Chương 62: Không Mặc Áo Ngực (H+)

Vào trong nhà, Hạ Tĩnh và Tần Nghiên liền thấy Thiên Vô Cực không mặc áo, chỉ mặc một cái quần thun nhỏ ngồi dựa vào sofa xem TV.

Tần Nghiên liền xấu hổ quay mặt qua một bên không nhìn Thiên Vô Cực, trong miệng còn thầm nói:

"Không biết xấu hổ"

Hạ Tĩnh thấy vậy liền cười cười, nhưng sợ Tần Nghiên xấu hổ quá lại đòi về, nàng liền hướng Thiên Vô Cực kêu một tiếng:

"Ca ca"

Thiên Vô Cực nghe tiếng kêu liền mỉm cười quay đầu lại nhìn, thấy kế bên Hạ Tĩnh đang đứng đó Tần Nghiên, liền kinh ngạc.

"Ca ca, Tần Nghiên hôm nay ở lại đây ngủ một đêm, ngươi chú ý chút a"

Hạ Tĩnh cười nói.

"Ngủ ở đây?"

Thiên Vô Cực nghe Hạ Tĩnh nói vậy càng kinh ngạc, tưởng mình nghe lầm nên hỏi lại một câu.

"Đúng, ta kêu nàng ở lại ngủ với ta một đêm "

Hạ Tĩnh cười gật đầu, xong nàng lại nói:

"Ca ca cho nàng ở lại được không"

Thật ra Hạ Tĩnh biết chắc chắn với tính cách mê gái của chủ nhân sẽ cho Tần Nghiên ở lại, nàng chỉ hỏi cho có thôi.

"Được, sao không được chứ, nhà càng nhiều người càng vui chứ sao, cứ để nàng ở lại đây, ở bao lâu cũng được"

Thiên Vô Cực liền cười nhanh chóng trả lời, thầm nghĩ, không ngờ chuyện vui đến đột ngột như vậy, hắn còn nghĩ cần một thời gian nữa mới có thể cầm xuống Tần Nghiên, bây giờ nàng lại dâng tới miệng, cái này không phải thời cơ tốt nhất sao, nhìn dáng người đầy đặn, khuôn mặt xinh đẹp kia, dục hỏa trong lòng Thiên Vô Cực lại dâng lên, hắc hắc, tối nay phải thật tốt thưởng thức mới được, Thiên Vô Cực không phát hiện, nụ cười của hắn càng ngày càng dâm tà.

Bên kia Tần Nghiên liếc nhìn thấy Thiên Vô Cực nhìn chằm chằm mình cười, không hiểu sao nàng lại có một dự cảm không lành.

"Ca ca, đã ngươi đồng ý cho Nghiên Nghiên ở lại vậy thì đi mặc áo vào đi, đây là con gái người ta, sao ngươi có thể ở trần như vậy được, nhanh mặc vào"

Hạ Tĩnh nhìn mặt cười dâm đãng của Thiên Vô Cực, sao có thể không biết hắn nghĩ gì, nhưng nàng giả bộ không thấy, cười cười nhắc nhở hắn một câu.

"Được rồi"

Thiên Vô Cực gật đầu, đứng dậy đi vào phòng, rất nhanh, hắn liền mặc một cái áo thun ba lỗ đi ra.

"Nghiên Nghiên, chúng ta vào phòng thay đồ, đồ của ta ngươi mặc vừa mà phải không"

Hạ Tĩnh thấy Thiên Vô Cực đã mặc áo vào từ trong phòng đi ra, Hạ Tĩnh liền quay qua nhìn Tần Nghiên cười nói.

Tần Nghiên gật đầu, hai người liền đi vào trong phòng, Thiên Vô Cực nhìn hai cô gái xinh đẹp, nhúc nhích bờ mông đẹp đi vào trong phòng, hắn rất muốn đi nhìn lén, nhưng hắn nhịn, nếu mà bị phát hiện, Tần Nghiên mà đòi về thì mất cơ hội quý giá này a, không đáng, mình nên ngồi đây chờ thì hơn, Thiên Vô Cực cố gắng xóa bỏ suy nghĩ đi nhìn lén, ngồi xuống ghế xem TV.

Vào trong phòng, Tần Nghiên liền đánh giá xung quanh, thầm nghĩ, rất sạch sẽ a, trong phòng cũng rất rộng rãi, không có đồ gì nhiều, chỉ có một cái giường và một cái bàn, kế bên còn có tủ quần áo, Hạ Tĩnh đang mở tủ lấy đồ, trong tủ cũng không có quá nhiều quần áo, liếc liếc cái giường, bỗng nhiên Tần Nghiên nghĩ đến một vấn đề, nàng liền có chút không được tự nhiên nhìn Hạ Tĩnh hỏi:

"Tĩnh Tĩnh, nhà ngươi chỉ có một phòng và một cái giường, vậy buổi tối ngươi...ngươi và hắn ngủ chung hả?"

"Đúng a"

Hạ Tĩnh cười gật đầu trả lời.

Nghe được câu trả lời, trong lòng Tần Nghiên liền cảm thấy khó chịu, nghĩ đến cảnh Tĩnh Tĩnh và tên đáng ghét đó ngủ chung, không biết hắn đã làm những gì với Tĩnh Tĩnh, Tần Nghiên trong lòng nổi giận, tay cũng nắm chặt lại.

Nhìn thấy Tần Nghiên tức giận, Hạ Tĩnh trong lòng không hiểu sao lại thấy vui vẻ, nàng cười xảo trá một tiếng, tay đưa lên chỉ chỉ trong góc tường tấm nệm cười nói:

"Ta ngủ trên giường, còn Ca ca thì trãi nệm ngủ dưới đất, Nghiên Nghiên, trong đầu ngươi đang nghĩ gì a"

Thật ra tấm nệm đó là lúc trước khi Thiên Vô Cực còn hôn mê thì Hạ Tĩnh dùng nó trãi để ngủ, từ khi Thiên Vô Cực tỉnh lại thì nàng xếp lại để trong góc không dùng tới, không ngờ bây giờ có cơ hội dùng để lừa gạt Tần Nghiên.

Nghe Hạ Tĩnh nói thì Tần Nghiên liền ngẩn Người, biết mình hiểu lầm, khuôn mặt hơi đỏ lên cười xấu hổ ấp úng nói:

"Ta...ta có nghĩ gì đâu"

"Ha ha, đùa ngươi thôi, xấu hổ gì chứ, nhanh thay đồ đi"

Hạ Tĩnh cười một tiếng, xong lại lấy một bộ đồ thun mặc ở nhà đưa cho Tần Nghiên rồi nói.

"Ừm"

Tần Nghiên gật đầu, tiếp nhận bộ đồ, nàng đặt bộ đồ lên giường, xong bắt đầu cởi áo, tay nhỏ mở từng nút áo ra, Tần Nghiên mở nút Áo là từ dưới lên, khi mở nút cuối cùng, cặp ngực trắng nõn được bao bọc bởi Áo lót màu trắng tinh khôi liền trồi ra ngoài, Tần Nghiên cởi Áo đi học ra bỏ xuống giường, xong đưa tay xuống bắt đầu cởi váy, khi nàng cởi xong, bây giờ trên người nàng chỉ còn một cái quần lót và Áo ngực, dáng người đầy đặn, làn da trắng nõn như em bé hiện ra trước mắt Hạ Tĩnh.

Hạ Tĩnh quan sát cơ thể Tần Nghiên, nhìn trước ngực hai cái bánh bao lớn, vừa nhìn thôi là biết nó chắc chắn rất mềm mại, dáng người thì không cần phải nói, eo nhỏ, mông to, lưng liền tạo thành hình chữ S, Hạ Tĩnh thưởng thức một hồi, càng nhìn càng thấy hài lòng, thầm nói 'Chủ Nhân chắc chắn sẽ thích', trong lòng chờ mong đến tối nay, muốn xem Tần Nghiên bị chủ nhân đè dưới thân mà chơi đến chết đi sống lại, nghĩ đến cảnh đó thôi phía dưới l-n Hạ Tĩnh đã có chút nước rỉ ra.

"Ngươi...ngươi nhìn gì"

Tần Nghiên thấy Hạ Tĩnh cứ nhìn chằm chằm cơ thể mình, nàng có chút xấu hổ lấy tay che ngực lại nói.

"Đều là con gái mà xấu hổ cái gì, ta chỉ thấy cơ thể Nghiên Nghiên ngươi thật tốt, rất đẹp, không biết sau này chàng trai nào có Phước được hưởng dụng nó đây"

Hạ Tĩnh cười trêu ghẹo nói.

"Ta mới không cần, ta sẽ không có để bàn tay dơ bẩn của nam nhân chạm vào cơ thể ta đâu, nghĩ thôi đã buồn nôn chết"

Tần Nghiên một mặt chán ghét nói, hôm bữa bị Thiên Vô Cực hôn, làm cho nàng khó chịu mất ngủ mấy ngày, nhớ tới chuyện đó Tần Nghiên liền tức giận nghiến răng.

"Được rồi, ta nói sai, đến đây ta giúp ngươi cởi Áo ngực"

Hạ Tĩnh vẻ mặt cười hơi xin lỗi rồi nói, xong nàng đi tới đưa tay định cởi Áo ngực của Tần Nghiên.

"Cởi Áo ngực làm gì?"

Tần Nghiên hơi hoảng hốt nhẹ nhàng tránh né nói.

"Ở trong nhà mặc Áo ngực rất khó chịu a, ta trong nhà thường không mặc Áo ngực, nhanh để ta cởi cho ngươi"

Hạ Tĩnh cười nói, xong liền lột Áo ra, rồi cởi luôn Áo ngực quăng qua một bên, cặp vú to lớn thẳng đứng hiện ra, hai núm vú đỏ hồng lòi ra như đang cương cứng, nàng bước tới phía Tần Nghiên, làm cho cặp vú nhảy lên nhảy xuống, để Tần Nghiên nhìn đều ngây người một lúc.

"Không cần"

Thấy Hạ Tĩnh mặt cười tà tà bước tới, Tần Nghiên liền hơi hoảng loạn lùi lại, hai tay che ngực rồi nói.

"Ha ha, Chuyện này không phải do ngươi quyết định a, không cần cũng phải cởi"

Hạ Tĩnh cười lớn một tiếng nói, bàn tay liền chộp tới trước ngực Tần Nghiên.

Tần Nghiên vội vàng tránh né, chạy đến lên trên giường, nhưng Hạ Tĩnh liền nhào tới, ôm Tần Nghiên ngã xuống giường, 'A' Tần Nghiên kêu nhẹ một tiếng, bàn tay Hạ Tĩnh luồng ra sau lưng Tần Nghiên, mở ra móc khóa Áo ngực, Tần Nghiên liều mạng ôm Áo ngực lại, nhưng sức lực nàng thua xa Hạ Tĩnh, sau mấy hơi giằng co, Áo ngực liền bị Hạ Tĩnh kéo ra, quăng qua một bên.

"Ha ha, Chống cự làm gì, cuối cùng không phải cũng bị cởi sao"

Hạ Tĩnh đắc ý nhìn Tần Nghiên cười cười.

Tần Nghiên nãy giờ giằng co cũng rất mệt, nàng nằm đó thở hổn hển, cặp vú to tròn theo nhịp thở của nàng mà nhô lên hạ xuống rung động, vú của Tần Nghiên khác Hạ Tĩnh, vú của nàng rất là tròn, nhìn như là một cái bánh bao vậy, vừa nhìn làm cho người ta muốn cắn một cái, còn vú của Hạ Tĩnh thì hơi nhọn, phía dưới thân vú rất to, cho người ta cảm giác bên trong có rất nhiều sữa, chỉ muốn ngậm vào mà nút thật mạnh.