"Ta.."
Nghe những lời kể của Thiên Vô Cực, trong lòng Tô Mị bắt đầu đắn đo do dự, nàng cũng không nói tiếp từ chối hắn, nhưng nàng cũng không chấp nhận, đúng như hắn nói, nàng rất muốn có bạn bè, rất muốn có người yêu, nhưng vì tính cách nhút nhát của mình mà nàng không dám đồng ý với Thiên Vô Cực, tay nàng nắm chặt góc áo, trong đầu như có hai cái thế lực đang đối chội với nhau, suy nghĩ một lúc, nàng liền ấp úng nhẹ giọng nói:
"Ngươi có thể cho ta thời gian suy nghĩ được không, ngài mai ta sẽ trả lời cho ngươi"
"Được, ta sẽ đợi câu trả lời của ngươi, hãy suy nghĩ thật kỹ, ta cũng chỉ muốn giúp ngươi mà thôi"
Thiên Vô Cực gật đầu cười cười có chút gian trá nói.
"Cảm ơn, vậy ta đi đây"
Tô Mị hơi cúi người nhẹ giọng cảm tạ nói, xong nàng quay người định rời đi, nhưng đi vài bước nàng như là nhớ đến cái gì, quay đầu lại, có chút xấu hổ nói:
"Ngày mai ta làm sao tìm được ngươi"
"Ngày mai giờ này ngươi đến chỗ này là được, ta sẽ đến gặp ngươi"
Thiên Vô Cực cười nói.
"Được"
Tô Mị gật đầu nói.
"khoan đã"
Tô Mị quay đầu lại chuẩn bị đi, nhưng chưa kịp bước đi thì nghe giọng Thiên Vô Cực gọi, nàng đầu quay lại nhìn hắn.
"Nói chuyện với ngươi nãy giờ ta vẫn chưa biết tên ngươi, ta tên Thiên Vô Cực, ngươi tên gì"
"A..xin lỗi, ta quên nói, ta tên Tô Mị"
Tô Mị cũng mới nhớ tới mình chưa biết tên hắn, nàng liền xấu hổ ấp úng xin lỗi rồi nói tên mình.
"Tên rất đẹp"
Thiên Vô Cực cười khen một câu.
"Cảm..cảm ơn"
Tô Mị nghe Thiên Vô Cực khen tên mình đẹp thì liền đỏ mặt, đây là lần đầu tiên có người khen tên nàng đẹp, trong lòng không hiểu sao cảm thấy rất vui vẻ.
"Ta..ta đi đây"
"Được, ngươi đi đi"
Thiên Vô Cực cười gật đầu nói.
Tô Mị cũng cười nhẹ đáp trả, xong nàng quay người chậm rãi đi, trong khi đi nàng còn liếc liếc nhìn ngoài sân bóng vài lần.
Thiên Vô Cực nhìn bóng dáng của Tô Mị đi xa, trong đầu vui vẻ nghĩ, sắp tới lại có việc phải làm, lắc lắc đầu, không suy nghĩ nữa, hắn lấy điện thoại ra xem, đã bốn giờ rưỡi, cũng sắp tan học, nên đi đón Hạ Tĩnh rồi về nhà, hắn gửi cho Mai Nguyệt một tin nhắn, nói nàng một tiếng, khỏi mất công một hồi nàng không thấy mình lại điện kiếm, làm xong, hắn đi vào trong trường, hướng lớp của Hạ Tĩnh đi tới.
"Keng, keng, keng"
Vừa lúc Thiên Vô Cực đi tới gần lớp học của Hạ Tĩnh, tiếng chuông tan học cũng vang lên, các học sinh trong lớp nối nhau đi ra, Thiên Vô Cực đứng ngoài cửa chờ một chút liền thấy Hạ Tĩnh và Tần Nghiên nắm tay cười cười nói nói từ trong lớp đi ra.
Hai nàng cười nói đi ra, chắc là do có nhiều học sinh khác cũng đang ra về, hai nàng liền không để ý Thiên Vô Cực đang đứng bên kia, cứ như vậy hai nàng liền hướng ngoài cửa trường đi tới, không thấy Thiên Vô Cực đang chậm rãi đi theo ở phía sau, hắn một mặt không nói nhìn hai người.
Ra khỏi trường, Hạ Tĩnh liếc nhìn xung quanh, mặt nàng hiện lên chút thất vọng, trong lòng nàng chờ mong chủ nhân đến đón mình về, nhưng nhìn một vòng không thấy bóng dáng quen thuộc đâu, trong lòng có chút buồn.
Một bên đang vui vẻ Tần Nghiên nhìn qua thấy mặt Hạ Tĩnh buồn buồn, nàng liền lo lắng hỏi:
"Tĩnh Tĩnh, làm sao, trong người không khỏe sao"
"Ta không sao, chỉ là thấy hơi mệt trong người thôi, về nghỉ ngơi chút là khỏe"
Hạ Tĩnh đang hơi buồn vì không gặp được chủ nhân, nghe Tần Nghiên hỏi, khuôn mặt nàng liền trở lại bình thường cười cười nhìn Tần Nghiên nói.
"Ngươi có chuyện gì thì đừng có giấu ta, ta có thể giúp được ngươi a"
Tần Nghiên nghe nói vậy liền cũng gật đầu, nhưng nàng vẫn có chút không an tâm nói.
"Cảm ơn ngươi Nghiên Nghiên, ta thật không sao"
Hạ Tĩnh nắm tay Tần Nghiên đung đưa qua lại cười nói.
Thiên Vô Cực đứng cách phía sau lưng hai nàng không xa, hắn nhìn khuôn mặt buồn buồn của Hạ Tĩnh liền biết, nàng là đang tìm hắn, trong lòng cảm thấy rất có lỗi với nàng, mấy ngày nay hắn bận việc bang hội nên không có đi đón nàng về, nhìn nàng trông mong kiếm hắn, trong lòng lại càng thấy yêu thương nàng.
Nhìn hai nàng chuẩn bị đi ra xe đi về, phía xa có nữ tài xế của Tần Nghiên đang đứng chờ, Thiên Vô Cực liền lên tiếng kêu:
"Tiểu Tĩnh"
Đang dự định cùng Tần Nghiên đi ra xe Hạ Tĩnh, nghe tiếng kêu quen thuộc, trong lòng nàng rung lên, nhanh chóng quay đầu lại, thấy một người mà trong đầu nàng từng giây từng phút nhớ đến đang đứng đó, khuôn mặt nàng liền không kìm được nở một nụ cười hạnh phúc, nàng buông tay Tần Nghiên ra hướng về phía Thiên Vô Cực chạy như bay đến.
Tần Nghiên thấy Hạ Tĩnh buông tay mình ra rồi chạy đi, nàng liền quay đầu lại nhìn, thấy được thân ảnh chán ghét mà nàng có nằm mơ cũng muốn giết hắn, Tần Nghiên tức giận dậm chân nhìn Hạ Tĩnh nhào vào trong lòng Thiên Vô Cực.
"Chủ nhân, tiểu Tĩnh rất nhớ người"
Hạ Tĩnh tay ôm chặt eo Thiên Vô Cực, đầu chôn vào trong ngực hắn, mũi thì hít thở thật mạnh, mùi hương quen thuộc của hắn làm nàng say mê, miệng nàng thút thít nũng nịu nói, nàng nói rất nhỏ, chỉ có một mình Thiên Vô Cực có thể nghe thấy.
"Ta cũng rất nhớ tiểu Tĩnh Tĩnh của ta a"
Thiên Vô Cực hai tay cũng ôm eo Hạ Tĩnh, cuối đầu hôn nhẹ lên trán nàng cưng chiều nói nhỏ.
"Ừm.. "
Hạ Tĩnh trong lòng vui vẻ hạnh phúc, bỗng nhiên nàng cảm thấy có thứ gì đó đâm bụng mình, cảm giác thứ đó còn đang nhúc nhích to ra, Hạ Tĩnh đỏ mặt, nàng tay ôm eo Thiên Vô Cực càng chặt, bụng hơi ép vào, làm cho phía dưới quần hắn con c-c đang cương cứng ép hơi lúng vào bụng mình, nàng ngẩn đầu lên, chu chu mỏ nhỏ giọng nói:
"Cái thứ xấu xí của chủ nhân lại đang đâm ta"
"Cũng không phải là do Tiểu Tĩnh của ta quá hấp dẫn, cơ thể mềm mại, mùi hương cơ thể lại thơm như vậy, ai có thể chịu được, nếu không phải đây là ngoài đường, mà là ở trong nhà, ta đã lột sạch đồ ngươi ra từng từng chút mà thưởng thức rồi"
Thiên Vô Cực cười dâm, cúi đầu tại Hạ Tĩnh bên tai nhẹ giọng nói, xong còn thổi một hơi khí vào lỗ tai nàng, hắn có thể cảm nhận được cơ thể nàng run lên.
"Chán ghét"
Hạ Tĩnh bị những lời nói dâm uế của Thiên Vô Cực làm đỏ mặt, mắng yêu một tiếng, nàng cúi đầu dùng mặt cà cà vào ngực hắn như đang làm nũng, phía dưới hai chân nàng hơi kẹp sát lại, nàng có thể cảm nhận phía dưới cô bé của mình đang chảy nước, những lời nói của Thiên Vô Cực đúng là làm nàng rất kích thích.
"Các người âu yếm đủ chưa, không biết đây là ở trường học à "
Không biết lúc nào Tần Nghiên đã đi tới kế bên hai người, nhìn Thiên Vô Cực và Hạ Tĩnh thân mật ôm ấp, nàng liền khó chịu chua chua nói một tiếng.
"A.."
Đang chìm trong hạnh phúc và kích thích Hạ Tĩnh, nghe Tần Nghiên nói một câu làm nàng giật mình kêu một tiếng, liếc nhìn xung quanh mới nhớ đây còn là ở trường học, nàng ngượng ngùng thả lỏng tay ra, định thoát khỏi ôm ấp của Thiên Vô Cực, nhưng nàng vừa tách ra khỏi người hắn, liền bị hai tay hắn ôm dính sát vào người, nàng có chút không hiểu ngẩn đầu lên nhìn hắn, miệng còn nói nhỏ:
"Chủ nhân, nơi này nhiều người"
Thiên Vô Cực không trả lời Hạ Tĩnh, mà hắn cười cười, eo hơi ưỡn ưỡn vài cái, dùng con c-c đâm đâm vào bụng nàng.
"Ừm..."
Hạ Tĩnh rên nhẹ một tiếng, nàng cũng đã hiểu tại sao Thiên Vô Cực lại ôm mình không buông rồi, tại phía dưới giữa quần hắn đang bị thứ xấu xí ấy chống lên dựng thành liều, hắn mà tách nàng ra chắc chắn sẽ bị Tần Nghiên thấy được.