- Ha ha, Hoàng Thượng, tốt nhất là chúng ta vẫn nên đợi ở bên ngoài.
Diệp Thành Thiên lên tiếng, hiện tại, hắn cùng mấy người Long An Kỳ vẫn đợi ở bên ngoài, đi vào chỉ có những nữ hài kia thôi.
- Mọi người cứ đợi ở đây... Dù sao cũng không có gì phải vội cả!
Hoàng đế Tường Không cũng nhàn nhạt đáp.
Chờ đợi, tiếp tục chờ đợi...
Thời gian nhanh chóng trôi qua, thoáng chốc từ lúc mở ra cho đến bây giờ đã qua gần 3 tiếng...
Đến lúc này, có vài người đã bắt đầu cảm thấy lo lắng, mà một vài người khác lại cảm thấy cao hứng, lo lắng vì sợ hai người Diệp Lãng sẽ không về được, mà cao hứng là vì hi vọng hai người Diệp Lãng sẽ không về được. Đúng lúc này, không gian phía trên mảnh đất trống chợt vặn vẹo một hồi, sau đó xuất hiện thân ảnh hai người.
- Phù... May mắn là còn kịp! Nhã Nhu, ngươi sao ngay cả thời gian cũng không nhớ thế!
- Ngươi còn không biết xấu hổ mắng ta, không phải là ngay cả ngươi cũng quên hay sao, cứ mải chơi đùa cùng Bảo Bảo.
- Ta từ trước đến giờ không nhớ thời gian, chuyện này cũng không phải là ngươi không biết!
- Ta biết rõ, nhưng ta chính là muốn trách ngươi!
Tất cả mọi người trầm mặc, ngơ ngác nhìn hai người vừa xuất hiện đã cãi nhau loạn xạ. Trên mặt mỗi người lại một vẻ khác nhau, có vui sướng, có kinh ngạc, có thâm trầm... Hai người này ngoại trừ Diệp Lãng cùng Nhã Nhu thì còn là ai, mặc dù mười năm qua đi, nhưng hai người một điểm biến hóa cũng không có!
Diệp Lãng trông vẫn ngu ngốc như vậy, còn Triệu Nhã Nhu thì vẫn khả ái như ngày nào...
Chỉ là khiến mọi người cảm thấy có chút kỳ quái, chính là Triệu Nhã Nhu lại đang ôm một đứa bé trong ***g ngực
Đứa bé?
Chẳng lẽ hai người bọn họ ở trong đó đã kết hợp, thậm chí còn có cả kết tinh tình yêu?
Giờ phút này, trên mặt Diệp Lam Vũ đầy vẻ quái dị biểu lộ mập mờ, trên mặt những người khác cũng là tương tự như vậy, đều cảm thấy vấn đề này quái lạ, vô cùng quái lạ.
- Ồ, sao lại xuất hiện nhiều người như vậy? Tiểu Nhị, bảo bối của ta...
Tựa hồ không ai nghĩ rằng, nữ hài của Diệp Lãng nhiều như vậy, nhưng mà người đầu tiên hắn hô hoán lại không phải bất cứ người nào trong số đó, người hắn phát hiện ra đầu tiên không ngờ lại là Tiểu Nhị. Mà dưới sự hô hoán của Diệp Lãng, Tiểu Nhị đã lập tức xuất hiện bên cạnh hắn, vẫn giống như khi xưa, yên lặng thủ hộ, không có bất cứ chút biểu lộ, không có bất kỳ động tác dư thừa nào.
- Tiểu hổn đản, chẳng lẽ ngươi không thấy được những người khác sao?
Lúc này Long Cát công chúa rất là khó chịu.
- Có chứ, Hổ Nữ, Phì Bà, không ngờ các ngươi đều ở đây...
Diệp Lãng chào hỏi.
-Uy, uy! Ta đang gọi ngươi, sao ngươi lại nhìn người khác vậy?
- Tốt, trước tiến các ngươi nên giải thích, vì sao nơi này lại xuất hiện nhiều người như vậy, các ngươi chờ chúng ta, hay là muốn làm gì chúng ta nữa?
Nhã Nhu nhàn nhạt hỏi, cho dù 10 năm đã qua, nhưng sự nhạy bén của nàng vẫn chưa từng giảm bớt. Ngay sau khi đi ra, nàng đã cảm thấy có cái gì không đúng!
- Chúng ta đang đợi đệ đệ, không phải là đợi ngươi! Mà phụ thân ngươi có lẽ mới là đang đợi ngươi!
Diệp Lam Vũ tức giận gõ đầu Diệp Lãng một cái, bản thân mình lo lắng cho hắn như vậy, không ngờ ngay cả một câu chào hỏi, hắn cũng chẳng thèm nói với mình!
- A! Ngươi xuất hiện rồi! Dường như, ngươi đã khống chế được Tường Không, như vậy chứng minh Tường Không không có ta vẫn không có chuyện gì!
Triệu Nhã Nhu nhìn về phía hoàng đế Tường Không, bình thản nói, tựa hồ giống như là đang nói đến một chuyện rất bình thường.
- Ngươi không quan tâm sao?
Đối với thái độ bình thản này của Triệu Nhã Nhu, khiến cho tất cả mọi người có chút ngoài ý muốn.
- Quan tâm làm gì, cái này vốn cũng không phải là mong ước của ta, ta chỉ muốn chứng minh cho người nào đó mà thôi.
Triệu Nhã Nhu thờ ơ nói!
- Chứng minh cho người nào đó... Chẳng lẽ nói ngươi làm tất cả chỉ là bởi vì hắn?
Tất cả mọi người đều hiểu rõ, người nào đó trong lời nói chính là Diệp Lãng, mà ý tứ của những lời này, chính là tất cả mọi việc Nhã Nhu từng làm trước kia, đều chỉ là muốn chứng minh cho Diệp Lãng chuyện gì đó, về phần đó là chuyện gì, mọi người đều không biết, chỉ biết đó là vì Diệp Lãng. Đối với vấn đề này, Triệu Nhã Nhu cũng không có trả lời, mà chỉ chơi đùa cùng với đứa bé trong ngực!
- Này này, các ngươi đến cùng là đã xảy ra chuyện gì, sao lại có con như thế, đây là cháu ta sao?
Long An Kỳ cũng không biết là từ lúc nào đã xuất hiện ở bên người Triệu Nhã Nhu, nhìn đứa bé Triệu Nhã Nhu ôm trong ngực, dò hỏi. Nói chung đối với tình huống này, mọi người tựa hồ cũng đã dự liệu qua, chỉ là không ngờ chuyện này lại thực sự xảy ra. Hai người diệp lãng đúng là ôm hài tử xuất hiện.
- Đúng vậy, đứa trẻ này chinh là do ta cùng tỷ phu sinh đó, có dễ thương không?!
Triệu Nhã Nhu cười đáp.
- Diệp Lãng!
- Đệ đệ!
...
- Cái gì?
Diệp Lãng lúc này còn đang chơi đùa cùng Tiểu Nhị, đang mò hết chỗ này đến chỗ kia trên người Tiểu Nhị, quả thực khiến cho người khác cảm thấy Diệp Lãng vô cùng háo sắc.
- A, ngươi nói bé gái kia, nàng nhiều nhất chỉ là mẹ của bé gái thôi!
Diệp Lãng thuận miệng nói
- A, không ngờ lại là con gái... Đợi chút ngươi giải thích cho ta biết đây rốt cục là đang xảy ra chuyện gì? Sao ngươi lại cùng Triệu Nhã Nhu sinh con gái?
Long An Kỳ ôm lấy đứa trẻ, vô cùng yêu thích.
- Cái gì? Ai cùng nàng sinh con gái?
Diệp Lãng ngơ ngác nói.
- Ngươi đó, không phải là ngươi nói, trong đó chỉ có hai người các ngươi thôi sao.
Sa Lan chợt xen vào, nàng có thể khẳng định bên trong kia chỉ có hai người Diệp Lãng, đồ vật này đã vạn năm không mở ra, chẳng lẽ lại còn người sống ở bên trong.
- Đương nhiên là không phải ta, bên trong không ngờ ngoài hai chúng ta, còn có tiểu chút chít này nữa...
Diệp Lãng lắc đầu, chỉ vào bé gái nói.
- Cái gì? Đợi chút, đứa bé gái này dường như có chút không bình thường...
Sở Lan còn muốn nói cái gì đó, đột nhiên nàng phát hiện ra đứa bé gái này cùng nhân tộc có chút bất đồng, chính xác hơn là cùng nhân tộc phổ thông có chút bất đồng.
- Cái này... Ngạch văn này, cái này... Cái này... Đây là Thiên Công Việt Tộc, chẳng lẽ là...