Trong Trường Học, phòng hiệu trưởng.
Lúc này Thiên Vô Cực và Mai Nguyệt đang đứng trước một bàn làm việc, một nữ nhân xinh đẹp ngồi trên ghế mỉm cười nhìn hai người, con mắt nàng quan sát Thiên Vô Cực một chút rồi nhìn qua Mai Nguyệt cười nói:
"Nguyệt Nguyệt, ngươi tìm ta có chuyện gì a, còn nữa, tên này là ai mà đi chung với ngươi vậy"
"Hứ..Cần có chuyện mới được đến gặp Nhược Yên ngươi sao, ta là đến tìm ngươi chơi không được sao, còn người này là...hắn là.."
Mai Nguyệt nhìn Tô Nhược Yên đùa giỡn nói, xong nàng quay qua giới thiệu Thiên Vô Cực, nhưng nàng liền ấp úng không biết giới thiệu làm sao, không lẽ nói hắn là Chủ Nhân của mình, sao có thể được, nói vậy liền xấu hổ muốn chết a.
Thiên Vô Cực nhìn Mai Nguyệt đang khó xử do dự, hắn liền biết nàng đang nghĩ gì, mỉm cười, hắn nhìn qua đang ngồi trên ghế khuôn mặt xinh đẹp đang hiện vẻ hiếu kỳ Tô Nhược Yên, khẽ nói:
"Ta tên Thiên Vô Cực, là bạn trai nàng, hân hạnh được gặp"
Nói xong Thiên Vô Cực cặp mắt thưởng thức lấy Tô Nhược Yên, đúng như lời Mai Nguyệt nói, nàng rất đẹp, ngực cũng rất to, dáng người thì không cần phải nói, giống như là người mẫu vậy, vừa nhìn Thiên Vô Cực liền muốn nhào tới vuốt ve thưởng thức một phen, nhưng hắn nhịn, trong lòng nhất động, con mắt liếc xuống phía dưới nàng, nhưng bị cái bàn che đi hắn không thấy được.
"Ừm..Bạn trai à....A.."
Tô Nhược Yên cũng không có chú ý tới mắt Thiên Vô Cực, nhẹ gật đầu, nhưng nàng suy nghĩ kỹ lại thì liền giật mình kêu lên một tiếng, mặt hiện vẻ không thể tưởng tượng nổi nhìn hai người, thấy Mai Nguyệt vẻ mặt cười cười thì nàng liền biết Thiên Vô Cực nói là sự thật, nhưng mà nàng có chút không tin được lắp bắp nói:
"Nguyệt Nguyệt, các ngươi...còn Từ Phong thì sao, ngươi nói hắn là bạn trai ngươi mà, sao bây giờ lại là tên này"
"Yên Yên, ngươi đừng lại nhắc tên đó trước mặt ta, ta và hắn không còn là quan hệ đó"
Mai Nguyệt nghe nhắc đến Từ Phong mặt nàng liền khó chịu, nàng nhìn Tô Nhược Yên mặt hơi lạnh giọng chán ghét nói.
"Nguyệt Nguyệt, Ngươi và Từ Phong cãi nhau sao, nhưng dù có như vậy thì cũng không vì giận hắn mà đi quen đại một người như vậy chứ"
Tô Nhược Yên nghe Mai Nguyệt nói liền hiểu lầm nàng với bạn trai cãi nhau, nên nàng liền nhẹ giọng khuyên bảo, lúc nói cặp mắt còn liếc liếc qua Thiên Vô Cực, ý rõ ràng là nàng nói người như vậy liền là nói hắn.
"Yên Yên, ngươi còn nói nữa ta thật sự nổi giận a"
Mai Nguyệt khuôn mặt hơi tức giận nhìn Tô Nhược Yên lớn tiếng nói, nàng trong lòng thật sự cảm thấy rất tức giận, dù ngươi có nói gì cũng được, nhưng mà nói đến trên người chủ nhân ta thì không được.
"Ta..ta không nói nữa...Nguyệt Nguyệt ngươi đừng tức giận"
Tô Nhược Yên nghe Mai Nguyệt tức giận hét lớn liền giật mình, thấy nàng như đang rất tức giận nhìn mình, Tô Nhược Yên liền vội vàng cười làm lành nói, nhưng lại thấy Mai Nguyệt quay mặt qua một bên không để ý nàng, Tô Nhược Yên liền gấp gáp từ trên ghế đứng dậy, đi tới trước mặt Mai Nguyệt, tay cầm tay nàng đung đưa cười nói:
"Nguyệt Nguyệt yêu dấu, ta sai rồi, đừng giận ta mà"
Thật ra Mai Nguyệt cũng không giận Tô Nhược Yên lắm, chỉ là đụng chạm tới chủ nhân khiến nàng hơi khó chịu chút thôi, thấy Tô Nhược Yên năn nỉ như vậy, nàng liền thở dài một hơi, rồi hơi mỉm cười nhỏ giọng nói:
"Được rồi, ta không giận, nhưng người cũng đừng nhắc đến Từ Phong với ta nữa, còn có, đây thật là bạn trai ta, không cho phép ngươi nói gì hắn"
"Được được, ta không nhắc nữa"
Tô Nhược Yên cười gật đầu nói, xong nàng quay qua nhìn Thiên Vô Cực tỏ vẻ xin lỗi.
Thiên Vô Cực cũng mỉm cười gật đầu đáp trả, khoát tay như là đang nói ta không để ý.
"Nguyệt Nguyệt, hai người các ngươi đến đây làm gì, chắc cũng không phải chỉ dẫn bạn trai ngươi đến giới thiệu ta đi"
Tô Nhược Yên nhìn Thiên Vô Cực cười cười xong quay đầu lại nhìn Mai Nguyệt hỏi.
"ừm, ta Bạn Trai cần tìm việc làm trong trường, nên ta liền dẫn hắn đến gặp ngươi, ngươi cùng hắn nói chuyện đi"
Mai Nguyệt gật đầu cười, quay qua nhìn Thiên Vô Cực nhẹ giọng nói, nhưng khi nàng nói thì một mặt ý cười đặc biệt nhấn mạnh hai từ Bạn Trai ta.
"Tìm việc, hắn không có việc làm sao?"
Nghe Mai Nguyệt nói, Tô Nhược Yên liềnkinh ngạc hỏi, trong lòng nàng liền xẹt qua một tia chán ghét, nàng rất ghét những người không tự thân làm mà đi nhờ vả người khác, mà tên này bản thân không biết có được cái gì mà quen được bạn thân của nàng Mai Nguyệt, còn kêu nàng dẫn đến đây xin việc, Tô Nhược Yên lúc nãy đối với Thiên Vô Cực có một tia hảo cảm, bây giờ liền tan thành mây khói, nhưng mặt ngoài nàng không biểu hiện gì, nhìn Thiên Vô Cực nhẹ nhàng hỏi:
"Ngươi định tìm việc gì trong trường, làm thầy giáo sao?"
Thiên Vô Cực một mặt ý cười nhìn chằm chằm Tô Nhược Yên, khi nãy dù nàng có dấu kỹ thì vẫn bị hắn bắt được một tia chán ghét trong mắt của nàng khi nhìn hắn, nhưng hắn cũng không có để ý, bởi vì nàng còn a, cái màng mỏng phía dưới của nàng vẫn còn, khi nàng đi tới bên Mai Nguyệt, hắn liền quan sát được cái đó của nàng không bị mất, chắc chắn nàng và bạn trai nàng chưa tiến triển đến mức đó, trong lòng vui mừng cười cười nói:
"Ta định kiếm việc gì tự do một chút, như là quét rác chẳng hạn, trường còn nhận quét rác sao"
"Quét rác?..."
Tô Nhược yên ngẩn người, nàng còn tưởng hắn định làm giáo Viên, không ngờ hắn chỉ kiếm một công việc quét rác nhỏ nhoi.
Một bên đang lắng nghe hai người Mai Nguyệt cũng một mặt kinh ngạc, nàng không hiểu sao chủ nhân lại định làm một việc như vậy.
"Đúng, là quét rác, ngươi còn nhận sao?"
Thiên Vô Cực cười gật đầu hỏi lại lần nữa.
"Ta..ta nhận, ngày mai ngươi có thể đi làm"
Tô Nhược Yên nhìn qua Mai Nguyệt, thấy mặt nàng như đang cầu giúp đỡ nhìn mình, Tô Nhược Yên liền thở dài một hơi rồi nói.
"Được, ngày mai ta sẽ tới làm"
Thiên Vô Cực cười gật đầu nói, xong hắn liền nhìn chằm chằm Tô Nhược Yên, nàng cũng nhìn hắn.
"......"
Trong phòng liền trở nên yên tĩnh, Tô Nhược yên trong lòng bối rối, không biết tiếp theo nên nói cái gì.
"Ta đi vòng quanh trường dạo chơi một chút, các ngươi trò chuyện đi"
Sau một lúc, Thiên Vô Cực liền phá vỡ bầu không khí im ắng này, hắn cười nhìn hai nữ nói.
"Được, ngươi đi đi, ta với Nguyệt Nguyệt cũng có chuyện muốn nói"
Thấy có cơ hội nói chuyện, Tô Nhược Yên liền cười gật đầu nói, ra hiệu hắn có thể đi,
Mai Nguyệt đứng một bên nhìn Thiên Vô Cực không nói gì.
Thiên Vô Cực cũng không nói thêm gì, quay người, trước khi đi liếc nhìn Mai Nguyệt một cái, xong hắn liền mở cửa đi ra ngoài.
Nhìn Thiên Vô Cực đã đi, Tô Nhược Yên trong lòng khó chịu cũng biến mất, nàng quay qua nhìn Mai Nguyệt cười nói:
"Đến, Nguyệt Nguyệt, chúng ta ngồi xuống tâm sự"
Nói xong nàng nắm tay kéo Mai Nguyệt đi đến cái ghế sofa gần đó ngồi xuống, hai người liền bắt đầu lẫn nhau kể ra tâm sự.