Ngay từ đầu, mọi người còn tưởng rằng Triệu Nhã Nhu vận hành kế hoạch chẳng qua là muốn tranh đoạt thiên hạ. Nhưng sau đó, mọi người mới phát hiện ra, Hoàng đế Tường không vốn tưởng rằng sớm đã chết, lại vẫn còn sống, hơn nữa đang chủ trì đại cục tại Chu Tước, lúc nào cũng nhìn chằm chằm vào thiên hạ.
Con người vốn là sinh vật như vậy, khi cơ hội chưa tới, trước mặt thiên hạ lúc nào cũng thể hiện rằng bản thân mình là người vô dục vô cầu, một khi thời cơ xuất hiện, đó lại là một chuyện hoàn toàn bất đồng. Huống chi, hoàng đế Tường Không vốn đã là kẻ có dã tâm, cho nên sẽ không thể buông tha cơ hội này. Sau khi biết rõ kế hoạch của Nhã Nhu, lại thấy Tường Không xuất kích bốn phía, hắn vẫn không hề ngăn cản, mà là thuận nước đẩy thuyền. Chuyện này vốn cũng chẳng có gì, cái sai ở đây chính là, hắn lại muốn đẩy hết tội danh này lên trên người Triệu Nhã Nhu, tất cả đều để Triệu Nhã Nhu gánh chịu mà không phải là hắn cùng nhóm thế lực ra tay với Diệp thành.
Chuyện này cũng không có gì đáng trách, dù sao bản chất của chính trị gia đều là như thế, chỉ quan tâm đến mục đích. Diệp thành Diệp gia có đại bộ phận thần tử trung thành với hắn trước kia, có một số ít người cũng là bởi vì chuyện Triệu Nhã Nhu giết hắn, mà ly khai Tường Không. Nhưng tình huống hiện tại lại biến thành, hắn vì tranh đoạt thiên hạ, ra tay với cả những thần tử trung thành của mình trước kia, thậm chí bên trong đó còn có cả Diệp Thành Thiên, chuyện này khiến cho người khác rất khó có thể tiếp nhận.
Nếu bản thân hắn tự mình thú nhận mọi chuyện, giải thích những chuyện này, mọi người cũng sẽ không phản cảm như vậy. Nhưng vấn đề là, hắn bị người khác vạch trần, nhưng lại đến chết vẫn không thừa nhận, một mực khăng khăng tất cả đều là do Nhã Nhu. Hắn làm như vậy tuy rằng có thể lừa gạt được dân chúng trong thiên hạ, để cho bọn họ tiếp tục ủng hộ hắn, nhưng không gạt được mấy người Diệp Thành Thiên, khiến cho mấy người Diệp Thành Thiên đối với hắn thất vọng cực độ, đều coi như là hắn đã sớm chết, người đứng ở trước mặt này chẳng qua chỉ là một kẻ khác.
Mặc dù nói đây vốn là bản chất con người, đổi lại là bất luận một người ngoài cuộc nào, đều có thể thông cảm cho hắn, nhưng nếu là một người trong cuộc, chuyện này quả thực vô cùng khó.
- Ta làm tất cả chỉ là vì đế quốc, ai lại không muốn đế quốc trở thành bá chủ đại lục, nếu đổi lại Chu Tước cùng Ngả Lạp, thậm chí bất cứ người nào, tất cả đều sẽ làm giống như ta vậy!
Tường Không hoàng đế nói.
- Vấn đề này ta không muốn thảo luận nữa, hiện tại người chỉ cần để cho chúng ta cùng Diệp Lãng quay về, có được không?
Thất công chúa đối với chuyện này không muốn nhắc lại, nàng sợ hãi đối phương có khả năng sẽ không nguyện ý buông tha cho Diệp Lãng, thậm chí là bản thân mình.
- Ngươi biết rõ nếu ngươi cùng tiểu tử kia cùng nhau trở về, vậy thì sẽ phá hư kế hoạch của đế quốc, điều này muội muội của ngươi đã sớm minh bạch, cho nên nàng mới giam giữ tiểu tử kia 10 năm! Chỉ là không ngờ tới nàng lại điên cuồng đến như vậy, ngay cả bản thân mình cũng tính vào!
Hoàng đế Tường Không nói, tuy hắn không trả lời thẳng vào vấn đều, nhưng ý tứ đã rất rõ ràng.
- Tuy rằng nàng hơi điên cuồng, nhưng ta lại cảm thấy, nàng điên cuồng một cách đáng yêu! Ít nhất, nàng cũng dám yêu dám hận, dám làm dám chịu, không giống như vài kẻ…
Lúc này Long An Kỳ mới mở miệng, đánh giá về Nhã Nhu tựa hồ rất không tồi, không chỉ là hắn, những người khác đồng dạng đều có một loại hảo cảm đối với Nhã Nhu.
- Đúng vậy, giống như đệ đệ đã nói, tuy rằng nàng hơi biến thái, nhưng lại là một vị nữ hoàng đế tốt...
Diệp Lam Vũ tiếp lời.
...
Hoàng đế Tường Không trầm mặc, hắn cảm giác được, bình dân tôn kính Triệu Nhã Nhu còn hơn cả bản thân mình.
- Các ngươi đừng nhiều lời, lập tức tránh ra!
Đúng lúc này, Sa Lan nói, lời nói của nàng lập tức khiến cho lực chú ý của tất cả mọi người dời về phía bãi đất trống, nơi đó cất dấu huyền cơ, cũng là địa phương mà Diệp Lãng cùng Triệu Nhã Nhu đã biến mất mười năm về trước.
- Tại sao còn chưa xuất hiện?
Lý Nguyệt nhìn về phía Sa Lan.
- Đừng nhìn ta, ta cũng không biết, đây là vật của Thiên Công Việt tộc, ta cũng không hiểu rõ. Có lẽ sẽ trễ thêm một chút thời gian...
Sa Lan lắc đầu nói.
- Tốt nhất là như vậy, nếu bọn hắn không về được, ta sẽ giam ngươi vào ngục.
Lý Nguyệt lãnh đạm nói, chuyện này luôn là khúc mắc trong lòng nàng. Sa Lan cười khổ nói:
- Chuyện này thì liên quan gì đến ta, cũng không phải là ta sai!
- Ta mặc kệ, ta chỉ biết là ngươi mang bọn họ vào!
Lý Nguyệt nhàn nhạt nói.
- ...
Sa Lan càng thêm rầu rĩ. Đối với Lý Nguyệt, bất kể là ai có mặt ở nơi này đều không dám chọc vào nàng, hiện tại Lý Nguyệt gần như đã trở thành Tường Không đệ nhất nhân. Ba năm trước, nàng đã nhẹ nhàng đánh bại đệ nhất kiếm thánh. Có lẽ bởi vì trong mười năm này nàng dốc lòng vào việc tu luyện. Cho nên thực lực mới tăng lên kinh khủng như vậy, khiến cho rất ít người có thể theo kịp nàng. Mặt khác, Lý Nguyệt cũng đã khống chế được quân quyền, đơn giản mà nói, nàng chính là địa đầu xà ở đây, coi như là hoàng đế Tường Không cũng không thể áp chế được nàng.
- Lý Nguyệt tiểu thư, có thể cho chúng ta qua đó được không?
Lúc này, Hổ Nữ chợt lên tiếng, nàng cũng không muốn chờ ở bên ngoài nữa.
- Có thể, bất quá các ngươi không thể ra tay với Hoàng đế.
Lý Nguyệt gật gật đầu, cũng đưa ra một điều kiện.
- Tốt!
Hổ Nữ đáp, thân hình lóe lên một cái đã xuất hiện ở bên cạnh Lý Nguyệt, tốc độ cùng thân pháp như vậy, căn bản là không ai sánh bằng, nàng hỏi một câu, chẳng qua cũng chỉ là bởi vì tôn trọng Lý Nguyệt mà thôi. Sau đó, các nữ hài khác cũng thuận thế đi vào theo, đối với việc này Lý Nguyệt cũng không phản đối!
Về phần đám người hoàng đế Tường Không, Lý Nguyệt liền ngăn cản, khiến cho phía Tường Không cảm thấy rất không thoải mái, chất vấn vì sao Hổ Nữ các nàng có thể, mà bọn hắn lại không thể. Lý Nguyệt chỉ nói một câu:
- Các nàng sẽ thủ tín, ta tin các nàng!
...
Ngụ ý câu này chẳng phải là chỉ đám người Tường Không là kẻ không thủ tín hay sao!?