Hạ Tĩnh cảm nhận được tiểu đệ của Thiên Vô Cực vẫn còn đang to ra, không có dấu hiệu nhỏ lại, Hạ Tĩnh không biết phải làm gì, nàng liền hơi đỏ mặt nhỏ giọng hỏi:
"Chủ nhân, làm gì bây giờ?, ta cảm giác phía dưới cái đó của ngài con đang to ta a"
"Chúng ta..."
"Ngươi có thôi đi hay không, đã Tĩnh Tĩnh không muốn ôm rồi, sao mà ngươi cứ ôm nàng mãi vậy"
Nghe Hạ Tĩnh hỏi, Thiên Vô Cực định nói gì nhưng mà kế bên Tần Nghiên đã nhịn không được lớn tiếng nói một câu, nàng vừa thấy Hạ Tĩnh định thoát khỏi người Thiên Vô Cực, nhưng lại bị hắn ôm trở lại, đã nói đây là ở trường học mà sao tên này lại mặt dày như vậy, còn ép Tĩnh Tĩnh ôm hắn, đúng là không biết xấu hổ.
Tần Nghiên hiểu lầm Thiên Vô Cực cưỡng ép Hạ Tĩnh ôm hắn, Tần Nghiên mặt tức giận bước tới nắm lấy tay Hạ Tĩnh rồi nhìn Thiên Vô Cực nói :
"Buông ra"
Nói xong Tần Nghiên liền dùng sức kéo tay Hạ Tĩnh, muốn làm cho nàng thoát khỏi vòng tay của Thiên Vô Cực.
Thiên Vô Cực không biết vô tình hay cố ý thả lỏng tay ra, mặc cho Tần Nghiên kéo Hạ Tĩnh khỏi người hắn.
Hạ Tĩnh bị Tần Nghiên kéo ra khỏi người Thiên Vô Cực, con mắt nàng liền hơi hoảng hốt nhìn xuống dưới quần Thiên Vô Cực, vừa nhìn miệng nàng liền lẩm bẩm nói nhỏ 'Chắc chắn bị thấy rồi'.
"Hừ, ngươi không....ngươi...ngươi.."
Tần Nghiên kéo được Hạ Tĩnh ra thì mặt nàng hiện vẻ đắc ý, mở miệng vừa định chửi thêm một câu thì con mắt nàng trừng lớn như muốn rớt tròng mắt ra ngoài, hôm nay Thiên Vô Cực đang mặc một cái quần thun thể thao, nên rất co dãn, con c-c to lớn của hắn chống lên nhìn như một cái lều nhọn lớn dọa người, Tần Nghiên nhìn phía dưới quần đang bị con c-c của Thiên Vô Cực chống lên như muốn lủng ra ngoài, nàng nhìn ngẩn người, đây là lần đầu tiên nàng thấy cảnh này, Tần Nghiên thì thầm trong miệng 'sao lại có thể lớn như thế', đờ người một lúc, Tần Nghiên liền giật mình tỉnh lại, khuôn mặt cấp tốc đỏ lên, xấu hổ quay người lại hai tay che mặt run run giọng mắng:
"Biến thái, không biết xấu hổ, ngươi...ngươi làm bẩn mắt ta"
Thiên Vô Cực nhìn Tần Nghiên biểu hiện đáng yêu như vậy, khóe miệng nhìn không được cười lên, nhưng mà phía dưới lộ ra như vậy, người khác thấy thì rất xấu hổ a, hắn vội vàng nhìn xuống cái cặp Hạ Tĩnh để dưới đất, Thiên Vô Cực nhanh chóng cúi xuống cầm chiếc cặp che cái lều của mình lại, rồi nhìn Hạ Tĩnh nói:
"Chúng ta ra kêu taxi về nhà"
"Ừm"
Hạ Tĩnh cười gật đầu, nhưng nàng nhìn qua một bên đang đứng che mặt Tần Nghiên, trong đầu suy nghĩ, sau vài giây nàng liền mỉm cười nhìn Tần Nghiên nói:
"Nghiên Nghiên, ngươi có thể cho chúng ta về chung được không?"
Tần Nghiên nghe Hạ Tĩnh hỏi thì bỏ tay che mặt xuống, nàng nhẹ liếc liếc phía sau Thiên Vô Cực, thấy hắn đã che phía dưới lại, nàng liền thở một hơi, nhìn Hạ Tĩnh nói:
"Ta cho ngươi đi chung thì được, nhưng còn hắn....hắn...được rồi đi thôi"
Tần Nghiên chán ghét liếc nhìn Thiên Vô Cực, định nói hắn không được đi chung thì thấy mặt Hạ Tĩnh đáng yêu nhìn mình năn nỉ thì nàng không nói được, nàng đành phải cắn răng đồng ý.
Thiên Vô Cực không hiểu sao Hạ Tĩnh lại phải xin đi chung với Tần Nghiên, Thiên Vô Cực nhìn Hạ Tĩnh, thì lại thấy nàng cười nham hiểm với hắn, Thiên Vô Cực kinh ngạc, không ngờ Hạ Tĩnh lại cười được như thế, lắc lắc đầu không suy nghĩ nữa, hắn chậm rãi theo sau hai nàng đi ra xe.
Lên xe, Thiên Vô Cực ngồi bên ghế phụ kế nữ tài xế, còn Hạ Tĩnh và Tần Nghiên thì ở phía sau, thật ra Thiên Vô Cực nghĩ ngồi ở phía sau, mình ngồi ở giữa hai cô gái xinh đẹp trái ôm phải ấp sướng biết bao, nhưng Thiên Vô Cực biết Tần Nghiên chắc chắn không cho hắn ngồi phía sau, nên hắn rất tự giác lên phía trước ngồi.
Xe từ từ lăn bánh, Thiên Vô Cực buồn chán nhìn phía trước, bên tai truyền đến những âm thanh nói chuyện cười đùa của Hạ Tĩnh với Tần Nghiên, hắn thầm nghĩ, con gái đúng là ở chung với nhau nói chuyện không bao giờ biết chán, nói mãi không hết chủ đề để nói.
Khoảng 10 phút sau, xe dừng trước cửa nhà Thiên Vô Cực, hắn và Hạ Tĩnh xuống xe, Tần Nghiên từ cửa sổ xe lú đâu ra nói chuyện với Hạ Tĩnh, Thiên Vô Cực nhìn khuôn mặt xinh đẹp cười vui vẻ của Tần Nghiên, trong lòng có chút xúc động, thầm nghĩ, phải nhanh chóng bắt lấy nàng mới được.
Tần Nghiên như cảm thấy được ánh mắt của Thiên Vô Cực, nàng mắt lạnh liếc hắn một cái, Thiên Vô Cực nhìn ánh mắt của Tần Nghiên, hắn đoán chắc trong lòng nàng đang mắng mình, Thiên Vô Cực cười một tiếng, thưởng thức khuôn mặt Tần Nghiên một lát, hắn liền quay người đi vào nhà, chứ đứng đây chờ hai nàng nói chuyện xong không biết đến bao giờ.
Hạ Tĩnh quay qua nhìn thấy Thiên Vô Cực đã vào nhà, nàng liền quay lại nhìn Tần Nghiên cười nói:
"Nghiên Nghiên, hay là hôm nay ngươi ở lại nhà ta đi, ta với ngươi chưa lần nào ngủ chung phải không, ta có rất nhiều chuyện muốn muốn cùng ngươi tâm sự a"
"Ngủ với ngươi..."
Tần Nghiên nghe Hạ Tĩnh muốn ngủ với với mình thì trong lòng vui mừng, nghĩ đến tối ngủ có thể ôm cơ thể mềm mại của Hạ Tĩnh,
khuôn mặt nàng liền đỏ lên, hơi thở gấp rút, tim cũng đập thình thịch, đúng là cơ hội trời cho a, Tần Nghiên trong lòng thầm nói, nhưng bỗng nhiên khuôn mặt nàng lạnh xuống, trong đầu nàng hiện lên một thân ảnh, trong nhà có tên đáng ghét đó sao mình có thể ở chung với hắn được, Tần Nghiên ấp úng nhìn Hạ Tĩnh nói:
"Nhưng mà ca ca ngươi...hắn"
"Đừng lo, ca ca sẽ đồng ý cho ngươi ở lại, không sao đâu, xuống đây, vào nhà ta làm cơm cho ngươi ăn"
Hạ Tĩnh thấy Tần Nghiên biểu hiện như vậy, liền biết nàng định nói gì, Hạ Tĩnh liền cười nói, cắt ngang lời nói của Tần Nghiên, Hạ Tĩnh nhanh tay mở cửa xe, nắm lấy tay Tần Nghiên kéo nàng xuống xe.
"Ta...ta.."
Tần Nghiên bị Hạ Tĩnh kéo xuống xe, khuôn mặt nàng vẫn còn đang do dự lắp bắp nói.
"Nghiên Nghiên, ngươi không thích ở chung với ta sao"
Thấy Tần Nghiên còn đang do dự, Hạ Tĩnh liền thể hiện ra kỹ năng diễn xuất của mình, khuôn mặt nàng cấp tốc buồn bã, khóe mắt ẩm ướt như là nước mắt sắp trào ra vậy, tay nắm chặt bàn tay Tần Nghiên, giọng run run yếu ớt nói nhỏ.
Tần Nghiên trừng mắt nhìn Hạ Tĩnh, tim của nàng như cứng lại, nhìn trước mặt như sắp khóc Hạ Tĩnh, trong lòng Tần Nghiên đau nhói, nàng như muốn đánh cho mình một bạt tay, thầm nghĩ 'sao mình lại có thể làm cho Tĩnh Tĩnh buồn như vậy, mình đúng là đáng chết mà', Tần Nghiên vội vàng gấp gáp nhìn Hạ Tĩnh nói:
"Không phải...không phải, sao ta có thể không thích ở chung với Tĩnh Tĩnh ngươi chứ, được rồi, ta ở lại mà, ngươi đừng khóc"
"Thật sao, vậy tốt quá, đi..chúng ta vào nhà thôi"
Hạ Tĩnh thấy Tần Nghiên đã chịu ở lại, chớp mắt cái khuôn mặt nàng trở lại bình thường tươi cười, nắm tay Tần Nghiên cười nói.
"Ngươi...haizz"
Tần Nghiên kinh ngạc nhìn Hạ Tĩnh khuôn mặt thay đổi còn nhanh hơn lật bánh tráng, nàng định nói gì nhưng cuối cùng liền thở dài một hơi, khi nãy đã đồng ý rồi biết làm sao được, Tần Nghiên cúi đầu nhìn vào trong xe nói với nữ tài xế:
"Bình tỷ, ngươi về đi, nói với cha mẹ ta là ta sẽ ngủ nhà bạn một đêm"
"Được"
Bình tỷ gật đầu trả lời một câu, xong liền phát động xe chạy đi.
Thấy xe đã đi, Tần Nghiên quay lại nhìn Hạ Tĩnh nói:
"Đi, chúng ta vào trong"
Nói xong, Hạ Tĩnh và Tần Nghiên nắm tay đi vào nhà, lúc đi vào Tần Nghiên cũng không có chú ý tới khóe miệng Hạ Tĩnh đang mỉm cười gian xảo liếc mình, và Tần Nghiên cũng không biết, đêm nay chắc chắn là một đêm làm cho nàng ghi nhớ cả đời.