Nếu gặp phải Diệp Chỉ Tinh, cơ hồ tất cả mọi người đều sẽ nhượng bộ lui binh, chỉ cần một mình nàng, hoàn toàn có thể đồ sát tất cả mọi người ở đây. Vì cái gì mà nữ tử có quan hệ cùng Diệp Lãng, người này lại càng biến thái hơn so với người kia, đây rốt cuộc là cách làm người của Diệp Lãng, hay là do bản thân hắn. Vấn đề này tin tưởng rằng không ai có thể hiểu thấu, cũng không ai có thể nói một cách rõ ràng!
- Trưởng bối, hắn cũng xứng sao? Trước kia còn tưởng hắn chết rồi, vì hắn mà thương tâm. Hiện tại, ta quả thực hi vọng là hắn thực sự chết rồi.
Diệp Lam Vũ không chút khách khí nói.
- ...
Thất công chúa trầm mặc.
- Tiểu Thất ta cũng không có ý đó, chỉ là nhịn không được.
Khi thấy phản ứng của Thất công chúa, Diệp Lam Vũ mới chợt nhớ ra vị trưởng bối này lại là......
- Nhã Trúc, ngươi thực sự sẽ không quay lại sao?
Người lãnh đạo Tường Không nhìn Thất công chúa nói.
- Không, từ ngày đó, ta đã không còn là công chúa Tường Không, không còn là người hoàng tộc nữa, ta chỉ là vị hôn thê của Diệp Lãng.
Thất công chúa lắc đầu, nhàn nhạt nói.
- Nhưng ngươi là con ta, ta là phụ thân của ngươi!
Phụ thân? Phụ thân của Thất công chúa? Đây không phải là hoàng đế đời trước của Tường Không sao? Không phải là hắn chết rồi sao? Chẳng lẽ thân thế của Thất công chúa còn có ẩn tình khác?
Không có, hoàn toàn không có ẩn tình gì, nàng đúng là con gái của hoàng đế Tường Không, mà người đứng ở trước mặt này, đúng là vị hoàng đế Tường Không đã chết trước kia.
- Phụ thân?
Thất công chúa nhàn nhạt nói.
- Phụ thân ta đã chết, vào ngày hôm đó muội muội ta đã tự tay giết chết!
- Không phải! Đó chẳng qua chỉ là thế thân của ta, là do nha đầu ngốc Nhã Nhu kia quyết định, chúng ta đều bị nàng lừa gạt!
Hoàng đế Tường Không nói.
- Là bị nàng lừa gạt, hay là ngươi cùng nàng thông đồng lừa chúng ta?
Thất công chúa khẽ nhíu mày, tựa hồ rất không muốn nhắc lại vấn đề này.
- Ta không có! Chúng ta đều bị nàng giam giữ nhiều năm như vậy, một mực không có cơ hội thoát ra. Tựa như Diệp Lãng nói, nàng là nha đầu biến thái, vì mục đích mà không từ thủ đoạn!
Hoàng đế Tường Không nói, mà ý tứ trong lời nói của hắn, phảng phất lúc trước Triệu Nhã Nhu chẳng những không giết hắn, ngay cả những người khác cũng không bị giết. Vấn đề này tựa hồ rất khó để cho người khác tin tưởng, nhưng lại là sự thực, lúc trước Triệu Nhã Nhu dùng biện pháp rất xảo diệu, giam người người hoàng đế Tường Không lại, sau đó trước mặt tất cả diễn xuất một vở tuồng, để cho người khác cảm thấy hoàng đế Tường Không đã chết.
Đương nhiên, những người kia đều thực sự đã chết, nhưng đó không phải là mấy người hoàng đế Tường Không chân chánh.
Đơn giản mà nói, đầu người mà Diệp Lãng thấy là thực, nhưng không phải là hoàng đế Tường Không, mà chỉ là một thế thân lớn lên trông rất giống hoàng đế Tường Không, lại gia trì thêm một vài luyện kim thuật xảo diệu, dùng giả tráo thật, coi như là ngay cả Diệp Lãng cũng không thể phân biệt.
Trong khoảnh khắc đó, cho dù Diệp Lãng có được lực quan sát sắc bén cũng không thể nhìn ra, bởi vì đầu người sau khi thoát ly thân thể sẽ xuất hiện một ít biến hóa, mà Triệu Nhã Nhu lại dùng biện pháp rất tinh diệu. Hơn nữa vì một khắc này, nàng đã diễn tập rất lâu, không có khả năng sẽ lộ ra sơ hở.
Trừ hoàng đế Tường Không ngay cả các huynh đệ tỷ muội, nàng cũng đều đã chuẩn bị thế thân, lại để cho một ít người đó chết ở trước mặt mọi người, như vậy lại khiến cho người khác càng thêm tin tưởng. Đồng thời, một vài hoàng tử công chúa, đối với Triệu Nhã Nhu không tốt lắm, vì chuyện tranh đoạt ngôi vị hoàng đế mà ra tay sát hại huynh đệ, những hoàng tử công chúa này, đã bị Triệu Nhã Nhu lấy ra làm vật hi sinh để cho chuyện này càng thêm chân thật.
Mà khi đó, mấy người hoàng đế Tường Không xác thực là không có quan hệ cùng hành vi của Triệu Nhã Nhu, bọn hắn cũng thực không ngờ Triệu Nhã Nhu có thể làm ra chuyện này. Trong những năm sau đó, bọn hắn vẫn bị Triệu Nhã Nhu nhốt tại bên trong một tòa cung điện trong hoàng cung. Mấy tòa cung điện này, đều là địa phương mà mấy người hoàng đế Tường Không đã từng ở qua, mà Triệu Nhã Nhu lại hạ lệnh biến toàn bộ những nơi này trở thành cấm khu, dĩ nhiên là sẽ không có ai tới gần, trở thành địa phương an toàn nhất.
Mà Triệu Nhã Nhu nhốt bọn hắn cũng không phải đơn giản chỉ là giam lỏng, nàng còn sử dụng luyện kim trận cao minh, hoàn toàn ngăn cách bên trong với bên ngoài. Luyện kim trận này ngoại trừ Triệu Nhã Nhu ra, người ngoài không một ai biết rõ!
Lại nói vì cái gì Triệu Nhã Nhu biến mất 10 năm, tại sao hoàng đế Tường Không lại xuất hiện, đó cũng không phải là bởi vì do có người phá giải luyện kim trận của Triệu Nhã Nhu, trên thế giới này, người có thể phá giải luyện kim trận của Triệu Nhã Nhu chỉ có Diệp Lãng, mà Diệp Lãng lại bị giam giữ cùng Triệu Nhã Nhu, không có khả năng phá giải.
Vậy tại sao hoàng đế Tường Không có thể trốn thoát ra ngoài?
Rất đơn giản, bởi vì luyện kim trận này của Triệu Nhã Nhu được thiết kế hoàn toàn trái ngược với bình thường, luyện kim trận này của nàng cũng không cần khép lại mà là cần khai mở
Chỉ cần một thời gian ngắn Triệu Nhã Nhu không khai mở luyện kim trận này, nó sẽ tự động khép lại, người bên trong có thể thoát ra ngoài. Như vậy Triệu Nhã Nhu rõ ràng không phải là loại người lục thân bất nhận, nàng chính là sợ bọn họ sẽ xảy ra chuyện, sợ bản thân mình gặp phải điều gì ngoài ý muốn, không thể khai mở luyện kim trận, đến lúc đó mấy người hoàng đế Tường Không cũng bởi vì bản thân mà xảy ra chuyện.
- Lúc ấy nàng nổi điên, bắt các ngươi giam hết lại, ít nhất cũng không giết các ngươi, điều này đối với ta mà nói, là một việc tốt, ít nhất ta cũng không cần lo lắng sau này như thế nào đối mặt với nàng.
Thất công chúa mờ mịt nói, nói xong giống như chuyện này hoàn toàn không quan hệ với nàng.
- Chỉ là không nghĩ tới, ta không cần lo lắng sau này đối mặt với nàng như thế nào, lại phải lo lắng đối mặt với ngươi như thế nào? Cho dù lúc ấy là Triệu Nhã Nhu lừa gạt chúng ta, nhưng ngươi có thực là không lừa gạt chúng ta sao? Rõ ràng ngươi đã sớm bắt đầu chủ trì đại cục tại Tường Không, vì sao lại một mực không xuất hiện, có phải ngươi muốn mượn thế của Nhã Nhu, muốn nhất thống thiên hạ phải không?
Thất công chúa bắt đầu nói đến chính đề, hơn nữa còn dứt khoát nói một cách thẳng thừng.