĩ tới Tô Nhược Yên khuôn mặt xinh đẹp và tuyệt mỹ dáng người quỳ xuống kêu chủ nhân, Thiên Vô Cực nhịn không cười to.
"Khụ khụ"
Xung quanh học sinh nghe tiếng cười đều quay đầu nhìn hắn, Thiên Vô Cực có chút xấu hổ vội vàng giả vờ ho một tiếng, nhanh chân hướng phòng kho đi tới.
Nhìn trên cửa hai chữ phòng kho, Thiên Vô Cực liền mở cửa đi vào.
Vào trong liền thấy một ông lão đang nhồi trên ghế uốn trà, xung quanh để rất nhiều đồ đạc, Thiên Vô Cực liền đi tới bên ông lão hỏi:
"Lão gia gia, ngươi cũng là người quét rác sao"
"Đúng vậy, Ngươi là người mà Tiểu Yên nói xin làm quét rác?"
Ông lão uống một ngụm trà, đưa tay vuốt vuốt râu trắng cười nói.
"Vâng, Ta tên Thiên Vô Cực, cứ gọi ta Tiểu Cực được rồi, mong lão gia gia có gì dạy bảo thêm"
Thiên Vô Cực nghe Ông lão gọi Tô Nhược Yên là Tiểu Yên thì có hơi bất ngờ, nhìn ông lão cũng tầm 70-80 tuổi, mà đôi mắt lại sáng ngời rất có tinh thần, cùng với bộ râu trắng dài nhìn như mấy đạo sĩ trong phim, thầm nghĩ ông lão này không đơn giản, Thiên Vô Cực hơi cúi đầu cười nói.
"Đừng quá khách khí, cứ gọi ta là Tô Lão được rồi, để ta lấy chổi cho ngươi"
Tô Hải nhìn thanh niên trước mặt lễ phép như vậy liền hiền hòa cười nói, xong đứng dậy mở tủ lấy một cây chổi đưa cho Thiên Vô Cực.
"Cảm ơn Tô Lão"
Thiên Vô Cực tiếp nhận chổi, rồi nghe Tô Lão nói về công việc, một lát sau Thiên Vô Cực cảm ơn một tiếng liền cầm chổi đi ra ngoài, còn Tô Lão tiếp tục ngồi xuống uống trà.
.
Thấy hay thì cho Tác xin một like, cầu đề Cử, kim phiếu, tác sẽ tăng tốc độ ra chương, cảm ơn.