Chương 59: Nhút Nhát Tô Mị

Thiên Vô Cực trong trường xung quanh đi dạo, trong đầu đang suy nghĩ làm sao cầm xuống Tô Nhược Yên, nếu dùng cách bình thường tiếp xúc nhiều rồi dần có tình cảm thì chắc chắn không được, nàng là có bạn trai, nếu chậm trễ thì nàng sẽ bị bạn trai năng ăn mất, nên bây giờ thời gian không còn nhiều.

Thiên Vô Cực không định dùng Nô Ký, bởi vì như vậy sẽ rất nhàm chán, hắn muốn là nàng từ từ thay đổi yêu hắn, chứ không phải đột ngột liền yêu.

Vừa suy nghĩ vừa đi, Thiên Vô Cực liền đi tới một sân bóng trong trường, hắn nhìn phía trước cũng có rất nhiều người xem bóng, trong đó đa số đều là nữ sinh, các nàng một mặt hưng phấn cổ vũ phía dưới những tên nam sinh đang đá bóng:

"Lạc Du cố lên, lớp 11A cố lên"

Các nàng cổ vũ đội bóng chỉ là phụ, cổ vũ một tên nam sinh đẹp trai trong đó mới là chính, các nàng nhìn hắn trong mắt đều mang vẻ ái mộ.

Thiên Vô Cực khịt mũi khinh thường, đẹp trai là ngon sao, đẹp trai có thể trường sinh bắt tử sao, đẹp trai có thể có sức mạnh giống ta sao, có thể làm cho nữ nhân nguyện ý chết vì ngươi sao, có một ngày ngươi bị gì đó mất đi khuôn mặt, mọi người đều sẽ bỏ ngươi mà đi thôi.

Thiên Vô Cực trong lòng chửi bới, nhưng trong đó có một chút ganh tỵ với tên đẹp trai đó.

"Hô.."

Thở dài một hơi, Thiên Vô Cực quăng suy nghĩ ra sau đầu, định tiếp tục đi dạo, nhưng vừa đi một bước, hắn nhìn thấy phía xa trong bụi cây có một nữ sinh đang ngồi núp ở đó, Thiên Vô Cực liền hiếu kỳ đi tới, như là nữ sinh đó đang tập trung làm gì, không có phát hiện Thiên Vô Cực đang đứng phía sau lưng mình, hắn đưa tay vỗ vai nàng cười hỏi :

"Bạn học này, Ngươi đang làm gì đó?"

"Aa..."

Tô Mị đang ngồi tập trung nhìn phía xa trận bóng, bỗng nhiên có người vỗ vai mình, nàng liền giật mình sợ hãi hét lên, quay đầu lại thấy Thiên Vô Cực đang đứng mỉm cười nhìn mình, nàng lắp bắp hỏi:

"Ngươi có chuyện gì sao?"

"Không có gì, ta thấy ngươi ngồi ở đây, nên hiếu kỳ lại hỏi thôi"

Thiên Vô Cực thấy nàng giật mình sợ hãi đến như vậy thì liền buồn cười, bây giờ ban ngày ban mặt có ai làm gì nàng đấu mà sợ đến như vậy, chắc chắn đang làm gì đó mờ ám nên mới vậy, khi nàng quay mặt qua nhìn Thiên Vô Cực liền thấy được khuôn mặt của nàng, mái tóc che mắt, đeo thêm một chiếc kính tròn nữa nhìn thế nào cũng thấy nàng là một con một sách, bởi vì tóc che nên không nhìn được hết khuôn mặt, không biết nàng đẹp hay xấu, chỉ là rất bình thường, với lại làm hắn kinh ngạc là da nàng trắng nõn như em bé, không một tỳ vết, hắn không ngờ một người mọt sách vậy mà chăm sóc da tốt như vậy.

Chỉ trong chớp mắt hắn liền suy nghĩ nhiều như vậy, bỏ suy nghĩ qua một bên, hắn tiếp tục cười hỏi:

"Vậy người đang làm gì, có cần giúp hay không"

"Không cần, ta..ta chỉ ngồi xem đá bóng thôi"

Tô Mị giọng nhút nhát nhỏ giọng trả lời, không phải là Thiên Vô Cực lỗ tai tốt, nếu không cũng không nghe nàng đang nói gì.

"Xem bóng, sao ngươi không ra kia ngồi xem mà lại núp ở đây?"

Thiên Vô Cực có chút buồn cười và không hiểu hỏi.

"Ta..ta không thích đám đông"

Tô Mị có chút xấu hổ trả lời.

Thiên Vô Cực nhìn nàng bây giờ có chút tự kỉ, vừa nhút nhát, còn là mọt sách cộng với tự kỉ, hắn chắc chắn nàng không có ban bè gì.

"Oa..lại vào, Lạc Du ta yêu ngươi, Lạc Du quá giỏi"

Thiên Vô Cực vừa định nói chuyện, bên kia sân bóng liền vang lên những tiếng nữ sinh la hét, Tô Mị bị tiếng la hét hấp dẫn, nàng lại chui vào trong bụi nhìn về sân bóng.

Thiên Vô Cực mở miệng định nói thấy vậy liền ngậm miệng lại, nhìn trong bụi đang chăm chú nhìn Tô Mị, hắn cười một tiếng, ngồi xuống, hắn cũng chui vào trong bụi.

Ngồi trông bụi, Thiên Vô Cực liếc qua, thấy Tô Mị đang vẻ mặt cười ngây ngô nhìn ngoài sân bóng Lạc Du, khuôn mặt của hắn liền có chút khó chịu, thầm nói 'Lại một cái mê trai đẹp', nhưng Thiên Vô Cực lại phát hiện, Tô Mị không giống các nữ sinh ngoài kia vẻ mặt ái mộ mê mẩn, nàng nhìn tên Lạc Du kia trong mắt còn có yêu, nàng như đang thật sự nhìn bạn trai mình vậy, không giống các nữ sinh khác chỉ thích vẻ bề ngoài.

"Ngươi thích hắn à"

Thiên Vô Cực nhìn nàng vẫn đang chăm chú xem thì cười hỏi một câu.

"Đúng...A..ngươi, ngươi chui vào làm gì"

Tô Mị đang tập trung nhìn thì nghe có người hỏi, nàng liền tronh vô thức trả lời, nhưng vừa nói xong nàng liền giật mình, nhìn qua ngồi gần sát mình Thiên Vô Cực, nàng liền đỏ mặt ngồi xích ra, xấu hổ nhỏ giọng nói.

"Ta thấy ngươi ngồi xem rất chăm chú, ta liền vào xem cùng với ngươi"

Thiên Vô Cực cười cười trả lời, xong hắn lại nói tiếp:

"Ngươi yêu thầm tên Lạc Du đó à, sao ngươi không đi thổ lộ đi, biết đâu hắn đồng ý làm bạn trai ngươi"

"Ta...ta chỉ xem đá bóng thôi...ta sao có thể thích hắn chứ"

Tô Mị nghe Thiên Vô Cực nói vậy thì mặt càng đỏ lên, nàng vội vàng ấp úng quơ tay giải thích, nhưng biểu hiện của nàng lại hiện rõ ra nàng đang nói dối.

Thiên Vô Cực cười cười nhìn nữ sinh trước mắt đang cố giải thích, hắn cảm thấy nàng rất đáng yêu a, bỗng nhiên trong lòng hắn có chút động, đầu hắn liền hiện ra một kế hoạch tà ác, suy nghĩ một chút, hắn liền mở to mắt ra sử dụng năng lực nhìn xuyên qua mái tóc, thấy toàn bộ khuôn mặt nàng, vừa nhìn Thiên Vô Cực liền không do dự quyết định thực hiện kế hoạch vừa mới nghĩ ra.

"Ngươi...ngươi nhìn gì? "

Tô Mị thấy Thiên Vô Cực trừng to mắt nhìn mình, nàng cảm thấy có chút không được tự nhiên, con mắt liếc qua liếc lại không dám nhìn thẳng ánh mắt của hắn, bàn tay trắng nõn đưa lên che che khuôn mặt đỏ bừng nhỏ giọng xấu hổ hỏi.

"Xin lỗi, Ta thấy ngươi rất dễ thương a, liền nhìn một hồi"

Thiên Vô Cực từ trong kinh ngạc thất thần tĩnh lại, thấy mình nhìn chằm chằm con gái người ta thì không hay cho lắm, hắn liền cười cười xin lỗi sẵn tiện khen nàng một câu.

"Không..ta không..."

Tô Mị nghe Thiên Vô Cực nói xong, khuôn mặt đỏ đã lan xuống tới cổ, nàng lắp bắp xấu hổ nói, câu cuối cùng 'Ta không dễ thương' nàng không nói thành tiếng, chỉ lầm bầm trong miệng.

"Ta hỏi ngươi cái này, ngươi có muốn hay không nhận ta làm thầy, ta có thể chỉ dạy cho ngươi cach giao tiếp và kết bạn với nhiều người, còn có....ta giúp ngươi tỏ tình thành công với hắn, thế nào ,đồng ý không"

Thiên Vô Cực không để ý nàng xấu hổ, hắn cười cười nói một câu dài, xong hắn còn dùng tay chỉ chỉ ngoài sân bóng Lạc Du.

Tô Mị ngẩn người, trong đầu nàng đang sử lý câu nói của Thiên Vô Cực, như là lời nói của hắn làm nàng gợi nhớ đến cái gì, khuôn mặt nàng buồn buồn nói:

"Ta không.."

"Khoan hả từ chối, ngươi nghe ta nói, ta đã từng giúp một nữ sinh nhút nhát giống như ngươi, nàng không có bạn bè gì cả, thế giới của nàng như chỉ có một người, ta thấy nàng rất đáng thương nên giúp đỡ, bây giờ nàng đã có rất nhiều bạn bè, không còn nhút nhát nữa mà rất năng động, ta còn giúp nàng chuyện tình yêu, tuy nàng không đẹp không xấu, nhìn rất bình thường, nhưng mà ta vẫn thành công giúp nàng thành công tỏ tình với người nàng yêu, bây giờ bọn hắn rất hạnh phúc, ta nhìn lúc này ngươi rất giống nàng, nên cũng có ý giúp ngươi, không lẽ ngươi định chỉ một người không bạn bè gì mà học đến ra trường, để thanh xuân của người buồn tẻ trôi qua vậy sao"